Thân Diệc Phàm luôn cảm thấy hắn nên chờ một người thích hợp, một người có thể khiến hắn động lòng, có thể sóng vai cùng hắn cố gắng. Hắn không hy vọng thê tử của mình là do người khác sắp đặt.
Thế nên Thân Diệc Phàm vẫn luôn chờ đợi, chờ người đó xuất hiện.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy hoang mang, không biết phải chờ đến bao giờ, cô nương như thế nào mới là thế tử của hắn.
Cho đến hôm nay gặp Tử La, hắn chợt thấy cảm2giác trong lòng dần rõ ràng hơn, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu: có thế Tử La chính là người mà hắn luôn chờ đợi.
Thân Diệc Phàm trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện này, vì dù sao địa vị của hai nhà cách biệt, mà giờ người ta vẫn quan trọng môn đăng hộ đối. Hơn nữa Tử La trong lòng hắn vẫn là một cô bé nghịch ngợm, tuổi của hắn và Tử La cùng cách biệt nhiều, thế nên hắn chưa từng nghĩ tới.
Nhưng hôm8nay Tử La xuất hiện, hắn chợt nhận ra Tiểu A La đã thành thiếu nữ xinh đẹp. Hắn vẫn còn nhớ cảnh tượng chiều nay khi thấy Tử La xuống xe ngựa.
Mái tóc đen như mực, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh khiến nàng lung linh rực rỡ. Bấy giờ hắn mới bất giác nhận ra, Tử La đã trở thành đại mỹ nhân nổi bật giữa bao người.
Khi nhìn thấy nàng, trái tim chợt rung động. Thân Diệc Phàm nghĩ, có6phải hắn đã động lòng với Tử La không.
Có lẽ trước đây hắn chưa từng có ý nghĩ này, thấy hôn sự khó có thể thành công, nhưng giờ thì khác. Lần này huynh muội Tử La đến dự tiệc, Thân Diệc Phàm phát hiện chỉ hơn nửa năm không gặp mà bên người bọn họ đã có tùy tùng và nha hoàn, khí chất của bọn họ cũng không hề thua kém các thiếu gia, tiểu thư giàu có, thậm chí còn hơn nữa.
Thân Diệc Phàm lúc này mới3ý thức được, mấy huynh muội Tử La đã hơn hẳn ngày xưa, bọn họ đã không còn là những đứa trẻ mồ côi phải vất vả kiếm ăn nữa rồi.
Mặc dù bây giờ bọn họ căn cơ vẫn chưa vững, so với các gia đình giàu có thì vẫn chưa bằng, nhưng Thân Diệc Phàm tin tưởng, chỉ cần thời gian thì bọn họ sẽ càng thêm xuất sắc. Bởi vì tiếp xúc nhiều với huynh muội Tử La, Thận Diệc Phàm cảm nhận rõ huynh muội họ thông5minh thế nào, nhất định không phải hạng tầm thường.
Thế nên Thân Diệc Phàm có lòng tin, chỉ cần hắn ở bên giúp đỡ thì gia nghiệp của huynh muội Tử La sẽ ngày càng lớn mạnh. Một ngày nào đó Tử La và hắn sẽ tương xứng, ngày hắn và Tử La có thể sóng vai bên nhau không còn là mơ mộng nữa. Thân Diệc Phàm cảm thấy mỗi lần hắn đến nhà Tử La bàn chuyện làm ăn hoặc tính toán sổ sách, thì thông qua lời nói của Tử La có thể phát hiện ra nhiều ý tưởng hay, khiến việc làm ăn của hắn càng thêm thuận lợi. Có thể cùng nói chuyện làm ăn, có chung suy nghĩ, có thể cùng hắn sóng vai mở rộng gia nghiệp, đây không phải là người mà hắn luôn chờ đợi hay sao?
Hơn nữa Tử La ngây thơ lanh lợi như vậy, người xung quanh nàng luôn bất giác bị nàng cuốn theo, tâm tình cũng thoải mái vui vẻ, có thể nói ở chung với nàng càng khiến người ta thoải mái. Thân Diệc Phàm cảm thấy nếu hắn có thể chung sống với Tử La, thì cuộc sống của hắn chắc chắn sẽ không buồn tẻ nữa.
Thân Diệc Phàm càng nghĩ càng thấy Tử La thích hợp với hắn. Mà hôm nay thấy mẹ và muội muội cũng yêu quý Tử La như vậy, nếu hắn muốn cưới Tử La thì chắc bọn họ sẽ không phản đối.
Thân Diệc Phàm càng nghĩ, trong lòng càng kích động. Khi bước ra khỏi thư phòng, ánh mắt hắn vô cùng kiên định.
Huynh muội Tử La về tới nhà thì trời cũng vừa tối. Bọn họ mở cửa ra, Tiểu Lục nhìn thấy bọn họ về vô cùng vui vẻ. Tiểu Bạch cũng chạy ra nhiệt tình vẫy đuôi vui mừng.
“Tiểu Lục đã ăn cơm chưa?” Tử Thụ vừa đi vào vừa hỏi Tiểu Lục.
“Vẫn chưa, hôm nay là ngày học cuối cùng, phu tử giảng rất nhiều, còn giao nhiều bài tập về nhà nữa thế nên tan học muộn. Đệ cũng mới ngồi xe của Thiết Ngưu ca về thôi. Đại ca, mọi người ăn cơm chưa?”Tiểu Lục nói. Năm sau Tiểu Lục chuẩn bị thi Đồng tử nên mấy ngày nay cậu đều đến thư viện học, nên lần này cậu không đi dự tiệc với mọi người. Huynh muội Tử La nhờ Ngô Thiết Ngưu tiên đường đón tiểu Lục về nhà.
Cửa hàng malatang trên trấn đã rút Trần thẩm, Giang Đại Nha qua Thải Y Các, nên nhân viên trong cửa hàng đã đổi thành những người làm mới mua về. Còn Ngô Thiết Ngưu vẫn ở lại, hơn nữa bây giờ hắn đã thành chưởng quỹ.
Những người được chuyển đến Thái Y Các trên trần, trừ Giang Đại Nha muốn trở về xưởng may, thì Giang Nhị Nha, Giang Tam Nha đều quyết định ở lại Thái Y Các. Bây giờ Giang Tam Nha đã trở thành trưởng điểm của toàn bộ Thải Y Các, bình thường nàng đều ở cửa hàng Thải Y Các trên trấn, ngoài ra còn tính toán sổ sách giúp tỷ muội
Tử La. Có thể nói, bây giờ nàng đã trở thành trợ thủ đắc lực của ba tỷ muội Tử La rồi.
Còn Giang Nhị Nha mặc dù không giỏi nữ công bằng Giang Đại Nha, tính toán không bằng Giang Tam Nha, nhưng nàng có tài ăn nói, bây giờ cũng là một nhân viên ưu tú trong cửa hàng.
Tử La các nàng mua cho Ngô Thiết Ngưu, Giang Nhị Nha, Giang Tam Nha một chiếc xe ngựa để đi về thuận tiện, mà lúc bọn họ không thể đi đón Tiểu Lục thì cũng nhờ Ngô Thiết Ngưu đón giúp.
Còn xưởng may của Thái Y Các thì Giang Đại Nha và Tiểu Hoa phụ trách. Trần thẩm, mẹ Xuyên Tử, Giang Tam thẩm, còn cả Tiểu Điệp nương, Cúc Hoa nương, Tiểu Mễ đều trở thành tiểu quản sự.
Bây giờ trong xưởng may của Thái Y Các đã có thêm năm mươi tú nương nữa. “Tiểu Lục, đệ chưa ăn cơm thì cũng vừa lúc, chúng ta cũng chưa ăn no, không cần hâm lại cơm buổi chiều đầu, để nấu món mới luôn.” Tử Đào nói. “Nhị tỷ, mọi người không phải đi ăn tiệc nhà Thân đại ca à? Sao còn đói bụng vậy?” Tiểu Lục tò mò hỏi.
“Trời ạ, Tiểu Lục của tỷ sao lại đáng yêu vậy chứ, tiệc nhà họ đâu phải chỗ để ăn no đâu!” Tử La chọc Tiểu Lục. “Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi nấu cơm đi.” Tử Đào nói. “Nhị tiểu thư, mọi người đều mệt mỏi rồi, đi nghỉ một lát đi ạ. Bữa tối để nô tỳ và Hạ Hà làm là được.” Xuân Hoa thấy vậy cung kính nói. Tỷ muội Tử La mặc dù có thêm Xuân Hoa, Hạ Hà, nhưng các nàng đã quen tự làm mọi việc, vả lại các nàng cũng rảnh rỗi, nên đều nấu cơm cùng Xuân Hoa, Hạ Hà. “Không sao, nhiều người nấu càng nhanh thôi.” Tử Đào nói xong đi vào bếp. Thế là Tử La các nàng bắt đầu nấu cơm tối, mặc dù nấu hơi trễ nhưng nhiều người làm nên cơm cũng nhanh chóng nấu xong. Ăn cơm xong huynh muội Tử La lại họp gia đình.
“Vẫn là cơm nhà ăn ngon nhất, no nhất.” Tử Hiên cảm khái nói.
“Đúng vậy, trong tiệc các phu nhân, tiểu thư kia ăn cơm nhã nhặn vô cùng, ăn cũng chậm nữa, muội không chịu nổi. Cũng không biết bọn họ ăn vậy có no không nữa.” Tử Đào cũng nói. “Ha ha, chắc bọn họ cũng chưa nó đâu, về nhà chắc cũng ăn thêm giống chúng ta.” Tử La cười nói.
“A La nói có lý lắm. Nhưng những buổi tiệc thế này đúng là một thật, muội cười cả buổi, mặt muốn đông cứng luôn rồi.” Tử Đào nói tiếp.
“Thế nên sau này chúng ta ít tham gia tiệc như vậy thì hơn, nếu không mọi người đói bụng mà gây mất.” Tử La nói.
“A La nói đúng, sau này muội ít đi mấy tiệc rượu như vậy mới được.” Tử Đào cũng nói. Tiểu Lục thấy Tử La các nàng đều mệt mỏi như vậy, lúc trước cậu còn tiếc vì không được đi ăn tiệc, bây giờ nghe thấy lại nghĩ không đi ăn là đúng.
“May mà đệ không đi.” Tiểu Lục nói.
“Tiểu Lục, đệ đang cười trên nỗi đau của người khác đấy à?” Tử Hiên nhéo mũi Tiểu Lục, sau đó tò mò hỏi Tử La, Tử Đào: “À phải rồi, trong bữa tiệc các muội có thấy Thân Tam phu nhân và muội muội của Thần đại ca không?”
“Đương nhiên thấy rồi!” Tử La đáp.
“Bọn họ có dễ gần giống Thân đại ca không?” Tử Hiên rất tò mò mẹ con Thân Trịnh thị thế nào, dù sao cậu mới chỉ gặp Thân Trịnh thị một lần nhưng cũng không nói chuyện, còn Thân Uyên Nhi thì cậu lại càng chưa gặp.
“Hai mẹ con Thân Tam phu nhân rất nhiệt tình với bọn muội, coi muội và A La như khách quý vậy. Hơn nữa muội cảm thấy hai mẹ con Thân Tam phu nhân rất dễ gần, đặc biệt là Uyển Nhi tỷ, tỷ ấy và bọn muội nói chuyện rất hợp. A La thấy đúng không?” Tử Đào nói xong quay sang hỏi Tử La.
“Nhị tỷ nói đúng, mẹ con Thân Tam phu nhân rất tốt. Lại nói, bữa tiệc này trừ Thân Tam phu nhân ra thì Huyện lệnh phu nhân - Vu phu nhân cũng rất nhiệt tình với bọn muội.” Tử La nói.
“Rất nhiệt tình như thế nào?” Tử Thụ nãy giờ mỉm cười nhìn tỷ muội Tử La nói chuyện, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
“Nói sao được nhỉ, là rất nhiệt tình với A La và Nhị tỷ ấy. Theo lý thì đây là lần đầu tiên gặp mặt, lại không quen biết, nhưng Vu phu nhân lại rất nhiệt tình với bọn muội, cũng nói chuyện với bọn muội rất nhiều. À phải rồi, bà ấy nhiệt tình với Nhị tỷ hơn, còn hỏi Nhị tỷ nhiều chuyện nữa.” Tử La suy nghĩ một lát rồi nói.