Dù sao huynh muội các nàng xa nhà đã lâu, các nàng đã dạo hết phủ thành, mà Thiết Đản cũng nóng lòng muốn chia sẻ tin vui với Trần thúc, Trần thẩm, Dung Phong cũng xong việc ở Phủ thành2rồi, thế là sáng sớm hôm sau các nàng liền lên đường.
***
“Trần thẩm, Đại Sơn ca, chúng cháu đã về!” Xe ngựa dừng lại trước cửa hàng, Tử Hiên liền nhảy xuống bước vào cửa hàng hổ lên.
Thiết Ngưu cùng Cao8Đại Sơn liền ra đón, sau đó mấy người Trần thẩm cũng đi ra. “Về rồi, về rồi, cuối cùng các cháu cũng về.” Trần thẩm nhìn thấy mọi người trở về thì vô cùng kích động.
“Không phải sao, từ lúc6các cháu thi xong kỳ thi viện mẹ Thiết Đản đã ngóng trông các cháu trở về rồi. Sau đó nghe nói Dung thiếu gia bảo các cháu chờ yết bảng xong mới về, bà ấy suýt nữa liền muốn đi3lên phủ thành tìm các cháu đấy.” Mẹ Xuyên Tử nói trêu.
“Làm gì có chuyện đó!” Trần thẩm đương nhiên không thừa nhận, sau đó hỏi các nàng ở Phủ thành thế nào, biết mọi người rất tốt, liền sốt ruột5hỏi kết quả thi của bọn họ. “Đại ca, Nhị ca, cả Thiết Đản ca đều đậu tú tài. Đại ca còn là án thủ nữa đấy!” Tử Đào hưng phấn trả lời. “Hả? Đều thi đậu?” Trần thẩm chưa phản ứng kịp. “Thiết Đản con đậu tú tài thật ư?” Trần thảm cảm thấy mọi thứ không chân thực, nhìn Thiết Đản hỏi lần nữa.
“Đúng vậy, mẹ à, con không phụ công lao gian khổ suốt mấy năm qua của cha mẹ, lần này cuối cùng cũng đậu tú tài.” Thiết Đản thấy Trần thẩm mừng đến phát khóc, không khỏi càng thêm biết ơn cha mẹ vì mình mà vất vả nhiều như thế. Nếu cha mẹ không cho hắn tiền đi học, thì bây giờ hắn vẫn còn là chàng nông dân dốt đặc cán mai.
Mà lúc này khách khứa trong cửa hàng nghe thấy ba người bọn họ đều đậu tú tài, Tử Thụ lại đậu án thủ, mọi người đồng loạt chúc mừng họ. Tử La các nàng thấy vậy cũng vội vàng cảm ơn, Trần thẩm cũng lau nước mắt cảm ơn mọi người.
“A La, cô chủ nhỏ, hôm nay có phải cũng giảm giá tám phần cho mọi người không?” Có khách quen thấy vậy liền chọc Tử La.
“Được ạ! Hôm nay khách đến đây ăn đều được giảm tám phần. Đại Sơn ca, huynh viết lên bảng để ngoài cửa hàng nhé.” Tử La hào hùng nói.
Khách khứa thấy Tử La thực sự giảm giá cho bọn họ thì đều vui mừng, càng thêm chúc mừng bọn họ.
Nhất thời, trong cửa hàng náo nhiệt vô cùng.
Vui mừng quá đi. Trần thẩm nghĩ đám Tử La ngồi xe ngựa lâu như thế chắc cũng mệt mỏi rồi, bèn bảo các nàng về nghỉ trước.
Huynh muội Tử La thấy vậy cũng không miễn cưỡng, dù sao trong cửa hàng cũng đủ người rồi, không cần bọn họ ở lại.
Thế là huynh muội Tử La về thôn.
Bọn họ vừa tới cổng thôn liền thấy thôn trưởng đứng dưới gốc cây hòe.
Thôn trưởng nhìn thấy hai chiếc xe ngựa chạy tới không khỏi tò mò, chờ xe ngựa tới gần, nhìn lại mới thấy người đánh xe ngựa chính là Tử Thụ, bèn lên tiếng hỏi: “Thụ ca nhi, cuối cùng các cháu đã về rồi! Cháu cùng Hiện ca nhi, Thiết Đản lần này thì thế nào?”
Không sai, lần này Tử La các nàng chạy hai chiếc xe ngựa về, là vì họ mua rất nhiều đồ ở phủ thành, đặc biệt là đồ cưới của Tử Vi, thế nên Dung Phong cho bọn họ mượn thêm một chiếc xe ngựa nữa. “Cảm ơn thôn trưởng gia gia quan tâm, chúng cháu lần này đều thi đậu tú tài” Tử Thụ nói.
“Đúng vậy ạ! Thôn trưởng gia gia, Đại ca, Nhị ca, cả Thiết Đản ca đều đậu tú tài. Đại ca cháu còn là án thủ kỳ thi viện nữa đấy!” Tử Đào lúc này cũng không nhịn khoe với thôn trưởng.
Khóe mắt Tử La giật giật, Nhị tỷ, tỷ đừng có gặp ai cũng khoe là Đại ca thi đậu án thủ như vậy chứ? Có điều chuyện Đại ca thi đậu án thủ sau này mọi người cũng biết thôi, có giấu cũng không được.
Thôn trưởng nghe nói Tử Thụ, Tử Hiên, Thiết Đản đều thi đậu tú tài, mặc dù bất ngờ nhưng cũng không phải không đoán được. Dù sao Tử Thụ, Tử Hiên thông minh thế nào ông cũng biết, mà Thiết Đản lại thi lần thứ hai, có thể thi đấu cũng không quá bất ngờ. Nhưng ông trăm ngàn lần cũng không ngờ Tử Thụ lại thi được án thủ. Phải biết, án thủ chính là người đứng đầu cuộc thi của Bạch Nhạc phủ đấy! Thôn trưởng cũng vui mừng cho huynh muội Tử La.
Lúc này có người đi ngang qua, nghe nói ba người họ đều thi đậu tú tài cũng giật mình. Thế là huynh muội Tử La còn chưa về tới nhà, thì chuyện bọn họ đậu tú tài đã truyền khắp thôn, đặc biệt là chuyện Tử Thụ thi được án thủ càng khiến người ta kinh ngạc.
Huynh muội Tử La về đến nhà, Đào Hoa tỷ đang giúp các nàng
cho gà ăn, thấy bọn họ về liền vui mừng bỏ cám gà xuống, chạy ra hỏi thăm.
Hai con chó nhỏ Đại Bạch, Tiểu Bạch thấy các chủ nhân về cũng rối rít chạy ra đón. Đào Hoa tỷ biết huynh đệ Tử Thụ đều thi đậu tú tài, cũng vui mừng không thôi, sau đó nói về nhà mẹ đẻ gọi Thiết Đản tới.
Buổi chiều Trần thẩm về, nghe nói quan báo hỷ ngày mai sẽ đến, liền xin nghỉ ngày mai không đến cửa hàng để ở nhà chuẩn bị đón quan sai. Huynh muội Tử La liền đồng ý, dù sao cửa hàng cũng có người, Trần thẩm không đến cũng không sao. Huống chi với người trong thôn mà nói thì quan báo hỷ đến nhà là chuyện vinh quang cho tổ tông dòng họ. Trần thấm không muốn bỏ lỡ ngày này cũng có thể thông cảm được. Chiều hôm sau, Tử Thụ, Tử Hiên mới đi ra ruộng không lâu thì tỷ muội Tử La chợt nghe ngoài thôn vang lên tiếng chiêng trống náo nhiệt, các nàng đoán đây chắc là quan báo hỷ đến rồi. Quả nhiên, chỉ một lát sau liền có mấy đứa trẻ chạy tới báo tin, nói là quan báo hỷ đến.
Tỷ muội Tử La cũng không keo kiệt, cho mỗi đứa trẻ một cái kẹo.
Đám trẻ nhận kẹo vô cùng vui vẻ, xung phong nói đi gọi Tử Thụ, Tử Hiên về. Ruộng của nhà các nàng cũng không xa, Tử La nghĩ Tử Thụ, Tử Hiên chắc cũng nghe tiếng chiêng trống rồi, nhưng thấy đám trẻ nhiệt tình như vậy, có đứa đã chạy đi rồi, nên cũng không ngăn bọn chúng. Tử Đào thấy vậy cũng cùng đám trẻ đi gọi Tử Thụ, Tử Hiên về. Tử La đang suy nghĩ thì quan báo hỷ đã đi tới nhà Trần thẩm gần đó, phía sau có không ít người trong thôn đi theo.
Tiếng pháo mừng vang lên, quan sai cũng nhanh chóng đến trước cửa nhà Tử La.
Tử vi mới chuẩn bị phong bì cho quan sai xong thì thấy họ đã tới trước cửa nhà, “A La, làm sao bây giờ? Tử Thụ, Tử Hiên vẫn chưa về nữa.” Tử Vi lúng túng hỏi.
“Không sao đâu Đại tỷ. Đại ca, Nhị ca chắc cũng sắp về rồi, chúng ta cứ ra đón quan báo hỷ trước đi.” Quan báo hỷ đã tới cổng, Tử La cùng Tử Vi, Tiểu Lục liền đi ra đón. “Đây là nhà của hai vị tú tài lão gia Đổng Tử Thụ, Đổng Tử Hiên phải không?” Quan sai theo lệ hỏi các nàng.
“Thưa Sai đại ca, đúng vậy ạ.” Tử Vi cố gắng bình tĩnh đáp. “Vậy xin hỏi hai vị tú tài lão gia Đổng Tử Thụ, Đổng Tử Hiên đang ở đâu?”
Tử La thấy mặc dù Tử Vi cố gắng giữ bình tĩnh nói chuyện với quan sai, nhưng vẫn có vẻ căng thẳng, thế là thay Tử Vi trả lời: “Đại ca, Nhị ca vừa mới ra ruộng, nhưng Nhị tỷ nhà muội đã đi gọi các huynh ấy rồi. Xem kìa, Đại ca đã về rồi!” Mọi người nhìn theo hướng Tử La chỉ liền thấy huynh đệ Tử Thụ cầm cuốc đi về. “Đây là hai vị tú tài lão gia Đổng Tử Thụ, Đổng Tử Hiên phải không?” Đợi Tử Thụ, Tử Hiên đến gần, quan sai lại cung kính hỏi.
“Đúng vậy!” Quan sai thấy Tử Thụ, Tử Hiên mặc dù mới từ ruộng về, trên người mặc đồ vải thô còn dính bùn đất, nhưng không hề có dáng vẻ lúng túng khốn quẫn, mà lại bình tĩnh hào phóng nói chuyện với mình, trong lòng hắn không khỏi tán thưởng, đây chính là người ngay thẳng chân chính.
“Chúc mừng Đổng đại thiếu gia, Đổng nhị thiếu gia cùng đậu tú tài, một nhà có hai tú tài đúng là việc vui. Đống đại thiếu gia lần này chính là án thủ cuộc thi viện, mà Đống nhị thiếu gia đứng thứ mười sáu. Xin chúc mừng, chúc mừng hai vị nằm trong danh sách hai mươi người đứng đầu, đều là Lẫm sinh!”
Quan sai nói xong liền cung kính đưa công văn của quan phủ cho họ.
Tử Thụ, Tử Hiên nhận lấy công văn, khách khí nói cảm ơn.
Quan sai cũng không dám bất cẩn, vội vàng đáp lễ, mọi người thi nhau chúc mừng Tử Thụ, Tử Hiên. Nhất thời, tiếng chúc mừng vang lên không ngớt. “Huyện lệnh đại nhân chiều nay tổ chức tiệc ngắm hoa trong phủ, đến lúc đó mong Đổng đại thiếu gia, Đổng nhị thiếu gia có thể đến đúng giờ. Đây là thiệp mời của Huyện lệnh đại nhân!” Quan sai báo hỷ xong vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mới Tử Thụ, Tử Hiên đi tham gia tiệc nhà Huyện lệnh, cung kính đưa thiệp mời cho bọn họ.
Hằng năm, Huyện lệnh đều mời những người thi đậu tú tài đến dự tiệc, đây chính là thông lệ, Tử La các nàng cũng biết nên không có gì bất ngờ cả.
Tử Thu nhận lấy thiệp mời, cũng nói là nhất định sẽ đến đúng giờ, quan báo hỷ lúc này mới nói cáo từ.
Tử Thụ thấy vậy thì khách khí mời họ ở lại.