Trước đây Tử Thụ, Tử Hiên chưa đến dọn dẹp nhà cửa, thế nên bây giờ bọn họ cần phải dọn nhà để có
chỗ đặt chân đã.
Cũng may chủ nhân trước của tòa2nhà ít khi ở đây, lâu lâu mới đến ở một lần, thế nên tòa nhà khá sạch sẽ, Tử La các nàng có thể tự dọn được. Thế là Tử Thụ đi8mua cho mấy người Cảnh Nhất, Cảnh Nhị mỗi người hai bộ đồ, bảo bọn họ đến dãy nhà phía Đông dọn dẹp, thay đồ rồi đến tiền viện nghe lệnh. Mấy đứa6trẻ tay chân nhanh nhẹn, Tử La các nàng mới dọn xong tiền viện thì bọn họ cũng đi ra. Tử La các nàng thấy thời gian không còn sớm, đang định đi3ra ngoài mua đồ ăn thì nghe tiếng gõ cửa,
Tòa nhà của huynh muội bọn họ trừ cửa hàng phía trước thì còn có cửa chính và cửa phụ phía sau, mà tiếng5gõ cửa này truyền từ cửa chính tới.
Cảnh Nhất nghe tiếng gõ cửa liền nhanh nhẹn ra mở cửa. Người đến là Tiểu Vũ cùng mấy gã sai vặt, trên tay bọn họ còn cầm mấy hộp thức ăn. Tiểu Vũ nói Dung Phong sai bọn họ đến giúp huynh muội Tử La dọn dẹp nhà cửa và cửa hàng, còn chuẩn bị cơm trưa cho huynh muội Tử La nữa.
Tử La các nàng thấy Dung Phong chu đáo như vậy vô cùng cảm kích, bằng giao tình của các nàng với Dung Phong, những lời cảm ơn hoa mỹ không cần phải nói nhiều.
Huynh muội Tử La ăn xong cơm trưa mà Dung Phong sai người mang đến, sau đó đi dọn dẹp tòa nhà.
Chỉ lát
Bản vẽ này dựa theo cửa hàng trên trấn, Tử La các nàng cũng muốn bài trí theo phong cách giống như cửa hàng trên trần vậy. Thế là nguyên một buổi chiều bọn họ bận tối mắt tối mũi, đến chạng vạng coi như tu sửa xong xuôi.
Tử La các nàng cũng đặt mua xong dụng cụ nấu nướng. Đến tối, huynh muội Tử La nhóm lửa ở tiền viện, nấu bữa tối. Tử La các nàng còn chưa nấu cơm xong, thì Dung Phong lại sai người mang cơm đến. “Cửa hàng tu sửa thế nào rồi?” Dung Phong hỏi. “Cửa hàng phải mấy ngày nữa mới xong, còn tòa nhà này hôm nay dọn dẹp cũng gần xong rồi, mai lại mua thêm mấy thứ trang trí nữa là ổn.” Tử Thụ nói. Dung Phong thấy Tử La các nàng bài trí đồ đạc ngay ngắn gọn gàng, cũng không cần hắn phải giúp gì nữa, liền nói cần gì thì cứ sai người đi tìm hắn, sau đó mang theo đám Tiểu Vũ đi.
Huynh muội Tử La lấy đồ ăn Dung Phong mang tới ra, lại mang bánh bao tối nay bọn họ làm bưng xuống bếp. Sau đó Tử Vi cùng Tử Đào dựa theo lượng cơm của mấy người Cảnh Nhất chia đồ ăn vào hộp cho bọn họ, để bọn họ mang về phòng ăn.
“Cảnh Tứ ca ca, huynh sao vậy?” Tiểu Lục thấy Cảnh Tứ nhìn chằm chằm vào hộp cơm liền tò mò hỏi.
“Không...” Cảnh Tứ đang định nói không có gì thì chợt thấy ánh mắt Tử Thụ nhìn về phía cậu, lại nhớ đến những lời Tử Thụ nói hôm nay, không dám nói thêm gì nữa.
Thực ra cảnh Tứ bọn họ đã rất lâu rồi chưa được ăn bữa cơm đàng hoàng như hôm nay, bây giờ thấy huynh muội Tử La không chỉ cho bọn họ ăn ngon như vậy, mà cũng không cần bọn họ hầu hạ ăn cơm. Cảnh Tứ làm đầy tớ của nhà địa chủ kia hơn hai năm, cậu biết không có nhà nào để đầy tớ ăn cơm cùng chủ nhân, mà phải chờ chủ nhân ăn xong thì bọn họ mới được ăn. Thế nên Cảnh Tứ mới không kìm được xúc động.
Cảnh Nhất, Cảnh Nhị, Cảnh Tam nghe Cảnh Tứ nói cũng mang vẻ mặt cảm kích.
Cảnh Nhất cũng giống Cảnh Tứ, ở nhà chủ trước cũng phải chịu nhiều đau khổ, cũng biết làm đầy tớ không có một chút tôn nghiêm nào cả. Mặc dù bọn họ mới ở chung với huynh muội Tử La nửa ngày, nhưng bọn họ cảm nhận rõ ràng huynh muội Tử La tôn trọng bọn họ, thế nên bọn họ sao có thể không động lòng được.
Cảnh Nhị, Cảnh Tam chưa làm đầy tớ cho nhà người khác bao giờ, thế nhưng sau khi bán thân sống chung với những người hoàn cảnh giống mình, bọn họ cũng cảm nhận rõ ràng bản thân trở nên rẻ mạt thế nào. Bây giờ có người đối xử tốt với bọn họ như vậy, bọn họ đã chẳng còn nhớ rõ từ khi bị bán tới giờ có ai đối xử tốt với mình như huynh muội Tử La hay không, trong ấn tượng thì tốt với họ như thế chỉ có người thân của mình thôi. Thế nên bây giờ thấy Cảnh Tứ bọn họ rơi lệ, ai cũng không cầm được nước mắt.
“Cảnh Nhất đại ca, các huynh đừng đau lòng, sau này Tiểu Lục nhất định sẽ để cho các huynh đều được ăn cơm no.” Tiếng nói non nớt của Tiểu Lục như làn gió xuân thổi vào tim họ.
“Đúng vậy, các huynh chỉ cần theo mấy huynh muội chúng ta, thì chúng ta chắc chắn sẽ không để các huynh đói bụng.” Tử La cũng nói. Lúc này trong mắt đám Cảnh Nhất, Tử La cùng Tiểu Lục giống như thiên sứ vậy, nếu như
bọn họ biết thiên sứ là gì. Nhưng sau ngày hôm đó, Cảnh Nhất bọn họ bị hai “Tiểu ma đầu” Tử La Tiểu Lục giày vò, bọn họ không khỏi rơi lệ vì suy nghĩ ngây thơ hôm nay.
Đám Cảnh Nhất đi rồi, huynh muội Tử La cũng thổn thức một trận, quyết định chỉ cần đám Cảnh Nhất chăm chỉ làm việc, trung thành với các nàng thì các nàng cũng sẽ cố gắng đối xử tốt với bọn họ.
Những ngày sau đó huynh muội Tử La cũng sửa sang lại nhà cửa, mua thêm vật dụng, mời thợ thủ công đến trang trí cửa hàng.
Huynh muội Tử La quyết định họ sẽ ở nhà sau, còn tiền viện để nhà Đào Hoa tỷ ở, còn đám Cảnh Nhất ở dãy nhà phía Đông. Các nàng mua không ít vật dụng trang trí lại hậu viện, còn bố trí một thư phòng để Tử Thụ, Tử Hiên sử dụng.
Gần một tháng sau, trong tiếng pháo vui mừng, chi nhánh malatang thứ hai của Đổng gia chính thức khai trương. Vẫn theo lệ cũ, ngày thứ nhất khai trương thì tất cả món ăn trong cửa hàng đều giảm giá tám phần, mà mỗi bàn còn được tặng thêm một món. Vì trước đó huynh muội Tử La các nàng trang trí cửa hàng rầm rộ, cửa sổ phía trước cửa hàng làm lớn hơn rất nhiều, còn gắn cửa thủy tinh vô cùng nổi bật. Phải biết là thủy tinh ở Đại Tề vô cùng hiếm thấy, không phải là ở đây không có thủy tinh, mà vì giá của thủy tinh vô cùng đắt đỏ, bình thường chỉ có nhà giàu mới sử dụng, vì giá còn cao hơn cả lưu ly nữa, ít nhất không ai dùng lưu ly để làm cửa nhà hàng cả. Huynh muội Tử La không chỉ lắp cửa sổ thủy tinh, mà cửa sổ còn lớn hơn bình thường rất nhiều, trang trí như thể khiến cửa hàng nổi bật trong một vùng. Không sai, đây là biện pháp Tử La nghĩ ra, vì nàng thấy cửa hàng nhất định phải có nét đặc sắc riêng.
Tử La tin tưởng malatang nhà các nàng có hương vị đặc biệt, thế nên Tử La cũng muốn trang trí cửa hàng
một cách đặc biệt hơn, liền gắn cửa thủy tinh. Không chỉ vậy, cửa hàng malatang trên trấn cũng đổi sang lắp cửa thủy tinh, trang trí lại lần nữa. Huynh muội Tử La mở cửa hàng như thế, động tĩnh cũng không nhỏ, malatang của Đổng gia các nàng bắt đầu có tiếng ở huyện Thanh Dương. Hai cửa hàng malatang Tử La đều trang trí theo chuỗi cửa hàng giống hiện đại. Đại Tề mặc dù cũng có cửa hàng chi nhánh, nhưng chưa có ai trang trí cửa hàng giống nhau như các nàng, khiến người ta vừa nhìn liền biết hai cửa hàng đều cùng một chủ. Thế nên cách trang trí cửa hàng của các nàng cũng ồn ào cả huyện Thanh Dương. Sở dĩ Tử La chịu chi tiền làm cửa thủy tinh là vì muốn đưa malatang từ món ăn bình dân trở thành món cao cấp hơn, để thương hiệu malatang cửa Đổng gia trở nên nổi tiếng, sự nghiệp của huynh muội họ sẽ càng lớn mạnh.
Sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, cả huyện thành ai cũng biết malatang Đổng gia là do huynh muội Tử La mở. Ha ha, đây chính là huynh muội nhà họ Đông có hai tú tài vừa được Hoàng đế ban thưởng đây.
Mà bây giờ, trong tiếng pháo rầm rộ, chi nhánh malatang Đổng gia thứ hai chính thức khai trương. Không cần huynh muội Tử La quảng bá thì con phố quanh cửa hàng đã đứng kín người, đến mức nước chảy không lọt.
Tiếng pháo kết thúc, miếng lụa đỏ che bảng hiệu được kéo xuống. Lúc này, một nhóm gồm năm nhân viên mặc đồng phục màu xanh từ trong cửa hàng đi ra, lại gây nên một trận ầm ĩ.
Không sai, đồng phục này là do Tử La thiết kế ra, sau này nhân viên của cửa hàng malatang đều sẽ mặc đồng phục như vậy. Mọi người còn chưa xem hết, thì lúc này chợt có tiếng hô lên, nói quà mừng khai trương của Tri phủ đại nhân đến rồi.
Tử La các nàng hơi ngạc nhiên, không ngờ Lương tri phủ lại tặng quà cho các nàng.
Có điều nghĩ tới tin tức Dung Phong hỏi thăm được, các nàng cũng không quá bất ngờ về chuyện này. Chuyện nuôi cá trong ruộng lần này không chỉ mình huynh muội Tử La được ban thưởng, mà quan lại của Bạch Nhạc phủ cũng có phần, đặc biệt là Lương tri phủ cùng Huyện lệnh đều được thưởng lớn. Khâm sai đến đầu tiên là khen thưởng Lương tri phủ, sau đó mới tới Huyện lệnh và nhà Tử La. Bây giờ Lương tri phủ phái người tặng quà đến một phần vì muốn cảm ơn các nàng, mà nhiều hơn là muốn có quan hệ tốt với huynh muội, ít nhất cũng không trở mặt.
Có Lương tri phủ đi đầu, Huyện lệnh cùng các phú hộ nghe tin cũng hành động, người tới cửa hàng tặng quà chúc mừng không ngớt.