“Quả hồng ăn được rồi hả?” Tử Đào hỏi.
“Vâng, nhị tỷ nếm thử xem sao?
Tử Vi đưa cho mỗi người một quả hồng vừa rửa sạch. Quả hồng ngọt ngào ngay lập tức chinh phục được hai người.
“Ngon quá đi, A La” Tử Đào hưng phấn nói.
Đến tối mấy người Tử Thụ đốn củi mang về, Tử La cũng báo tin tốt lành này cho Tử Thụ và Tử Hiên.
Tử Thụ ăn xong một quả thì nói: “Cây hồng sau núi đủ cho bọn mình ăn đó, trước kia huynh còn thấy nhà có núi chả được tích sự gì, không ngờ cây hồng sau núi đúng là bảo bối” Nghe đại ca nói vậy, Tử La kích động hỏi: “Đại ca, phía sau núi là của chúng ta sao?”
“Đúng đó, từ nhà mình đến cả khu đất phía sau, bao gồm phía sau ngọn núi này đều là của nhà mình cả, nếu không cha cũng không cất nhà ở đây”
Tử Thụ đáp.
Tử La ước lượng, từ sau nhà đến bìa rừng là một mảnh ruộng khoảng tầm mười mẫu, mặc dù khá hoang vu, phía sau núi thì rộng hơn, xem ra nhà mình không nghèo lắm. Tử La còn nghĩ sau này có tiền phải mua mảnh ruộng và bìa rừng phía sau, hóa ra giờ lại không cần nữa. Tử La thấy mình lại gần với việc làm giàu hơn một bước.
“Nhà mình giàu thật” Tử La cảm khái.
“Vậy thì giàu gì? Tiểu muội à, ngoài mảnh đất hoang, phía sau núi và một mẫu ruộng cạn, nhà mình có còn gì nữa đầu. Mấy người trong thôn họ cũng có núi và đất hoang, họ còn có mười mẫu ruộng nước nữa đấy” Tử Hiên buồn cười nói.
“Nhưng mà bây giờ thấy cây hồng này ra quả ngon thế này, tính ra sau núi cũng là một nơi trù phú đó” Tử Thụ nghĩ vậy.
“Mình có thể mang hồng đi bán không? Vậy là sẽ có tiền rồi, với lại mình ăn đầu có hết.” Tử La làm ra vẻ mê tiền.
“Bé mê tiền à, chỉ biết nghĩ tiền thôi.” Tử Đào trêu chọc Tử La.
“Ngon thế này thì cũng có thể đó, đại ca thấy có đúng không?” Tử Hiền ngẫm nghĩ một lúc mới nói.
“Tử Hiên và A La nói đúng lắm, chúng ta có thể mang lên trấn bán. Mai mọi người hái hồng mang về nhé, đợi đến phiên chợ thì mang đi bán, vậy thì mùa đông này chúng ta sẽ có lương thực và áo bông rồi” Qua một thời gian buôn bán, đầu óc Tử Thụ cũng lanh lợi hơn nhiều.
Mọi người thảo luận xong thì quyết định số hồng này để cho cả nhà ăn, sau đó sẽ hái thêm mang bán. Còn bán thế nào thì mấy người Tử Thụ còn phải nghĩ thêm rồi quyết định.
Tử La nghĩ, cách ngâm hồng trong nước này phải giữ kín trước đã, nếu không mọi người ai cũng biết, hồng sẽ không bán được giá cao. Hơn nữa nhờ mọi người biết được hồng có thể trở nên ngon như vậy, họ chạy ra sau núi ăn trộm thì sao đây? Lúc này đây, mấy cô nhóc cậu nhóc như họ sao có thể giữ được một món tiền lớn đến thế. Tiền tài động lòng người, không được suy tính hại người ta, nhưng phải có
ý đề phòng.
Nàng đang tính nói chuyện đó cho mấy đại ca nghe, không ngờ Tử Hiển cũng nghĩ tới: “Đại ca, đại tỷ, cách ngâm hồng trong nước này là do tiểu muội nghĩ ra, chúng ta nên giữ kín nếu không mọi người biết được thì không tới lượt chúng ta đâu”
Mấy huynh muội nhà họ đều là người thông minh, nói tới đây trong lòng mọi người đều hiểu lợi hại thế nào. Vậy nên mọi người quyết định phải giữ bí mật trước đã.
Hôm sau, trời còn đang tối mịt. Huynh muội nhà họ còn chưa kịp ăn sáng đã cầm sọt ra sau núi hái hồng.
May mà nhà họ cách trong thôn khá xa, mãi đến khi mặt trời mọc, mọi người hái hồng mang về cũng không ai nhìn thấy.
Chỉ trong buổi sớm, họ đã hái được chừng năm trăm cân hồng. Cứ như vậy, bình minh và chạng vạng, mấy anh em lại dắt nhau đi hái hồng, hái trong hai ngày mới thu hoạch hết hai ngàn cân hông phía sau núi. Tử Vi và mấy chị em rửa sạch, ngâm nước rồi cất trong thùng lớn đựng lương thực. Bây giờ họ không có lương thực cho nên mấy chiếc thùng chỉ có thể rửa sạch rồi cất tạm ở đây, sau này nếu có thì lại dùng để đựng lương thực.
Tiếp theo mọi người bạn cách làm sao để bán hồng.
“Đệ thấy nếu quả đẹp thì mình có thể bán được giá hơn một chút.” Tử Hiên đề nghị.
Tử La nghĩ, nếu Tử Hiên là người hiện đại, có lẽ huynh ấy sẽ có khiếu kinh doanh lắm. Chưa gì mà bây giờ huynh ấy đã biết tầm quan trọng của bao bì rồi.
“Mình có thể gọt vỏ, cắt nhỏ thành miếng, bán từng cần một, khách mua không cần rửa gọt là có thể ăn rồi. Vậy có được không ạ?” Tử La nghĩ đến cách bán hoa quả ở hiện đại rồi đề nghị.
“Tử La nghĩ hay lắm, nhưng số lượng không nên nhiều quá. Nếu bạn không hết thì dễ lãng phí” Tử Vi nói thêm.
“Vậy trước tiên mình cứ làm theo cách A La nói đi, chuẩn bị một ít đã” Tử Thụ thống nhất quyết định cuối cùng.
Rốt cuộc cũng chờ đến ngày ba mươi tháng mười họp chợ phiên. Hôm đó, trời còn mờ tối, mấy huynh muội Tử La quyết định đi tất cả. Hôm nay họ có rất nhiều thứ cần bán, hồng, mấy con thú bẫy được, và cả khăn thêu của Tử Vi nữa.
Trên đường đi, Tử Thụ và Tử Hiên đeo một sọt hồng khoảng chừng năm mươi cấn, Tử Vi cũng gánh khoảng ba mươi cân. Tử Đào cũng không đi không, nàng xách theo túi khăn thêu mà suốt hai mươi ngày qua mình và Tử Vi làm được. Tử La và Tiểu Lục mỗi người cầm theo một cái ghế, chuẩn bị khi đến chợ có thể dùng để ngồi nghỉ. Mặc dù đường đi khá xa, họ còn mang theo nhiều đồ, nhưng ai ai cũng khấp khởi vui mừng, bởi vì trong lòng mỗi người đều ngập tràn hy vọng vào cuộc sống mới.