Điền Viên Cẩm Tú

Tâm tư của mọi người


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Ô, xem ra là anh hùng xuất thiếu niên, lời này không sai chút nào! Cố gắng phấn đấu, tương lại các ngươi sẽ là rường cột nước nhà.” Khâm sai nghe vậy lại đánh giá tuổi tác của hai huynh đệ. Quả6nhiên cả hai chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, cái này không phải anh hùng xuất thiếu niên thì là gì.

“Đúng đó, đúng đó...”

Quan viên đi theo cũng mồm năm miệng mười ồn ào phụ họa theo. Lời này có hai ý, thứ nhất thể hiện sự khen ngợi với huynh muội Tử La, đặc biệt là Tử Thụ3và Tử Hiên. Thứ hai là dặn dò huynh muội Tử La tiếp tục cố gắng, không kiêu ngạo, tranh thủ làm nên nhiều thành tựu hơn nữa.

Khâm sai và các quan viên tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Bọn họ còn vội về huyện thành, thế nên tuyên chỉ xong, nói vài lời lại lập tức rời đi.

Lưu5chủ bộ đi cuối cùng, vì thế Tử Thụ lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ trước đưa cho Lưu chủ bộ và các vị quan sai.

“Hôm nay phải cảm tạ chú bộ đại nhân và các vị quan sai đại ca tới trước báo cho chúng ta chuẩn bị đồ đạc.” “Đổng đại thiếu gia sao lại nói vậy, đây là việc chúng tiểu nhân nên làm. Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, Đổng đại thiếu gia đừng khách khí.” Lưu chủ bộ cầm bao lì xì nặng trĩu cười vui vẻ, nhưng hắn ta nhanh chóng khiêm tốn nói không dám. Tử Thụ và Lưu chủ bộ khách khí một hồi mới nói tiếp: “Mong chủ bộ đại nhân lúc quay về nói cảm tạ huyện lệnh đại nhân thay ta.” “Nhất định, nhất định rồi.”

Lưu chủ bộ đi rồi, thôn dân xung quanh ồn lên, vội vàng chúc mừng huynh muội Tử La. Tử Thụ nói cho bà con thôn dân biết, cậu và các đệ muội sẽ bàn bạc một hồi rồi phát tiền mừng.

Thôn dân xung quanh lập tức vui vẻ, có tiền mừng kìa! Vì thế, khi Tử Thụ và Tử Hiên ngồi trong phòng bàn ra sẽ tặng mỗi người ba đồng, ngoài viện đã có rất nhiều người đứng. May mắn lúc tỷ muội Tử La thu đồ ăn trong thôn đã chuẩn bị rất nhiều tiền đồng, không là phải đi đổi rồi.

Tử Thụ, Tử Hiên nhờ hai người Trần thúc và Cao Lão Thực phân phát tiền giúp. Nhà Tử La phát nhiều tiền mừng nên ai cũng cảm thấy mỹ mãn. Thôn trưởng đi theo mọi người cũng được tặng không tiền. Ông không tham gì mấy đồng tiền này nhưng ông muốn được dính tí không khí vui mừng. Thôn trưởng nhìn căn nhà ngói gạch xanh khang trang, từ quy mô của căn nhà có thể nói là to số một số hai trong thôn. Người ta đều nói căn nhà tốt nhất trong thôn là của ông, nhưng ông không cho là vậy. Đừng thấy nhà ông nhiều hơn nhà Tử La mấy phòng, bày trí gia cụ nhiều hơn, ông biết cái cửa sổ lưu li nhà Tử La so với đám đồ nhà ông đắt hơn nhiều. Người trong thôn không biết giá lưu li nhưng ông biết, cửa sổ lưu li này không phải nhà nào cũng dùng được đâu.

Từ mở cửa hàng đến mua thêm ruộng, rồi thi đậu tú tài, sau đó là nuôi cá dưới ruộng được huyện lệnh với Viện thủ Viện Nông Khoa Dư Hoa để ý, tới hôm nay thì được Hoàng đế ban thưởng. Thôn trưởng phải cảm thán, huynh muội Tử La càng ngày càng có tiền đồ. Năm đó ông nhìn không sai, mấy đứa nhỏ này không phải vật trong ao, một ngày nào đó sẽ bay ra khỏi thôn Hòe Hoa này. Chỉ là ông vẫn xem nhẹ năng lực của huynh muội họ, mấy huynh muội đạt được thành tựu còn nhanh hơn ông tưởng.

Thôn trưởng thầm cảm thán, cũng may ông vẫn luôn đối xử tốt với huynh muội Tử La, kết thiện duyên với họ.

Có suy nghĩ như vậy không chỉ có mình thôn trưởng, những nhà có quan hệ tốt với huynh muội Tử La cũng cảm thấy may mắn. Mà những nhà trước đây thấy huynh muội Tử La là cô nhi không nơi nương tựa liền bắt nạt thì cảm thấy tối tăm mặt mũi. Còn những nhà không qua lại mấy với huynh muội Tử La thì thấy hơi may mắn vì mình không đắc tội huynh muội Tử La, nhưng lại hơi tiếc vì sao không thân thiết với nhà họ.

Nếu là lúc trước, thấy nhà Tử La có cái gì, ví dụ như mở cửa hàng, mua ruộng, người trong thôn trừ hâm mộ ra còn đố kỵ và không phục. Bây giờ thấy huynh muội họ được Hoàng để bạn thưởng, ngoài hâm mộ thì bọn họ không dám ghen tị nữa. Vì huynh muội họ đã đi rất xa, không phải là cái mà bọn họ có thể đuổi kịp. Bọn họ không dám đắc tội huynh muội Tử La nữa, nói cách khác thì bây giờ bọn họ bắt đầu sợ huynh muội Tử La.

Đám người vợ chồng Đông Hoàng thị và Đồng Mai vừa lúc quay về nhà mẹ đẻ thì tâm tư không giống nhau.

Đổng Hoàng thị và vợ chồng Nhị Lang trong lòng như bão nổi. Bọn họ đâu thể ngờ mấy đứa nhãi ranh nghèo khố rách áo ôm nhà Tam đệ mà bọn họ khinh thường nhất lại có ngày hôm nay. Sớm biết vậy năm đó bọn họ sẽ không đối xử với vợ chồng Tam Lang như thế, thấy chết mà không cứu, còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của lúc cha mẹ đám Tử La qua đời.

Mà Đống Mai thấy huynh muội Tử La đóng cửa hàng xong thì đi về với nhà Trần thẩm, nói chuyện thân mật với nhà Xuyên Tử, còn coi bọn họ như không khí thì ghen tị muốn chết. Rõ ràng bọn họ mới là nhà bá phụ ruột chân chính cơ mà, nàng mới là đường tỷ ruột thịt
chân chính của mấy đứa nó. Vì cái quái gì mà tỷ muội Tử La lại thân thiết với người ngoài như đám Trần thẩm hơn bá phụ, bá mẫu, đường tỷ ruột chứ? Quan trọng hơn là dạo gần đây, nàng ta và Đổng Hoàng thị đều chủ động bày tỏ thân mật với tỷ muội Tử La, nhưng mấy đứa nó lại lạnh lùng với bọn họ. Hại bọn họ mất mặt trước nhiều người như thế. Hà tú tài cũng cảm thấy nàng vô dụng.

Lúc này, Đổng Mai nhìn thấy Đào Hoa cười vui vẻ bên Cao Đại Sơn đang bế con, lòng đố kỵ của nàng ta đã chạm đỉnh. Nàng ta cảm thấy gương mặt tươi cười của Đào Hoa thật chướng mắt.

Dựa vào đâu mà cả nàng ta và Đào Hoa đều gả vào Hà gia, trượng phu của nàng ta còn là tú tài, mà Đào Hoa chỉ gả cho một thằng chân đất lại hạnh phúc hơn nàng ta.

Đổng Mai chính là loại người không thích nhìn người khác sống tốt hơn mình, còn hay thích so đo với người. Lúc nàng ta chưa xuất giá, hay thích tự so với Tử Vi tầm tầm tuổi mình. Sau khi xuất giá thì thích so với đám chị em dâu. Dù là Đào Hoa, cái người không tính là chị em dâu nàng ta cũng thích so.

Nếu tỷ muội Tử La biết tâm sự của Đổng Mai, chắc chắn sẽ nói thế giới của người không bình thường chúng ta không hiểu nổi. Sau khi đi về cùng vợ chồng Đông Hoàng thị, Đổng Mai bắt đầu tức giận mắng mấy huynh muội Tử La vô lương tâm.

“Ai dà, Mai tỷ nhi đừng nói nữa, cẩn thận bị người khác nghe thấy là xong. Mấy huynh muội Thụ ca nhi bây giờ khác xưa rồi, cẩn thận là gây phiền toái cho mình.” Đổng Hoàng thị vội vàng cắt lời mắng của Đổng Mai.

“Hừ! Cả nhà Thụ ca nhi không đứa nào tốt cả, thân thích như chúng ta ra nói chuyện với chúng nó mà chúng nó còn không giữ mặt mũi. Ngược lại thì thân với bọn chân đất như Trần Nhị gia lắm cơ, con nói sai cho chúng nó chắc. Chúng nó là đồ long lang dạ sói, giàu có quên anh em! Con nhổ vào!” Đổng Mai vẫn chưa thể át đi cơn giận, nhưng tiếng nói cũng bé đi một ít. “Ai, cũng hết cách rồi. Đúng rồi, Mai tự nhi, hôm nay con về à?” Đổng Hoàng thị hỏi.

“Hừ! Không về: Bà già nhà họ Hà kia, rặt một lũ điêu phụ, nếu bọn họ không mời con về thì con không về đâu!” Từ sau khi Đống Mai gả chồng cứ hai ba ngày lại về nhà mẹ đẻ. Vì sao ư? Đương nhiên là vị mâu thuẫn với Hà lão bà rồi.

Mọi người ngẫm lại xem, một núi không thể chứa hai hổ, huống chi ở Hà gia trừ Hà lão bà ra thì cả ba đứa con dâu, cả mấy đứa cháu dâu đều là cực phẩm, là cỗ máy chiến đấu thứ thiệt. Mà Đổng Mai cũng không phải là loại lơ mơ như Đào Hoa năm đó, thế nên đại chiến gia đình nhà họ Hà không thể ít được.

Nếu ngày thường Đông Hoàng thị nghe Đổng Mai nói như thế chắc chắn sẽ khuyên nàng ta quay về, dù sao cũng về nhà mẹ đẻ mấy ngày rồi, ở tiếp cũng không hay ho gì. Nhưng hôm nay Đổng Hoàng thị lại đồng ý với lời Đống Mai.

“Vậy tạm thời đừng về!” Đổng Hoàng thị nói.

Đổng Mai kinh ngạc nhìn Đổng Hoàng thị, Đổng Nhị Lang đứng bên cạnh chịu không nổi.

“Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, làm gì có chuyện ngày nào cũng ở nhà mẹ đẻ.” Đổng Nhị Lang thiên tính lạnh nhạt, hắn không muốn nuôi một đứa con gái đã gả đi.

“Ông nó, ông vội cái gì. Chúng ta không những không để Mai tự nhi trở về, còn phải phái người sang Hà gia, nói Thụ ca nhi được Hoàng đế ban thưởng, khách khứa nhiều, nhà họ giữ Mai tỷ nhi ở nhà mẹ đẻ giúp chiêu đãi khách khứa. Đến lúc đó tôi không tin bọn họ không vội vàng mời Mai tỷ nhi về. Hừ! Lần này người Hạ gia lép vế trước chúng ta rồi, sau này đến phiên chúng ta bắt chẹt họ!” Đổng Hoàng thị nói đầy toan tính.

Đông Nhị Lang và Đông Mai nghe xong cũng thấy mắt mình sáng lên, nhưng Đông Nhị Lang lập tức nói ngay: “Không được, cái này không thể thực hiện được. Nhà Thụ ca nhi chưa bao giờ để ý tới chúng ta, người

Hà gia tới thì lộ là cái chắc.”

“Du mộc đầu! Thụ ca nhi không thèm để ý tới chúng ta, thì chúng ta tiếp cận họ là được. Bọn họ càng không thích chúng ta, chúng ta càng phải lượn lờ trước mặt họ, đặc biệt là khi có khách quý. Tôi không tin mấy đứa nó dám đuối chúng ta đi trước mặt công chúng.” “Còn nữa, nếu người Hà gia tới, bọn họ dám sang nhà Thụ ca nhi sao, dù có sang cũng không được mấy huynh muội Thụ ca nhi tiếp đón. Đến lúc đó mà người nhà họ Hà sang nhà Thụ ca nhi, thấy đám Thụ ca nhi không nể nang gì chúng ta thì chúng ta có thể nói là vì Hà gia tới làm Thụ ca nhi giận chó đánh mèo. Cái đó đâu phải lỗi của chúng ta. Theo tôi thấy, người Hà gia trừ dã man ra thì đều là một đám ngốc, đâu phải là đối thủ của chúng ta, lừa bọn họ chả dễ như trở bàn tay.”

Đổng Hoàng thị chỉ hận rèn sắt không thành thép nói với Đổng Nhị Lang.

Đổng Hoàng thị nghĩ không tệ, tiếc thay tiết mục cáo mượn oai hùm của bà ta chưa kịp diễn thì xảy ra một việc khiến Đống Hoàng thị không bao giờ có thể giở trò cáo mượn oai hùm được nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện