Vốn hôm nay Đổng Hoàng thị và Đông Mai muốn tạo mối quan hệ tốt với mấy huynh muội Tử La.
Nhưng hôm nay nhà Tử La và Trần thẩm có rất nhiều khách đến, mấy huynh muội đều rất bận, bà ta
và Đổng Mai không tìm được cơ hội nói nhiều2với Tử La, biểu hiện quan hệ thân mật của hai nhà trước mặt mọi người.
Bà ta thấy mấy người Tử Thụ, Tử Hiên, Thẩm trấn trưởng và Lâm viên ngoại nói chuyện cũng tiến đến đáp lời, nhưng Từ Thụ và Tử Hiên đều rất lạnh nhạt với bà ta.8Hơn nữa, mấy người Thẩm trưởng trấn cũng là người tinh mắt. Bọn họ nhìn ra Tử Thụ không muốn thân cận với bà ta, nên cũng không đáp lại. Do đó, bà ta có mặt dày vui vẻ tiến đến cũng chẳng đổi được mấy câu nói. Đúng là mặt6nóng dán vào mông lạnh, còn bị không ít người xung quanh nhìn bằng ánh mắt châm biếm, dù có mặt dày đi nữa, với tình huống thế này cũng không có cách nào cả.
Đổng Hoàng thị cảm thấy nếu bà ta không thể chiếm lợi trước mặt bọn người Tử3La thì dựa vào cái gì mà bọn người Ngô Đồng thì có thể chứ? Vì thế khi nhìn thấy Ngô Đồng thì cũng lâm vào cảnh giống mình và Đống Mai thì lòng hết sức vui vẻ!
Trên bàn cơm, trong lòng Ngô Đổng thị và Đông Hoàng thị đều có5ý xấu, mặt cười hớn hở, bày ra vẻ tốt đẹp nhưng lúc nói chuyện thì đầy ý thăm dò. Ngồi cùng bàn với Đổng Hoàng thì còn có Phan Thẩm. Bà ta cùng con gái nhỏ Phan Hoa của mình tràn ngập hứng thú nghe cuộc trò chuyện giữa Đổng Hoàng thị và Ngô Đổng thị.
Ngô Đại Dũng và mấy người đàn ông trong thôn ngồi bàn khác, trên bàn chỉ có Ngô Đổng thị, Đổng Hoàng thị và Phan thấm, vì thế nói chuyện càng không cố kỵ gì. Mới đầu Ngô Đổng thị dò hỏi Đông Hoàng thị về tên tuổi của mấy huynh muội Tử La, sau đó lại hỏi mấy huynh muội đã đính hôn hay chưa. Trong lòng Đổng Hoàng thị khinh thường, ngay cả tên của cháu mình còn không biết, còn bày đặt giả bộ cô cháu tình thâm, không phải đang làm trò cười cho người khác ư? Lúc này Đổng Hoàng thì cũng chẳng biết mình đang là chó chê mèo lắm lông.
Vì vậy, Đổng Hoàng thì cũng đáp câu được câu chăng, nếu không phải có việc cần, không thể không nói chuyện thì Đổng Hoàng thì cũng chẳng muốn để ý tới bọn người Ngô Đổng thị. Còn với Phan thẩm, chuyện của mấy người này cũng chẳng liên quan đến bà ta, nhưng mà bà ta luôn muốn lấy lòng Đổng Hoàng thị, nên nói với Đổng Hoàng thị không ít lời nịnh nọt.
Thật ra thì lúc nãy Đông Hoàng thì cũng không muốn ngồi cùng Phan thẩm vì bà ta nghe nói lúc qua sai tới nhà Tử La báo tin mừng, Phan thấm đã làm trò cười mất mặt, trong lòng Đống Hoàng thì cũng coi thường Phan thẩm. Nhưng bà ta ngồi một lúc lâu mà vẫn không có người tới ngồi cùng, cho nên lúc Phan thẩm đến ngồi cùng mới không cự tuyệt. Phan thẩm này cũng có chỗ để lợi dụng, ít nhất nghe Phan thẩm nịnh nọt mình và Đổng Mai, bà ta cũng cảm thấy mình hơn bọn người Ngô Đổng thị nhiều.
Bữa cơm cứ trôi qua như vậy, tiệc rượu đã qua phiên thứ nhất, Đổng Hoàng thị thấy mấy người Ngô Đổng thị chưa có ý định đi thì biết bọn họ lại muốn giở trò cũ, ăn thêm phiên tiệc thứ hai nữa. Đổng Hoàng thị muốn giữ mặt mũi, vì vậy không ở lại thêm nữa, đứng dậy gọi mẹ con Phan thẩm rời đi. Phan thẩm không muốn đi, nhưng bà ta không dám không nghe lời Đông Hoàng thị. Hơn nữa, bà ta đã làm trò cười ở nhà Tử La vào ngày báo tin mừng nên giờ lúc nào cũng cảm thấy mọi người nhìn mình bằng ánh
mắt kỳ lạ. Bây giờ hai mẹ con Đổng Hoàng thị đi, bà ta cũng không dám tiếp tục ở lại. Phiên tiệc thứ hai, trên bàn chỉ còn ba người Ngô Đổng thị, Kim Châu và Ngô Lâm thị. Ngô Đổng thị thấy bàn này thật sự ít người liền mời những người khác đến ngồi cùng. Rất nhiều người biết ý định của Ngô Đổng thị, sao lại không biết xấu hổ mà ngồi cùng bọn họ được, đây không phải là tự làm mình khó xử hay sao?
Thấy không ai đến ngồi cùng, Ngô Đồng thì cũng có chút do dự có nên tiếp tục ở lại hay không. Nhưng bà ta thấy dáng người gầy đi mấy cân của Kim Châu, lại nghĩ đến chuyện làm ăn nhà mình càng ngày càng tệ, rất lâu rồi trên bàn cơm không có thức ăn mặn, vì vậy lại cắn răng tiếp tục ở lại ăn. Lúc Tử Đào đến phụ giúp bưng thức ăn thấy mấy người Ngô Đồng thì vẫn còn ngồi đó, lại nghĩ đến hành vi trước kia của bọn họ ở tiệc tú tài của Đông Vũ nên cũng không ngạc nhiên, chẳng qua là lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt xem thường thôi.
“Kim Châu, con cũng đã gặp qua Thụ ca nhi rồi. Không nói đâu xa, mẹ từng tuổi này cũng chưa gặp được mấy người thiếu niên tuấn tú như vậy đâu. Mối hôn sự này con thấy thế nào?” Ngô Đổng thị thấy trên bàn chỉ còn người nhà bọn họ thì cũng không cố kỵ gì nữa.
Kim Châu nghe Ngô Đổng thị nói vậy thì đỏ mặt: “Mẹ!” Ngô Lâm thị ngồi bên cạnh thấy thái độ của Kim Châu thì bèn liếc mắt, đến chuyện quyến rũ công tử nhà giàu trước mặt mọi người, tiểu cô nương này còn làm được, cuối cùng còn bị người ta cự tuyệt ngay tại chỗ. Đã làm chuyện mất mặt như vậy, bây giờ ở đây lại cố làm ra vẻ thẹn thùng, đúng là khiến người khác phải nổi da gà!
“Xấu hổ gì chứ, khó mà gặp được một mối hôn sự tốt, sao có thể bỏ qua được”, Ngô Đổng thị nóng nảy nói. “Dáng vẻ của Thụ ca nhi trông còn hơn cả đám công tử nhà giàu ngồi ở chỗ khách quý, nhưng cái nhà này, còn đồ dùng trong nhà thì thật khó coi!” Kim Châu
rất vừa lòng vẻ ngoài của Tử Thụ, chỉ là không vừa lòng chuyện nhà họ quá nghèo thôi. “Sợ cái gì, nhà thì chỉ cần có tiền, muốn to rộng bao nhiêu chả được. Còn mấy công tử nhà giàu kia, bọn họ lúc nào cũng đòi phải môn đăng hộ đối, chúng ta khó mà kết thân được với bọn họ. Mấy mối hôn trước kia đều không thành chẳng phải vì như thế sao“.
Ngô Đổng thị cảm thấy hiểm khi mình tỉnh táo như vậy. Trước kia bà ta cũng có đi đề thân với mấy nhà giàu có, nhưng vừa mới bắt đầu đã bị cắt ngang, thậm chí họ không thèm nói nhiều đã đuối thẳng cổ. Bây giờ Ngô Đồng thị cảm thấy coi như mình đã nắm rõ tình thế, nhưng bà ta lại chẳng nghĩ đến việc liệu nhà bà ta có được coi là môn đăng hộ đối với nhà Tử La không.
Bây giờ Ngô Đổng thị không cho là nhà Tử La cao hơn nhà họ. Trong lòng bà ta, bà ta cảm thấy mấy huynh muội Tử La là cô nhi không cha không mẹ, bà ta gả con gái mình cho Tử Thụ đã là ban đại ân đại đức lắm rồi. Phải biết rằng những kẻ không cha không mẹ thì không dễ tìm được mối hôn sự tốt đâu.
“Mấy đứa em của Thụ ca nhi trông cũng chẳng phải người tốt. Mẹ, mẹ không thấy Tử Đào kia nhìn chúng ta bằng ánh mắt rất chán ghét sao?” “Sợ cái gì, cô nương này sớm muộn gì cũng phải gả đi, huống chi con gả qua đó thì sẽ thành đại tẩu của nàng ta, trưởng tẩu như mẹ, sao nàng ta dám bất kính với con! Đến lúc đó con muốn xử lý các nàng thế nào mà chẳng được! Còn hai tiểu thúc Hiên ca nhi và Tiểu Lục thì đến lúc đó cho bọn họ chút đồ rồi phân nhà ra mà
. Như thể con vừa không có cha mẹ chồng, vừa không có em chồng gì cả, chẳng phải sống rất tự tại hay sao? Chỉ cần con giữ được Thụ ca nhi, Đống gia này sẽ do con định đoạt!” Ngô Đồng thì còn chưa gả con gái đi mà đã tính kế với mấy huynh muội Tử La, làm sao để đuổi họ ra ngoài rồi nắm giữ nhà bọn họ rồi. “Nhưng con nghe Đổng Hoàng thị nói Thụ ca nhi này năm nay mới mười bốn tuổi, thế này thì nhỏ quá!” “Sợ cái gì, tục ngữ nói lấy vợ lớn hơn ba tuổi ôm chuông vàng, trước tiên quyết định hôn sự, qua hai ba năm nữa rồi thành thân, vừa vặn mẹ cũng muốn giữ con lại thêm vài năm.”
Ngô Lâm thị nghe xong lời của Ngô Đổng thị thì trong lòng đau xót, nàng ta tưởng có thể gả cô em chồng này đi sớm một chút, bây giờ nghe thấy tin này thì như sấm sét giữa trời quang. Xem tuổi tác của Tử Thụ thì cũng phải ba năm nữa trở lên mới có thể lập gia đình, có nghĩa cô em chồng này còn phải ở nhà ít nhất là ba năm nữa!
Nếu sớm biết Tử Thu nhỏ hơn Kim Châu nhiều như vậy thì nàng đã không tích cực thúc đẩy hôn sự này rồi! Cô em chồng này ở nhà không phải chỉ gây chuyện bình thường thôi đầu, nhà này không biết chừng sẽ bị nàng ta làm loạn hết!
Nhưng Ngô Lâm thị dù có bất mãn như thế nào cũng không dám nói với mẹ chồng Ngô Đổng thị, nên chỉ có thể tự an ủi mình rằng sau này nhà nàng ta và nhà Tử La sẽ có quan hệ thân thích, cũng có thể được thơm lây.
“Vậy cũng được!” Kim Châu nói.
Ngô Đổng thị nghe Kim Châu đồng ý thì thầm cảm tạ trời đất. “Hừ! Chờ chúng ta trở thành thông gia với nhà Thụ ca nhi, ta xem Đổng Hoàng thì còn có thể đắc ý trước mặt chúng ta nữa không!” Ngô Đống thị nói. Kết thúc tiệc rượu, khách khứa rối rít cáo từ, huynh muội nhà Tử La lần lượt chào tiễn khách. Sau khi tiễn nhóm tân khách cuối cùng, huynh muội Tử La xoay người thì thấy mấy người Ngô Đổng thị vẫn chưa đi, vì thế không khỏi buồn bực. “Đại cô, sao người còn ở đây thế”, Tử Đào không nhịn được thốt lên.
“Tử Đào muội nói gì thế, không biết nói chuyện, để Đại cô hiểu lầm thì không tốt đâu“. Tử Thụ chắp tay, nói với bọn người Ngô Đống thị: “Đại cô phụ, Đại cô, mọi người đừng để bụng, lời của Tử Đào không phải có ý gì đâu, chỉ là lo lắng nhà mọi người cách đây khá xa, không xuất phát sớm thì sẽ phải đi đường đến đêm thôi.”
Ngô Đổng thị vừa định trách Tử Đào vô lễ, để cho đám Tử La bị đuối lý, như thế thì lát nữa lúc bàn chuyện đề thân bọn họ sẽ không làm trái ý bà ta. Mặc dù bà ta cảm thấy mình gả con gái cho Tử Thụ là một chuyện tốt trên trời rơi xuống đầu cậu, nhưng chuyện này có thể khiến mọi thứ thêm chắc chắn, cũng nắm được cơ hội gây khó dễ cho cô em chồng tương lai thì làm sao bỏ qua được.
Nhưng khi nghe thấy lời của Tử Thụ, bà ta lại không thể nói câu tiếp theo, nếu không người có lý chính là bọn họ! Ai bảo do người ta quan tâm mới để bọn họ đi sớm một chút chứ!
“Đâu có, đâu có, sao Đại cô có thể vì chuyện này mà trách Tử Đào được, Tử Đào cũng là lo nghĩ cho chúng ta thôi mà. Nhưng mà Tử Đào này, cháu cũng quá lo lắng rồi, chúng ta có thể ở nhà các cháu mà!”
Tử La nghe xong thì khoé miệng co quắp, người này đúng là dát vàng lên mặt mình rồi! Mấy người Tử La sẽ chẳng ngu ngốc mà đi phụ họa lời của Ngô Đổng thị, nhất thời chỉ có mình Ngô Đổng thị đứng đó cười khan, độc diễn.
Ngô Đổng thị không ngờ đám Tử La sẽ làm như không nghe thấy, cũng không tiếp lời của bà ta như vậy.
Vì vậy, Ngô Đổng thị không khỏi nóng nảy, nhìn sắc trời giờ này cũng không còn sớm nữa.