Ngô Đổng thị nào dám, vẻ mặt bà phải nói là cực kỳ khó coi, ấp a ấp úng không nói được câu nào. Bà ta
biết mưu kế hôm nay đã bị hủy hết rồi. Mấy người trong sân dù có ngu đi nữa cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Ngay cả Ngô Đổng thị cũng nhận ra ánh mắt xem thường mà họ đang nhìn mình. “Đổng gia đại cô, giờ còn gì để nói nữa không? Bà nghĩ mọi người đều ngu ngốc à?” Trưởng thôn2không thể không tức giận.
“Trưởng thôn phí lời với họ làm gì, cứ đưa đi báo quan thôi, hôm nay họ bêu xấu đâu phải là người khác, là tú tài lão gia thôn chúng ta đấy. Còn nữa, Hoàng đế vừa mới tán thưởng, ban quà cho huynh đệ Thụ ca nhi, giờ bọn nhỏ lại bị người ta bắt nạt ngay ở thôn chúng ta. Nếu chúng ta cũng không làm chủ cho bọn nhỏ, chuyện này truyền ra ngoài thì thôi xong“. Cao Ngũ thúc cao8giọng nói.
Người trong thôn nghe vậy cũng tán đồng. Thôn họ có người được Hoàng đế ban thưởng, họ đi ra ngoài cũng cảm thấy vinh quang. Giờ có người muốn bắt nạt bọn nhỏ, chủ mưu còn là người ở trấn sát vách, đương nhiên họ phải giúp huynh muội Tử La rồi, hơn nữa như thế còn giúp họ ghi được ấn tượng tốt trước mặt các nàng.
Nhất thời, mọi người đồng loạt yêu cầu đưa mấy người Ngô Đổng thị đi báo quan. Thế là không6chỉ có nhà Ngô Đổng thị sợ, mà ngay cả vợ chồng Đổng Nhị lang, Phan thẩm cũng bắt đầu sợ. Chuyện hôm nay họ cũng có tham dự vào mà.
Mấy huynh muội Tử La thì không có ý đưa Ngô Đổng thị đi báo quan, dù sao họ hàng như vậy cũng không phải chuyện vẻ vang gì, giờ đưa họ hàng lên nha môn thì có vẻ tuyệt tình, mấy huynh muội Tử La cũng không nên bị ảnh hưởng vì những người như thế.
Tuy họ không3định báo quan, nhưng họ cũng không dễ buông tha mấy người này như vậy. Thế là mấy người Ngô Đổng thị và Đông Nhị lang phải lập văn thư đưa cho nhà họ, bảo đảm sau này không đến nhà họ nữa, bằng không họ sẽ truy cứu chuyện hôm nay. Bọn Ngô Đổng thị thì không nói, chỉ cần nhà họ còn một chút sĩ diện, huynh muội Tử La tin rằng họ không dám đến nhà nàng nữa đâu.
Còn nhà Đổng Nhị lang, các nàng có5rất nhiều nhược điểm của họ, hơn nữa qua việc ngày hôm nay, nếu họ không sợ không nhấc đầu nổi ở trong thôn, ảnh hưởng đến tương lai Đổng Vũ, họ cứ thử đến gây sự với nhà nàng. Tử La tin rằng nhà Đổng Nhị lang sẽ yên tĩnh đi nhiều, trừ khi họ không muốn ở lại thôn Hòe Hoa nữa.
Còn mấy tỷ muội Tử La lần này cũng xem như trong họa có phúc, giờ mặc dù không phải là cắt đứt quan hệ với nhà Ngô Đổng thị và nhà Đổng Nhị lang nhưng cũng không khác mấy. Chỉ cần các nàng không muốn họ xuất hiện trước mặt mình, thì hai nhà họ không có cơ hội để xuất hiện trước mặt gia đình Tử La. Từ khi Tử Thụ, Tử Hiên đậu tú tài đến nay, hai nhà Đổng Nhị lang và Ngô Đổng thị thỉnh thoảng lại đến nhà nàng bấu víu quan hệ, các nàng đã thấy phiền lắm rồi. Bây giờ có thể thoát khỏi họ thì đương nhiên là vô cùng vui vẻ. Buổi tối, Thiết Trụ đến nhà Tử La kể chuyện sau khi Ngô Đổng thị và Đông Hoàng thị rời đi, nói cực kỳ sinh động. “Mọi người không biết đó, Nhị bá nương của mọi người thiếu chút nữa là đánh nhau với Đại cô đến mức sưng đầu bế mặt, cuối cùng cũng nhờ thôn trưởng gia gia kéo họ ra. Sau đó Ngô Đống thị lại kiếm chuyện với Phan thẩm, suýt nữa là đánh nhau to, ôi chuyện kịch liệt như thế, tiếc là mọi người không thấy. May mà có người kéo họ ra đấy“.
Hóa ra Ngô Đổng thị cho vợ chồng Đông Hoàng thị mười lượng bạc để họ đứng ra làm chứng giả, sau khi chuyện thành công thì sẽ cho Đông Hoàng thị nhiều thứ tốt nữa. Nhưng kết quả không thành, thế là Ngô Đổng thị mới đòi bạc lại.
Đổng Hoàng thị đâu có chịu, họ cảm thấy chuyện hôm nay như vậy là vì họ còn không bước được vào cửa nhà Tử La, hơn nữa họ nếu không có Ngô Đổng thị, họ cũng đầu làm ầm lên với nhà Tử La làm gì.
Thế là hai nhà xích mích, không chỉ đánh nhau mà còn chửi bới ầm ĩ. Theo lời từ miệng họ, mọi người mới biết sở dĩ Đông Hoàng thị ra làm chứng giả, ngoài bạc ra thì Ngô Đổng thị còn hứa nếu Kim Châu được gả vào nhà Tử La, Kim Châu sẽ đuổi hết mấy đứa Tử La ra ngoài, chèn ép Tử Thụ, cả nhà Tử La sẽ do Kim Châu quyết, lúc đó Kim Châu sẽ cho họ nhiều cái lợi hơn.
“Đúng là không biết xấu hổ“. Thiết Trụ chỉ có thể cảm khái như thế. Huynh muội Tử La không còn sức mà phỉ nhổ mấy cực phẩm này rồi. Còn về Phan thẩm, Ngô Đổng thị cho Phan thẩm và Nghiêm thẩm mỗi người năm trăm đồng, để họ đứng nói xấu nhà Tử La, kích động mọi
người lên tiếng phê phán. Cuối cùng sự tình không thành, Ngô Đổng thị nói mấy người Phan thẩm làm không ra trò, muốn lấy bạc, nhưng Phan thẩm tham tiền sao mà chịu, thể là họ đánh nhau. “Cuối cùng thì sao? Ngô đồng thì có lấy lại bạc không?” Tử La tò mò hỏi.
“Bạc đưa thì dễ, lấy lại thì khó. Nhưng Ngô Đổng thị đâu phải người thường, bà ta và hai cô con dâu ra tay cướp lại năm trăm đồng trên tay Phan thấm, nhưng Nghiêm thẩm thì nhân cơ hội đó chạy mất.
“Còn mười lượng ở chỗ Đông Hoàng thị thì sao mà còn được. Cuối cùng Ngô Đồng thì cũng không mò được đồng nào từ bà ta. Cả nhà Ngô Đổng thị như muốn thở ra khói, hồng hộc bỏ đi. Nhưng mà chuyện còn chưa kết thúc, mọi người đoán xem?” Thiết Trụ nói đến đây thì hưng phấn nói. Mấy tỷ muội Tử La cũng đoán là chuyện còn bất ngờ, nên phối hợp hỏi: “Sao thế?” “Cuối cùng Phan thẩm lại đi tìm Nghiệm thẩm, muốn chia một nửa năm trăm đồng kia, bảo là nếu không phải bà ta dẫn Ngô Đổng thị tới thì một đồng Nghiêm thẩm cũng không có, cho nên bà ta phải được chia một nữa. Hai người lại đánh nhau một trận, rốt cuộc Phan thẩm không lợi hại bằng Nghiêm thẩm, chỉ lấy được một trăm đồng...” Thiết Trụ nói.
Mấy huynh muội Tử La nghe từng chuyện một nối tiếp nhau, rốt cuộc là sao thế!
Cuối cùng, ngoài Tử Vi, Tử Thụ ra, mọi người đều bị cách diễn tả sống động của Thiết Trụ lúc mấy người nọ đánh nhau mà cười nghiêng cười ngả, suýt nữa là nằm sấp xuống bàn.
Đảo mắt đã đến Đông Chí.
“Ngày kia đệ và Đại ca sẽ lên huyện tham gia kỳ thi năm nay. Đến lúc đó bọn đệ sẽ mua một số đồ cần dùng cho Đông Chí thử xem. Đại tỷ, trong nhà có cần mua gì không ạ?” Buổi tối, mấy huynh muội Tử La mở hội nghị gia đình trong phòng Tử Hiên mới nói.
“Hai ngày nay, Lưu chưởng quỹ, Chu bán bá còn cả Dung Ngũ thúc tặng rất nhiều quà Đông Chí cho nhà ta, Dung đại ca cũng mang nhiều đồ đến lắm, Đông Chí này mình không thiếu gì đâu. Nhưng mà hai ngày nữa mình cũng phải chuẩn bị quà đáp lễ cho họ. Mặc dù chúng ta đã chuẩn bị quà xong rồi nhưng lúc hai đệ đến huyện thành nên mua thêm bánh ngọt Lục ký để làm quà cho mấy nhà nhé“. Tử Vi nói.
“Được ạ, vậy bọn đệ sẽ mua về“. Tử Thụ đồng ý rồi hỏi tiếp mấy tỷ muội: “Tử Đào, A La, Tiểu Lục, các muội
muốn gì nào?” “Đại ca mua cho đệ lạc rang nha“. Tiểu Lục nói. “A La muốn ăn bánh đậu xanh Lục Kỷ và cả mứt hoa quả Vũ Kỷ nữa“. Tử La đáp. “Hai đứa ham ăn này“. Tử Đào phỉ nhổ A La và Tiểu Lục, nàng nói tiếp: “Đại ca, muội không muốn mua gì cả, muội có thiếu gì đâu“.
“Nhị tỷ, không phải tự nói muốn may một bộ đồ mùa đông sao, sao giờ không nói“. Tử La cười hì hì. “A La xấu xa, tỷ không muốn nữa không được à“. Tử Đào cố ý hung dữ nói, có vẻ hơi chột dạ, tiếp theo nàng nói với Tử Thụ: “Đại ca đừng nghe A La nói bậy, y phục của muội còn nhiều, có may đồ mùa đông hay không không quan trọng“.
Tử Thụ biết Tử Đào thích ăn diện, nhất định nàng sẽ thích áo quần đẹp, chỉ là không muốn tiêu tiền mà thôi. Thế là Tử Thụ cười nói: “Lần trước huynh thấy A La thiết kế cho mọi người một bộ quần áo mới, nay bọn huynh mua vải về, nhân lúc trước Tết may mỗi người một bộ nhé.” “Nhưng mà Đại ca ạ, mọi người có không ít quần áo rồi“. Mặc dù Tử Đào thích đồ mới nhưng vẫn xót tiền “Không sao đâu, cuối năm rồi mà, mặc dù mình không thiếu đồ nhưng mặc đồ mới cho may mắn“. Tử Thụ nói theo.
“Đại ca, Nhị ca, lần này huynh ở lại nhà Dung đại ca hả? Hay mình mua một gian nhà trong thị trấn đi, đỡ phiền Dung đại ca“. Thực ra Tử La đã nghĩ đến chuyện mở rộng gia nghiệp ở thị trấn, bây giờ Tử Thụ, Tử Hiên thường xuyên đi thị trấn như vậy, đây cũng là thời cơ tốt.
“Hả? Mua nhà ở trấn sao?” Tử Hiên bất ngờ.
“A La nói cũng có lý, phiền Dung đại ca mãi cũng không tiện, hay lần này chúng ta đi xem thử có căn nhà nào thích hợp không, sau này lên thị trấn mình cũng có chỗ đặt chân, không cần phiền Dung đại ca nữa“. Tử Thụ suy nghĩ một lúc cũng tán thành với suy nghĩ của Tử La.
“Chúng ta không chỉ mua nhà mà còn có thể mua một cửa hàng nữa, như vậy chúng ta có thể mở cửa hàng trên thị trấn, cũng giống cửa hàng ở trấn trên vậy đó, mọi người thấy sao?” Tử La tiếp tục đề nghị.
“Không phải Dư lão tiên sinh đã nói rồi sao, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, Đại ca và Nhị ca thiếu rèn luyện như thế, nhất định mở cửa hàng ở thị trấn sẽ giúp Đại ca và Nhị ca nâng cao khả năng giao tiếp và có những trải nghiệm phong phú“. Tử La nói tiếp.
Tử Thụ, Tử Hiên và mấy tỷ muội Tử Vi suy nghĩ không bao lâu cũng đồng ý với ý định của Tử La. Thế là mọi người nhất trí mua một cửa hàng và một căn nhà ở thị trấn.