“Gian cửa hàng thứ hai này người chủ cũ đã rao bán lâu như vậy còn chưa bán đi, có lẽ cũng không phải là người dễ nói chuyện. Người như vậy buôn bán với bọn họ, sợ nhất là sau này
bọn họ nhìn thấy nhà chúng ta buôn bán phát đạt sẽ tới gây phiền phức, nói rằng lúc ấy bọn họ bán cho chúng ta giá quá hời. Việc buôn bán này quan trọng nhất là hòa khí sinh tài. Nếu người chủ cũ này thật sự là người khó nói chuyện, thậm chí2có khi còn có chút vô lại nữa, thì chúng ta thà rằng không mua thêm cửa hàng, cũng không nên mua cửa hàng của bọn họ. Huống chi trên trấn tuy rằng có ít cửa hàng rào bán, nhưng cũng không phải không có, qua một thời gian rồi chúng ta sẽ mua được gian cửa hàng hợp ý thôi.” Tử La nói.
“Đệ cũng đồng ý với cái nhìn của A La, đệ trước đó còn chưa nghĩ tới vấn đề này, vốn nghĩ người chủ cũ kia và việc chúng ta mua cửa hàng8này không liên quan nhiều lắm, nhưng nghe A La nói như vậy, lợi hại trong đó quả thật không thể khinh thường. Đệ cũng có nghe Chu Viễn nói qua về chủ tiệm cơm Phạm Kỹ này. Nam chủ nhân nhà này là một kẻ lưu manh, thích cậy thế chèn ép người khác. Thậm chí ở cửa hàng kia của lão ta còn từng có chuyện bắt ép khách nhân gọi món đắt tiền nhất của bọn họ. Cho nên, danh tiếng của bọn họ ở vùng lân cận cũng không tốt đẹp gì,6bằng không đã làm tiếp. Đệ cảm thấy giống như A La nói, người nhà này cũng không phải hiền lành gì. Vậy nên, chúng ta vẫn là đừng dính vào gian cửa hàng này thì hơn.” Tử Hiên nghĩ nghĩ nói.
Cả nhà nghe Tử Hiên và Tử La nói vậy cũng đều cảm thấy đúng. “Vậy thì chúng ta cứ mua gian cửa hàng thứ nhất là được rồi, còn đâu để cho Hạ Nha Quái kia tiếp tục để ý giúp chúng ta. Còn về thôn trang kia, ta và Tử Hiên đã đi3qua xem rồi, ngay ở thôn bên cạnh Thẩm gia thôn chúng ta. Ruộng đất bên đó đa phần đều là ruộng nước loại tốt nhất, chất đất cũng phì nhiêu, đúng là ruộng tốt, chỉ là..” Tử Thụ và Dư Hoa có cùng nhau nghiên cứu cây nông nghiệp một thời gian, hơn nữa cậu lớn lên ở nông thôn, từ nhỏ đã trồng trọt, tuy rằng tri thức sâu xa về ruộng đồng cậu còn chưa lĩnh hội được hết, nhưng xem xem ruộng đất có phì nhiêu không thì vẫn rất chính xác.
“Chỉ5là cái gì?” Tử Đào hỏi.
“Thôn trang kia rất lớn, tới hơn tám trăm năm mươi mẫu, trong đó có năm trăm mẫu là ruộng nước loại tốt nhất, hơn ba trăm mẫu còn lại cũng đều là ruộng đồng loại trung. Ngoài ra, chủ nhân thôn trang kia còn muốn bán kèm cả một quả núi nhỏ hơn một trăm mẫu ở ngay bên cạnh thôn trang, tất cả những thứ này cộng vào, không có gần một vạn lượng bạc thì không thể mua được. Bạc nhà chúng ta hiện tại không đủ được.”
“Oa! Một vạn lượng bạc!” Ngoại trừ Tử Hiên đã biết từ trước, mấy người Tử La đều sợ ngây người.
“Bạc nhà chúng ta hẳn là cũng không thiếu nhiều lắm phải không?” Tử La nghĩ nghĩ nói. “Đúng vậy, nhà chúng ta hẳn là có thể xuất ra một vạn lượng bạc, nhưng bỏ ra một vạn lượng bạc này rồi, trong nhà sẽ còn dư không bao nhiêu bạc. Bạc áp đáy hòm trong hồi môn của Đại tỷ, còn có bạc chúng ta thường ngày cần dùng, còn cả bạc dự phòng lúc khẩn cấp, mấy cái đó chúng ta đều phải để lại đủ.” Tử Thụ phân tích nói.
“A La không phải còn được chia hoa hồng ở chỗ bán đồ chơi và túi xách của Thần đại ca sao? Số bạc đó hẳn là đủ.” Tử La nói.
Tử La có được chia hoa hồng từ việc bán đồ chơi và túi xách ở chỗ Thận Diệc Phàm, số bạc thu được từ việc chia hoa hồng đó cũng không ít hơn so với những nguồn thu khác trong nhà. “Không được! Đó là tiền riêng của muội, A La. Nói thế nào cũng không thể động vào!” Tử Thụ là người đầu tiên đứng ra phản đối, cả nhà cũng đều đồng ý. Tử La thấy mọi người suy nghĩ cứng nhắc như vậy, không khỏi có chút đau đầu. “Đại ca, Đại tỷ, mọi người hãy nghe muội nói. Bạc này có đặt đó cũng chỉ là bạc chết, chẳng bằng dùng nó để tiền sinh tiền. Còn cả, thôn trang lớn như vậy vùng lân cận chúng ta cũng là rất khó gặp được, chúng ta mà bỏ lỡ chắc chắn sẽ hối hận. Mọi người ngẫm lại xem hơn tám trăm mẫu ruộng đất này, hằng năm có thể sinh được bao nhiêu lời. Mà muội nhiều bạc để không như vậy, không bằng bỏ ra mua thôn trang. Nếu mọi người thật sự không muốn dùng tiền riêng của muội, thì coi như A La cho cả nhà vay tạm đi, đến khi nào trong nhà có tiền, lại trả lại A La là được.” Tử La nói.
“Cái này...” Tử Thụ cũng hiểu rằng Tử La nói rất có đạo lý. Cái khác không nói, chuyện mua thôn trang này tuyệt đối là một việc buôn bán tốt. Đến lúc đó kiếm được càng nhiều tiền càng có thể cho đám Tử La càng nhiều bạc và cuộc sống càng ngày càng tốt.
“Đừng này kia nữa, cứ quyết định như vậy đi, để muội lấy sổ sách ra xem.”
Giải quyết được vấn đề bạc, ngày hôm sau, Tử Thụ, Tử Hiên mang theo Tử La cùng nhau lên trấn trên tìm Hạ Nha Quái. Hạ Nha Quái nghe quyết định của bọn Tử La xong thì bị chấn động một phen. Chuyện mua cửa hàng hắn còn có thể tiếp thu, nhưng chuyện mua thôn trang thì không thể không làm hắn giật mình. Hắn còn tưởng rằng mấy người Tử Thụ bọn họ hôm qua chỉ là đi xem thôn trang kia cho biết mà thôi, không nghĩ tới lại thật sự sẽ mua. Phải biết rằng ngay tại Cổ Thủy trấn này, người có thể lập tức xuất ra một vạn lượng bạc không phải không có, nhưng mà cũng không nhiều, gần như là có thể đếm trên đầu ngón tay. Chẳng qua việc quan trọng nhất của nghề này là phải giữ bí mật cho khách hàng, cũng không nên hỏi han nhiều chuyện. Vì thế, hắn cũng rất nhanh hoàn hồn. Đầu tiên là đưa bọn Tử La đi xem cửa hàng.
Đám Tử La cùng chủ nhân của cửa tiệm tạp hóa Thẩm Ký thương lượng rất nhanh chóng, thống nhất giá một trăm lẻ sáu lượng bạc.
Bởi vì chủ nhân của hàng này phải vội quay về trên huyện lo liệu chuyện mở cửa hàng của ông ở trên đó. Ông ta bán cửa hàng này cũng là vì xoay sở tiền để mở một cửa tiệm tạp hóa mới ở trên huyện, cho nên bọn Tử La rất nhanh chóng đã cùng ông đến nha môn trấn làm xong khế ước mua bán nhà.
Làm xong khế ước mua bán nhà cho cửa hàng cũng đã gần đến giờ ăn trưa, mấy người Tử La dứt khoát mời Hạ Nha Quái đến Lưu Hương lầu dùng cơm. Mua một thôn trang lớn như vậy, bọn Tử La vẫn muốn có một người có kinh nghiệm đi cùng mới
yên tâm, cho nên bọn họ nghĩ tới đến Lưu Hương Lầu nhờ Lưu chưởng quỹ đi cùng.
Lưu chưởng quỹ thấy huynh muội Tử La tới đương nhiên là tự mình tiếp đón, nghe huynh muội Tử La nói muốn mua thôn trang xong cũng giật mình một phen.
“Lão Chu lúc trước còn nói với ta lão muốn mua thôn trang này đó. Chỉ tiếc hầu hết bạc của lão đều đặt trên hàng hóa, lập tức không thể lấy ra nhiều tiền như vậy, mà chủ nhân của thôn trang kia lại muốn tiền mặt. Không ngờ hiện tại các cháu lại muốn mua.” Lưu chưởng quỹ cực kỳ bất ngờ. “Lưu bá bá biết mấy năm nay các cháu tích góp được nhiều bạc, nhưng lần này xuất ra tới một vạn lượng bạc có phải quá mạo hiểm không?” Lưu chưởng quỹ vẫn có chút lo lắng nói. Lấy hiểu biết của ông, nhà Tử La có thể xuất ra nhiều bạc như vậy cũng đã là cực hạn. Ông biết nhà Tử La ở Tụ Phương Trai mỗi tháng đều có thể kiếm được hơn ba trăm lượng bạc tiền hoa hồng, bạc này tích trữ ba năm qua cũng không ít, những nhà Tử La cũng đang lo liệu không ít cửa hàng, ruộng đất, ông cũng thấy lo cho huynh muội nàng.
“Lưu bá bá, cái này mấy huynh muội chúng cháu đều đã nghĩ tới rồi. Muốn kiếm tiền, làm chuyện gì cũng đều phải mạo hiểm, mà việc mua ruộng đất này đã là an toàn nhất rồi. Huống hồ đây cũng là cơ hội khó có được, chúng cháu không muốn bỏ qua.” Tử Thụ trịnh trọng nói. “Xem ra các cháu cũng đã suy nghĩ kỹ rồi. Được rồi, Thụ ca nhi cháu nói đúng, mấy người trẻ tuổi đúng là phải có chút bốc đồng mới được. Như vậy đi Thụ ca nhi, cháu cùng bá đến chỗ lão Chu đi. Thôn trang lớn như vậy Lưu bá bá cũng không nắm chắc, chúng ta nhờ lão Chu cùng đi.” Lưu chưởng quỹ nói.
Huynh muội Tử La cũng hiểu rằng lão Chu hiểu biết nhiều hơn bọn họ, có ông giúp đỡ việc mua bán lại càng an tâm.
Không đến hai khắc đồng hồ, Lưu chưởng quỹ và Tử Thụ đã đưa lão Chu và Chu Viễn đến rồi. “Thụ ca nhi, các cháu có tiền đồ thật đấy, giỏi hơn Chu bá ba năm xưa nhiều, haha, rất quyết đoán!” Lão Chu thật ra rất thưởng thức cách làm của bọn Tử La. Lão Chu dù sao cũng là người mua bán lương thực, ông vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, có gì mà chưa thấy qua, việc này ông vừa nghe đã biết có thể kiếm ra tiền, làm gì có cái gì mà mạo hiểm.
“Đúng vậy, giỏi hơn mấy người già như chúng ta nhiều!” Lưu chưởng quỹ lúc này cũng đã hoàn toàn tiêu hóa được việc huynh muội Tử La muốn mua thân trang, hiện tại cũng chỉ còn lại chút bùi ngùi mấy huynh muội Tử La thật sự rất có tiền đồ, rất có quyết đoán.
Mấy người Tử La tới thôn trang, nói quản lý thôn trang nghe mục đích các nàng đến, người này cũng không dám có chút chậm trễ nào. Đây rất có thể là gia chủ mới của bọn họ đó, thế là lập tức kêu người đi thông báo với chủ nhân.
Chủ nhân thôn trang nghe nói có người mua không lâu cũng đi ra.
Chủ nhân thôn trang này bình thường đều đem mọi chuyện giao cho quản lý, mấy năm qua chỉ đến thôn trang này vài lần. Hiện giờ đến đây cũng là vì chuyện bán thôn trang. Mấy người Tử La cũng chỉ biết chủ nhân thôn trang này họ Lương, là một nhà giàu ở phủ thành.
Hai bên hàn huyên một phen mới biết được Lương Thần chủ nhân của thôn trang này là một chi khác của nhà Lương tri phủ. Lương Thần sau khi biết mấy người A La chính Đổng gia huynh muội trồng lúa nuôi cá kia, đối với mấy người Tử La rất nhiệt tình.
Vị Lương Thần này khoảng hơn ba mươi tuổi, mấy năm trước mới vừa thi đậu cử nhân. Hắn lần này dự định sớm lên kinh thành chuẩn bị cho kỳ thi Hội năm sau. Kinh thành tấc đất tấc vàng, vì vậy hắn tính toán bán mấy sản nghiệp ở xa nhà, gom góp thêm chút tiền lên kinh thi.
Nói chuyện một lát, Lương Thần bắt đầu dẫn mấy người Tử La đi dạo một vòng quanh thân trang, thuận tiện để quản lý thôn trang đến nói tỉ mỉ tình trạng cụ thể của thôn trang cho mọi người, đồng thời cũng trả lời một vài thắc mắc của bọn họ.
Tử Thụ, Tử Hiên hôm qua cũng đã tới một chuyến, hiện giờ lại đi thêm một vòng, hầu như đã hiểu rõ ràng tình hình ở đây. Huống chi thôn trang này nổi danh nhất vùng lân cận nhà Tử La, huynh muội Tử La cũng đã nghe nói qua một vài chuyện của thôn trang. Có lão Chu và Lưu chưởng quỹ ở đây, huynh muội Tử La càng không lo lắng sẽ có sơ xảy gì với thôn trang này.
Đám Tử La sau khi đi dạo một vòng đã hiểu rõ tình hình cơ bản của thôn trang.
Lương Thần này là người không hiểu gì về ruộng đất, người làm. Hắn cùng mấy người Tử La đi thăm một vòng là do lễ độ. Thấy sắc trời đã không còn sớm, mà mấy người Tử La có vẻ thật sự có thể mua thôn trang này bèn hỏi: “Không biết Đổng huynh đệ mọi người cảm thấy thôn trang này thế nào?”
“Không dám giấu Lương công tử, chúng ta rất vừa lòng với thôn trang này. Nhưng liên quan đến bạc, số lượng kia cũng không phải là ít, cho nên chúng ta muốn về nhà thương lượng lại một phen. Ngày mai chúng ta sẽ cho Lương công tử một câu trả lời thuyết phục, đến lúc đó cũng nhận tiện chuẩn bị bạc và khế ước đất đai cho tốt.” Tử Thụ nói.
“Cũng được, vậy ngày mai ta ở thôn trang này chờ tin lành.”
Đám Tử La ra khỏi thôn trang. Trên đường trở về, Lưu chưởng quỹ hỏi mấy huynh muội Tử La suy nghĩ như thế nào. “Cháu cảm thấy nên mua thôn trang này, không biết ý tứ của Lưu bá bá và Chu bá bá ra sao?” Tử Thụ nói. “Bá cũng cảm thấy nên mua thôn trang này. Cho nên Thụ ca nhi à, bá ủng hộ các cháu mua nó. Đến lúc đó mấy đứa cũng thành đại địa chủ rồi. Lưu lão đệ ông nói có phải không?” Lão Chu cười ha ha nói.
“Bá cũng thấy thôn trang này không tồi!” Lưu chưởng quỹ lúc trước còn cảm thấy lấy nhiều bạc ra mua thôn trang như vậy có chút mạo hiểm. Nhưng hiện giờ vừa thấy thôn trang này, ruộng đất mênh mông vô bờ kia, ông cũng kích động trong lòng. Cho nên hiện giờ ngược lại hy vọng huynh muội Tử La sẽ mua nó.