Điền Viên Cẩm Tú

Đúng dịp bán hồng


trước sau

Lúc ba tỷ muội Tử La quay lại chỗ sạp hàng, người trên đường đã đông hơn trước. Nhóm Tử Thụ thấy mấy chị em Tử La quay về, Tử Hiên hỏi ngay: “Đại tỷ bán được khăn thêu không?”

“Bán hết rồi đấy, được hơn bốn lượng bạc cơ” Tử Đào phấn khích nói với mấy anh em Tử Thụ. Dọc đường đi nàng vẫn gắng nén tâm trạng kích động của mình, bây giờ nghe Tử Hiên hỏi thì không nhịn nổi nữa.

“Nhị tỷ nói nhỏ thôi, không người trên phố nghe được đấy” Tử La vội vàng ngăn nhị tỷ lại. Nàng sợ có người rắp tâm bất lương nghe được đến cướp thì thảm mất.

Lúc này Tử Đào mới phát hiện mình vui sướng hơi quá. Nàng ngượng ngùng nhìn quanh, thấy xung quanh không có ai mới thoáng yên lòng lại, nhưng tâm trạng vẫn kích động không thôi, nàng cố thấp giọng: “Rốt cuộc chúng ta cũng có tiền qua mùa đông rồi, không ngờ đại tỷ thêu khăn có thể kiếm được tiền như thế?

“Đúng đó, đại tỷ giỏi quá” Tử Hiên nghe được nhiều tiền như thế thì cũng phấn khởi theo.

Một lúc sau, mấy huynh muội mới tiêu hóa được tin tức chấn động này.

“Á hồng nhà mình bán được không?” Tử Vi hỏi.

Cái tên hồng này cũng là do Tử La đặt cho. Lúc đó hồng mới ngâm được ba bốn ngày, Tử Hiên cầm lên ăn thử, đúng là ngọt hơn khi mới hái từ trên cây xuống rất nhiều, nhưng vẫn còn hơi chát.

Tử Hiên bèn nói: “Tính ra đã ngon hơn trước nhiều rồi, ngâm thêm mấy ngày nữa chắc sẽ ngon như quả tiểu muội nhặt được nhỉ. Hay là mình đặt cho nó một cái tên khác, cứ gọi trái chát người ta cũng không muốn ăn”

Tử La biết ở hiện đại người ta gọi nó là hồng. Nàng cũng sợ nếu nàng đặt tên có thể sẽ sai với tên của nó, cho nên nàng đề nghị: “Gọi nó là hồng được không? Nó giống với một loại trái cây cũng tên hồng mà muội mơ thấy ở chỗ của cha mẹ đó”

Mọi người nghe vậy thì đồng ý ngay, không nghi ngờ gì cả.

Giờ Tử La nghĩ đến chuyện mình lấy giấc mơ đó để lừa họ thì lại hơi đỏ mặt, nhưng cũng còn cách nào đâu.

“Chưa có ai mua cả” Nói tới đây, Tử Thụ lại lo lắng đứng lên.

“Mọi người vừa nhìn đã nhận ra đây là quả cháp nên không ai mua cả” Tử Hiên cũng khó xử nói.

Tử La nghĩ đến cách mời ăn thử của các công ty thời hiện đại nên đề nghị thử: “Mình mời mọi người ăn thử một miếng trước, ăn không ngon không lấy tiền, nhất định họ sẽ đồng ý thử. Nếu họ phát hiện quả này ngon thật, nhất định sẽ có người mua.”

Mấy người Tử Thụ nghe xong thì sáng mắt: “A La thông minh quá” Tử Thụ khen.

Đúng lúc đó có một vị đại thúc đi tới, nhìn thấy mấy miếng hồng trên sọt thì hiếu kỳ hỏi: “Cậu bé à, đây có phải quả chát không?”

“Là quả chát đã được chế biến rồi ạ, không chát chút nào, không tin bác thử xem, ăn không ngon bọn cháu không lấy tiền” Tử Hiên lấy một cây trúc nhỏ mà họ chuẩn bị sẵn, cắm một miếng đưa cho đại thúc.

Đại thúc nghĩ thử thôi cũng chẳng mất gì, lại không phải bỏ tiền, thế là ông nhận lấy. Mới ăn thử một miếng, ông kinh ngạc phát hiện ra đúng là quả chát này không chát chút nào, còn rất thơm ngọt, không kìm lòng được muốn ăn miếng thứ hai.

Sau khi ăn xong một miếng hồng, ông thở dài nói: “Không ngờ quả chát lại ngon thế này, bao nhiêu tiền một cân thế?”

“Năm đồng một cân ạ, đại thúc muốn mấy cân?” Tử Thụ đáp. Đây là mức giá mà mấy huynh muội bọn họ cùng nhau thảo luận và định ra. Nếu có vị khách nào muốn mặc cả, chỉ cần giá cao hơn hai văn là họ có thể bán được rồi.

“Vậy cho bác hại cân”

“Nhị ca, cho đại thúc thêm một cân đi. Bác ý
là khách hàng đầu tiên của mình, mình bán hai cân, tặng một cân, được không ạ?” Tử La thấy có mấy người tới xem, nghĩ đến cách khuyến mãi thời hiện đại, còn bây giờ thì bán mấy đưa mấy, cho nên nàng nói với Tử Hiển như vậy.

“Được, ba cân hồng đây ạ” Dù Tử Hiền không hiểu tại sao Tử La lại muốn tặng người ta một cần, nhưng cậu tin Tử La làm vậy cũng có lý của nàng. Giống như những biểu hiện trước kia của Tử La, cậu có một niềm tin tuyệt đối với tiểu muội bây giờ.

Đại thúc nọ nghe Tử La muốn tặng mình một cân hồng thì vui lắm, ông nói: “Cảm ơn nhé” Nói xong, ông nhận một túi hồng rồi đưa mười đồng cho Tử Thụ.

Có người khách đầu tiên, người sau thấy có người mua, lại mua hai cân tặng một, bình thường mua táo cũng phải mười văn một cân, thế là họ cũng thấy tò mò.

“Tiểu ca này, ông ta mua được tặng, thế bọn ta mua có được tặng không?” Có người hỏi. Những người khác cũng vội vàng hỏi theo, được tặng nữa không.

“Để cảm ơn mọi người ủng hộ hôm nay, bây giờ bọn cháu quyết định hôm nay ai mua hai cân sẽ được tặng một cần ạ” Tử Hiến không hổ là người rất biết cách làm ăn. Thấy mọi người háo hức với việc mua hai được tặng một, cậu lập tức hiểu ngay được ý của Tử La.

“Vậy có được ăn thử miễn phí không?”

“Đương nhiên là được ạ, ai muốn ăn thử thì sang chỗ cháu này.” Tử Hiên nói ngay.

Thế là, Tử Thụ phụ trách cân hồng, Tử Vi lấy tiền, Tử Hiên cho mọi người ăn thử, Cứ vậy khoảng tầm một canh giờ, khách mua mới tản đi dần. Vốn họ chỉ cắt gọt chừng hai mươi cân hồng, không bao lâu số hồng gọt sẵn đã hết sạch, thế là họ lấy hồng chưa gọt ra bán, nhưng giá hạ xuống còn bốn văn một cân.

Đến buổi trưa, người trên phố thưa dần, Tử Vi hỏi mọi người: “Các muội đói không? Hay để tỷ ở lại giữ, mấy huynh muội đi ăn đi.”

Tư La thấy số hồng cũng bán được gần hết, hơn nữa mới khoảng một canh giờ đã không còn khách nữa, xem ra buổi chiều không cần bày sạp bán, nàng nói luôn: “Giờ mình chỉ còn tầm mười cân hồng, hay là chiều nay mình không bán nữa, giờ tìm chỗ nào đó ăn một bữa no nê, cơm nước xong mình mua đồ rồi về được không ạ?”

Tử Vi thấy mấy chị em đều mệt, ngay cả Tiểu Lục cũng phụ gói giấy dầu, huống hồ không còn nhiều hồng lắm, cho nên nàng đồng ý với đề nghị của Tử La.

Cất hơn ba trăm văn bản hồng cẩn thận, họ đứng dậy dọn hàng.

Lúc này Tử Hiên mới thấy hai con thỏ hoang còn chưa bán được, cậu hỏi: “Thỏ này thì làm sao bây giờ?”

Tử Thụ suy nghĩ một lúc, hôm nay kiếm được không ít tiền, nếu không bán được thỏ thì cứ cầm về ăn, xem như bồi bổ cho mọi người, thế là cậu nói: “Cho vào sọt lại đi, lát nữa nếu không rảnh bày sạp bán thì mình mang về ăn”

Mọi người nghe vậy cũng không ý kiến gì.

Xong xuôi mọi thứ, Tử Thụ mới hỏi: “Mấy muội muốn ăn gì?”

“Muội không biết nữa, chúng ta chưa ăn trên trấn bao giờ mà” Tử Đào đáp lại. Huynh đệ Tử Hiên cũng không biết ăn gì mới được.

Tử La nghe vậy cũng choáng theo. Không ngờ đến lúc có tiền rồi lại không biết phải ăn gì như thế.

“Thế mình đi rồi quyết định nhé” Tử Thụ để nghị.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện