Tử La cũng không biết vì sao nàng lại mong Mạc Vân Thiên tới như vậy. Có lẽ là do mỗi lần Mạc Vân
Thiên tới đều sẽ mang cho bọn nàng rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi thú vị, còn đưa2nàng cùng đi cưỡi ngựa.
Nhưng mà, lần gặp mặt này của hai người lại khiến cho Tử La khá là xấu hổ. Buổi chiều hôm đó Mạc Vân Thiên phong trần mệt mỏi được đám người Dung Phong dẫn xuống thôn Hòe Hoa.8Hắn vừa tới trước cửa nhà đã thấy Tử La đang cùng Tử Thụ đứng dưới tàng cây trước của viện hái hoa đào. Mà Tử La đang cầm sổ đón hoa đào Tử Thu hái xuống. Tử La mười tuổi vóc dáng6đã cao hơn chút so với lần gặp mặt năm ngoái. Mạc Vân Thiên đột nhiên cảm thấy trong lúc mình không để ý, tiểu nha đầu năm xưa đã dần trưởng thành.
Mà ngay lúc này đây Tử La mặc bộ váy xanh3lơ, tươi cười giữa trời hoa đào, lọt vào trong mắt Mạc Vân Thiên thật đúng là người còn đẹp hơn hoa. Nhận diện đào hoa tương ánh hồng” có lẽ chính là như vậy.
* Nhận diện đào hoa tương ánh hồng: Mặt5người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau. Một câu thơ trong “Đề đô thành nam trang” nói về người con gái sắc đẹp đậm đà, duyên dáng, tình ý, dịu dàng kín đáo giữa sắc hoa đào.
Gió xuân nhè nhẹ còn mang theo chút hơi lạnh phất phơ mà đến, Mạc Vân Thiên cảm thấy mình dường như say rồi, tâm tình xao động lúc ở biên quan dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Khóe miệng Mạc Vân Thiên bất tri bất giác đã hơi giương lên.
Nhưng mà, việc làm của tiểu cô nương lúc này lại dường như có chút không hòa hợp với tình cảnh lắm.
“Đại ca mua bánh đậu xanh cho A La ăn đi mà, ăn nốt lần này thôi, tháng Giêng A La tuyệt đối sẽ không ăn bánh ngọt khác nữa, có được không?” Tử La thấy mình cầu xin lâu như vậy, Tử Thụ vẫn ngó lơ, thế là dứt khoát buông rố, bắt đầu đung đưa tay Tử Thụ. Một đôi mắt to tròn ngập nước cứ nhìn chằm chằm Tử Thụ.
Tử Thụ đối với tiểu muội muội có thể hiện như thế đúng là có phần lao tâm lao lực quá độ, không khỏi đỡ trán: “A La ngoan, tối nay Đại ca làm gà cho muội ăn, không ăn bánh ngọt nữa có được không?”
“Không được!” Tử La dầu mỡ không ăn. “A La, Tết này muội đã ăn rất nhiều bánh ngọt rồi. Bánh đậu xanh kia quá ngọt, ăn thêm nữa cẩn thận sâu răng. Răng muội đau mấy ngày trước mới khỏi, cũng không thể lại ăn bánh ngọt nữa. Hơn nữa hiện giờ trong nhà cũng không có bánh đậu xanh, cho nên việc này để nói sau được không?” Tử Thụ khuyên nhủ.
“A La ăn nốt lần này thôi, Đại ca!” Tử La vẫn không buông tha.
Lúc này, đầu Tử Thụ như muốn phình ra. Tiểu nha đầu biết cậu cưng chiều nó nhất nên nếu không đòi được Đại tỷ thì sẽ chạy đến chỗ cậu đòi, lúc nào cũng phải đòi cho bằng được. Ngay lúc đó Tử Thụ nhìn thấy đám người Dung Phong và Mạc Vân Thiên, cảm giác như thấy cứu binh vậy: “A La, muội xem ai tới kìa!”
“Ai tới cũng không quan trọng bằng bánh đậu xanh.” Tử La tưởng Tử Thụ đang đánh trống lảng.
“Ai nha! Trái tim nhỏ của Dung đại ca tan nát rồi, hóa ra trong mắt A La chúng ta còn không bằng mấy miếng bánh ngọt nữa.” Dung Phong nói. Tử La buông góc áo Tử Thụ nhìn qua, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, không biết phải phản ứng như thế nào. Mạc Vân Thiên nhìn dáng vẻ ngẩn người ngơ ngác của Tử La, cặp mắt to tròn kia kinh hoàng như nai con, khuôn mặt cũng đỏ rực khác thường, rõ ràng là cực kỳ xấu hổ. Lúc này, trên mặt Mạc Vân Thiên tuy rằng vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã mềm mại rối tinh rối mù.
“Dung đại ca, Mạc đại ca, hai huynh tới chơi, mau mau vào trong phòng ngồi. A La còn không mau đi gọi Đại tỷ pha trà!” Tử Thụ nhiệt tình tiếp đón đám người Dung Phong. Thấy dáng vẻ xấu hổ cùng cực của Tử La cũng không đành lòng, bảo nàng đi trước.
“Vâng!” Tử La nghe xong như được đại xá, cầm lấy rổ hoa, chạy như tên bắn, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Đứng đây cách cửa cổng một khoảng mà Tử La lại chạy nhanh như thế, giống sau lưng có quái vật đuổi theo vậy, khiến đám người Mạc Vân Thiên, Dung Phong sửng sốt một phen.
“Ha ha...” Tử Thụ hơi xấu hổ cười cười, “Tiểu nha đầu không hiểu chuyện, Dung đại ca, Mạc đại ca thứ lỗi.”
“Ha ha! A La bình thường luôn tỏ ra người lớn, hiếm khi chúng ta nhìn thấy dáng vẻ trẻ con như này, thú vị, thú vị!” Dung Phong vừa phe phẩy quạt vừa cười vừa nói. Tử Thụ nghe Dung Phong nói vậy cũng hiểu được. A La này bình thường đa số đều ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến cho người ta đau lòng, nhưng thỉnh thoảng ầm ĩ lên, cũng không phải là người bình thường có thể chịu nổi.
Lúc Tử Thụ đưa Dung Phong và Mạc Vân Thiên vào cửa, mấy tỷ muội Tử La đã pha trà xong, bày biện bánh ngọt, thậm chí còn mang cả táo và lê ra nữa.
Biết đám người Dung Phong hôm nay muốn ở lại nhà mình một đêm, ngày mai sẽ cùng cả nhà Tử La vào thành ngắm hoa đăng, tỷ muội Tử La giết gà mổ vịt, nấu một bữa cơm chiều phong phú chiêu đãi đám người Dung Phong và Mạc Vân Thiên.
Buổi tối huynh muội Tử La thu xếp cho đám người Dung Phong, Mạc Vân Thiên ở tiền viện, còn tỷ muội Tử La thì vẫn như bình thường ở tại hậu viện. Tử La đi ngủ rồi lại đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa khẽ. Nàng giật mình ngồi dậy. Đang định tìm “Vũ khí” rồi nghĩ cách thông báo với mấy người Tử Thụ ở trong viện thì cửa phòng đã mở ra.
“Là ta!”
Tử La nghe giọng nói đã biết người tới là ai, thần kinh căng thẳng mới dịu lại.
“Mạc đại ca, sao huynh lại tới đây?” Tử La nói xong đã nhảy xuống giường.
Mạc Vân Thiên thấy Tử La còn chưa đi giày đã chạy về phía mình liền nhướng mày, “Sao lại không đi giày?” Nói xong bèn bể Tử La lên, thả lại vào trong ổ chăn. Tử La suýt chút nữa vì hành động đột ngột này của Mạc Vân Thiên làm
cho sợ hãi kêu ra tiếng.
“Mạc đại ca, sao huynh lại tới đây?” Tử La cảm thấy bên ngoài rất lạnh cũng đành ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn, đồng thời cũng không quên hỏi.
“Cho muội!” Mạc Vân Thiên giống như ảo thuật lấy ra một gói đồ đưa cho Tử La. Tử La tò mò nhận lấy gói đồ, kinh ngạc phát thấy đây là một gói bánh đậu xanh vẫn còn nóng hổi.
“Ở đâu ra vậy?” Tử La vô cùng kinh ngạc. “Lúc chiều ta bảo Mạc Tam đi mua, nhân lúc nóng ăn đi!” Tử La nghĩ trách không được lúc ăn cơm tối không thấy Mạc Tam đầu, hóa ra là đi mua cái này. Tử La cầm một miếng bánh ngọt mới vừa đưa đến bên miệng, nghĩ tới Mạc Vân Thiên còn đứng bên cạnh nhìn, bèn cầm một miếng đưa cho hắn.
Mạc Vân Thiên sửng sốt một lát, sau đó nhận lấy, trong lòng cũng cảm động. Bé con này nhìn thấy đồ ăn mình thích nhất còn không phải là hai mắt tỏa sáng, làm sao còn nhớ rõ ai khác chứ. Làm khó Tiểu A La còn nhớ tới mình.
“Đây là bánh đậu xanh Lục Ký trên trấn. Mạc Tam đại ca làm sao mà mua về được vậy?” Tử La kinh ngạc kêu lên. Tử La thích ăn nhất chính là bánh đậu xanh Lục Ký này, làm sao mà không nhận ra được.
“Hắn cười Truy Vân đi, Truy Vân chạy rất nhanh.” Mạc Vân Thiên nói. Tử La biết Truy Vân chạy nhanh nhưng thị trấn cách chỗ này cũng không gần. Cái Mạc Tam mua về chắc chắn là bánh đậu xanh mới ra lò của Lục Ký, lại gói kỹ càng nên mang về đây vẫn còn nóng hổi. Cẩn thận như vậy khiến A La không khỏi cảm động.
“Mạc đại ca, huynh không phải là khi chiều nghe A La nói muốn ăn bánh đậu xanh nên bảo Mạc Tam đại ca đi
mua chứ?” Tử La hỏi, nhưng nàng cũng không thể mặt dày nhắc tới chuyện nàng đòi ăn bằng được. Nhớ tới lúc chiều đời Tử Thụ ăn bánh đậu xanh, mặt nàng vẫn còn thấy nóng bừng.
“Phải, nhưng mà Tử Thụ nói đúng. Bánh đậu xanh này rất ngọt, muội nên ăn ít thôi. Nhưng bánh đậu xanh này ta đã dặn Mạc Tam bảo người ta làm ít ngọt, ăn một ít hẳn không vấn đề gì.” Mạc Vân Thiên thẳng thắn thừa nhận. Lúc đó Mạc Vân Thiên cũng suy nghĩ, hắn muốn cho Tử La ăn hết những thứ mà nàng thích, nhưng hắn cũng biết bánh đậu xanh này ăn nhiều không tốt. Thế nên lúc mua bánh đậu xanh cho A La cũng không quên dặn làm ít ngọt.
“A, thảo nào bánh đậu xanh này không ngọt nhiều như mọi khi. Nhưng Mạc đại ca yên tâm, A La chỉ ăn hai miếng thôi.”
Thấy Tử La nghe lời như vậy, đôi mày nhíu lại của Mạc Vân Thiên cũng nhanh chóng giãn ra.
Sau đó Mạc Vân Thiên bị Tử La giục ăn mấy miếng bánh ngọt. Mạc Vân Thiên đột nhiên cảm thấy hương vị bánh ngọt này cũng không tệ lắm.
“Thực ra không phải A La muốn ăn bằng được bánh đậu xanh này đâu. Hôm nay muội nhõng nhẽo như vậy một phần vì muốn ăn bánh, nhưng phần lớn là vì A La thích nhõng nhẽo với Đại ca. Nhìn dáng vẻ bất lực chân tay luống cuống của Đại ca A La liền cảm thấy vui vẻ. Ai bảo Đại ca bình thường lúc nào cũng nghiêm nghị tỏ vẻ thâm trầm chứ!“.
Tử La thích nhõng nhẽo với Tử Thụ phần lớn cũng là do nàng thích được Tử Thụ chiều chuộng. Tử La cũng không nhận ra bản thân càng ngày càng giống một đứa trẻ thật sự.
Mạc Vân Thiên đột nhiên cũng hiểu được hành động của Tử La. Hồi nhỏ hắn cũng không khác gì Tử La bây giờ, ỷ vào cha mẹ chiều chuộng mình nên cố ý đòi hỏi những chuyện khó thực hiện, chỉ vì thích cảm giác cha
mẹ phải vây quanh mình. Mạc Vân Thiên nghĩ tới đây không khỏi bật cười, Tiểu A La của hắn quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.
Mạc Vân Thiên cảm thấy cuộc đời hắn lần đầu tiên ngoài báo thù ra còn có một nguyện vọng khác, chính là hy vọng Tử La vẫn có thể vô tư lớn lên, sống vui vẻ hồn nhiên như vậy.
Tử La ban đầu chỉ định là ăn hai miếng rồi thôi, nhưng bánh đậu xanh này thực sự quá ngon, cuối cùng lại ăn thêm mấy miếng. Nếu không phải thấy sắc mặt Mạc Vân Thiên bắt đầu không tốt thì Tử La vẫn không nỡ dừng lại.
“Súc miệng rồi lại ngủ tiếp.” Mạc Vân Thiên đến gian ngoài rót một chén nước đưa cho Tử La.
Chờ Tử La súc miệng xong, tiễn Mạc Vân Thiên về rồi đóng cửa lại. Tử La nằm trong ổ chăn cũng không thấy buồn ngủ lắm.
Mặc kệ nói như thế nào thì Mạc Vân Thiên đã vì mình mà đi tìm mua bánh đậu xanh Lục Ký, việc này khiến nàng thấy hơi rung động. Trừ huynh muội Tử Thụ ra thì Mạc Vân Thiên đối xử tốt với nàng nhất. Mà vì sao Mạc Vân Thiên lại tốt với nàng như vậy? Tử La nghĩ mãi cũng chẳng ra, cuối cùng đành quy hết vào chuyện nàng từng cứu hắn, mà tính cách hai người cũng hợp nhau.
Với chuyện nghĩ mãi chẳng ra thì Tử La cũng không ngược đãi mình, nhanh chóng nhắm mắt đi ngủ. Mà Mạc Vân Thiên ra khỏi phòng Tử La, Mạc Tam ở bên ngoài canh chừng thấy thiếu chủ đi ra cũng thả lỏng cảnh giác.
Lúc Mạc Tam theo Mạc Vân Thiên quay về tiền viện. Mạc Tam nhìn bóng dáng thiếu chủ, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ lớn mật: Thiếu chủ không phải đang nuôi nàng dâu nhỏ chứ?!
Những thuộc hạ như hắn đều hy vọng thiếu chủ có thể sớm ngày tìm được một vị thiếu phu nhân ý hợp tâm đầu. Nhưng bọn hắn không ngờ thiếu phu nhân tương lai còn nhỏ như thế.