Điền Viên Cẩm Tú

Khách không mời mà đến


trước sau

Lúc trước bọn họ mua về ba gã sai vặt và hai nha hoàn, trừ tỷ đệ Nhị Nguyệt ra, thì một nha hoàn còn lại bọn họ mua về là Nhật Nguyệt, nàng bằng tuổi với Nhị Nguyệt, nhưng lớn hơn mấy tháng thôi.

Hai gã sai vặt thì phụ trách các công và đánh xe. Hai người này một2người mười lăm tuổi, một người mười bốn tuổi. Tử La các nàng đặt tên lần lượt là Kim Tiền và Nguyên Bảo. Ha ha, không còn nghi ngờ gì nữa, người đặt tên có hơi tiền này không ai khác ngoài Tử La.

Tử La cùng Tử Đào dẫn theo bốn nha hoàn làm một ngày, năm trăm cái bánh8gạo nếp thơm nức mũi cuối cùng cũng ra lò. Chỗ bánh này bọn họ dùng ba rổ cánh hoa mai để làm, cánh hoa mai là do Tử Thụ dẫn Tử Hiên, Tiểu Lục, cả Thần Diệc Phàm đi ra ngoài hài. Trong lúc đó Thân Uyển Nhi cùng hai nha hoàn Tiểu Ngọc, Tiểu Như cũng nhiều lần6muốn vào bếp phụ giúp, nhưng hai chủ tớ các nàng không biết nấu ăn, suýt nữa còn làm hỏng cả mé bánh.

Ngày hôm ấy, trong nhà Tử La làm bánh gạo nếp vô cùng vui vẻ, căn nhà văng vẳng tiếng nói cười.

Thân Diệc Phàm đứng trong sân, nhìn Tử La mang bánh gạo nếp từ trong bếp ra3đại sảnh, không khỏi cảm thấy cuộc sống nông thôn bình yên vô cùng.

“Thân đại ca, bánh gạo nếp làm xong rồi, mau vào nếm thử đi. Bánh mới làm xong ăn ngon nhất.” Tử La đi ra ngoài cửa phòng khách, vui vẻ gọi Thân Diệc Phàm.

Thân Diệc Phàm nhìn Tử La cười vui vẻ, không khỏi ngẩn ngơ.

Rất5nhiều năm sau đó, Thân Diệc Phàm vẫn còn nhớ như in Tử La nhảy nhót cười với hắn, gọi hắn vào nhà ăn bánh nếp. Sau này, khi đã trải qua phồn hoa nhân thế cùng năm tháng đẹp đẽ nhất của đời người, Thân Diệc Phàm mới hiểu thì ra hắn thích nhất cuộc sống yên bình vui vẻ thế này, nhưng hắn nhận ra thì đã quá trễ rồi.

Khi ấy hắn ăn những chiếc bánh gạo nếp tinh xảo hơn, thơm ngọt hơn, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy thiếu vắng gì đó, không nếm ra hương vị ngon lành như hôm nay nữa.

“Thân đại ca? Thân đại ca?” Tử La thấy Thân Diệc Phàm ngơ ngẩn nhìn mình, gọi lớn hơn. Nàng còn cảm thấy ánh mắt Thân Diệc Phàm nhìn mình không giống như thường ngày.

“Ừ, vậy chúng ta đi vào thôi.” Thận Diệc Phàm phục hồi lại tinh thần, cười nói. Tử La thấy Thân Diệc Phàm trở lại vẻ điềm tĩnh văn nhã bình thường, thầm nghĩ ban nãy chắc mình nghĩ nhiều rồi. “A La sao vậy? Chúng ta đi vào thôi.” Thân Diệc Phàm thấy Tử La không đuổi theo, quay đầu lại cười hỏi. “À, dạ.” Tử La thấy Thân Diệc Phàm quay lại hỏi mình, liền cười đáp, đi theo Thân Diệc Phàm vào phòng khách.

Bánh gạo nếp lần này A La làm quen tay hơn, vả lại mới làm xong bánh còn nóng, Thân Diệc Phàm bọn họ ăn còn thấy ngon hơn lần trước nữa.

“Bánh mới làm xong, vỏ bánh còn nóng ăn ngon hơn bánh đã nguội nhiều. A La muội muội, lần sau chúng ta cũng đưa mẹ đến đây ăn thử bánh gạo nếp mới làm xong, mọi người sẽ không thấy phiền chứ?” Thân Uyển Nhi vừa ăn vừa nói.

“Phiền gì đâu ạ, chỉ sợ Thân bá mẫu không đến được, nếu không bọn muội nhất định sẽ chiêu đãi bá mẫu nhiệt tình, ăn no căng bụng mới thôi.” Tử La cười nói.

“Được được, vậy thống nhất rồi nha, về nhà tỷ sẽ nói với mẹ.” Thân Uyển Nhi cảm thấy nhà Tử La sống rất vui vẻ, mẹ nàng đến chắc cũng thích lắm. Lại nghĩ đến mấy tháng trước Thân gia các nàng có chuyện không vui, Thân Uyên Nhi khẽ nhíu mày. So với nhà nàng đấu đá phức tạp, nàng càng thích nhà Tử La đơn thuần thoải mái hơn, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến nàng thích thân thiết với tỷ muội Tử La.

Có điều Thân Uyển Nhi cũng nhanh chóng không nghĩ đến chuyện buồn nữa, lại cùng mọi người nói chuyện cười đùa, nàng cũng không muốn làm ảnh hưởng đến không khí vui vẻ này.

“Thực ra hôm nay ta đến đây còn có một mục đích nữa, có liên quan đến bánh gạo nếp này. Nói thật với các đệ muội, mặc dù đã rời khỏi nhà họ Thân, trong tay không có bất kỳ cửa hàng của Thân gia, nhưng ta kinh doanh đã nhiều năm, cũng nắm giữ không ít công thức bí truyền của các món ăn ở Tụ Phương Trai, Trần Vị Lâu. Thế nên ta vẫn có một ý tưởng, muốn mở tửu lâu vừa bán điểm tâm, vừa bán rượu và thức ăn nữa. Hai ngày trước nếm thử bánh gạo nếp của các đệ, ta vẫn luôn nghĩ, nếu mở tửu lâu có thêm món bánh gạo nếp nữa, thì tin tưởng tửu lâu có thể thành công hơn nhiều.”

“Đương nhiên ta biết gia nghiệp nhà các đệ muội đã mở rộng như vậy, các đệ cũng không cần phải bán công thức cho ta như trước, các đệ có thể tự mở tửu lâu hoặc quan điểm tâm để kinh doanh. Thế nên lần này ta muốn hợp tác cùng các đệ. Ta nghĩ thế này, việc chuẩn bị mọi thứ trong tửu lâu này đều do ta dự trù. Ta còn có thể dùng hết thực đơn và công thức bí truyền của Trấn Vị Lâu và Tụ Phương Trai áp dụng cho tửu lâu này, tiền công của người quản lý, người làm đều do ta trả.”

“Còn sau khi khai trương, trừ tiền vốn ra thì lợi nhuận hai nhà chúng ta chia đôi. Công việc của các đệ là phái phòng thu chi đến mỗi tửu lâu, cùng chưởng quỹ của chúng ta quản lý những tửu lầu này, lúc nào các đệ đến kiểm tra cũng đều được. Mặt khác, ta cần các đệ cung cấp công thức làm bánh gạo nếp cùng công thức làm những món ăn đặc biệt khác. Đương nhiên với những món khác nếu các đệ muội chưa có ý tưởng thì cũng không sao,
chúng ta không gấp. Ta còn muốn các đệ muội thỉnh thoảng đưa ra ý tưởng kinh doanh là được.” Ăn xong bánh gạo nếp, Thân Diệc Phàm liền nói.

Điều kiện Thân Diệc Phàm đưa ra có thể nói là vô cùng hấp dẫn. Nói cách khác, Tử La chỉ cần đưa ra công thức làm bánh gạo nếp, lại phái mấy kế toán thu chi đến quản lý tửu lâu là có thể nhận được một nửa lợi nhuận. Còn hai điều kiện khác là cung cấp công thức làm những món ăn khác và thỉnh thoảng đưa ra ý tưởng kinh doanh thì không hề có ràng buộc, Tử La các nàng có thể làm hoặc không. Điều kiện tốt như thế mà Thân Diệc Phàm còn chia cho Tử La năm phầm mười lợi nhuận, có thể nói là vô cùng hấp dẫn, có thể nói các nàng chưa bao giờ gặp chuyện tốt như vậy.

“Thân đại ca, bọn đệ còn chưa hiểu lắm. Bọn đệ chỉ cần đưa ra công thức làm bánh gạo nếp, lại phải phòng thu chi đến trợ giúp quản lý tửu lâu này là có thể nhận được một nửa lợi nhuận hay sao?” Tử Thụ nghe Thân Diệc Phàm nói xong liền hỏi.

“Có thể nói như vậy, hai điều kiện khác cũng không bắt buộc.” Thân Diệc Phàm nói.

“Vậy nếu sau này bọn đệ không đưa ra một công thức nấu ăn nào, hoặc ý tưởng làm ăn nào nữa, thì Thân đại ca bị lỗ rồi.” Tử Hiên nói.

“Ha ha, Tử Hiên nói vậy không được. Tửu lâu này không phải là của một mình ta, mà là hai nhà hợp tác, hai nhà chúng ta đều là chủ, mọi thứ đều ngang hàng. Mà nếu nói các đệ không đưa ra công thức nấu ăn nào, hoặc ý tưởng kinh doanh nào khác ta sẽ lỗ thì không đúng. Tửu lâu do hai nhà chúng ta mở, kiếm được tiền hay bị lỗ đều là chuyện của hai nhà chúng ta. Ta tin rằng các đệ cũng hy vọng tửu lâu này có thể kiếm được càng nhiều càng tốt, thế nên ta không cần sợ hãi. Thực ra trong tay ta đã có đầy đủ thực đơn và công thức bí truyền của các món ăn để mở tửu lâu. Có những thứ này, tửu lâu khai trương mặc dù không chắc có thể vượt qua ba tửu lâu lớn ở Bạch Nhạc phủ, nhưng cũng có năng lực cạnh tranh với ba tửu lâu lớn đó.”

“Nhưng nếu tửu lâu này có thêm công thức làm bánh gạo nếp, thì ta tin nó sẽ trở thành chiêu bài thu hút khách của tửu lâu. Có nó, ta tin chắc tửu lâu có thể vượt qua ba tửu lâu lớn của Bạch Nhạc phủ, nói không chừng còn có thể vượt qua tửu lầu Lưu Vân Hiên nổi tiếng nhất Mạc Bắc Tam phủ nữa. Thế nên nó có thể làm cho tửu lâu trở nên nổi tiếng, chia cho các đệ một nửa lợi nhuận cũng không quá đáng.”

“Thân đại ca, huynh tin tưởng bánh gạo nếp này như vậy sao? Lỡ như nó không thể nổi tiếng như huynh nói thì phải làm sao bây giờ?” Tử La nghe vậy nói. Lúc này Tử La cũng không biết Lưu Vân Hiên nổi danh nhất Mạc Bắc Tam phủ là do Mạc Vân Thiên mở, nếu không nàng nghe Thân Diệc Phàm nói muốn vượt qua Lưu Vân Hiên sẽ không bình tĩnh như bây giờ.

Thân Diệc Phàm cảm động Tử La lo lắng cho mình, liền cười nói: “Chuyện này không cần A La phải lo lắng, Thân đại ca vẫn có tự tin với phán đoán của mình. Mà nếu ta phán đoán sai rồi thì ta cũng chấp nhận. Hơn nữa ta tin tưởng cho dù tửu lâu này không thể xuất sắc như lời ta nói thì cũng không tới mức bị lỗ đầu, A La không cần phải lo lắng chuyện này.” Thân Diệc Phàm nói xong liền hỏi huynh muội Tử La: “Không biết các đệ muội thấy chuyện hợp tác này thế nào?” “Đây có thể coi là việc lớn, Thân đại ca để huynh muội để suy nghĩ thêm mấy ngày có được không?” Tử Thụ suy nghĩ một lát rồi nói. “Nên như vậy, tửu lâu này tạm thời chỉ là ý tưởng của ta thôi, nếu mọi người có ý tưởng gì đều có thể nói với ta.” Thân Diệc Phàm nghe Tử Thụ nói phải suy nghĩ thêm, liền đồng ý. Nói chuyện tới đây, thời gian cũng không còn sớm nữa, huynh muội Thân Diệc Phàm bèn cáo từ. Hai người Thân Diệc Phàm ra khỏi nhà Tử La đi về biệt viện, vừa vào cửa lớn chợt thấy gác cổng đến bẩm báo Thân Tam phu nhân cho mời.

Huynh muội Thận Diệc Phàm nghe vậy đi tới viện của Thân Tam phu nhân, quả nhiên thấy bà ngồi đợi bên trong.

Vừa bước vào, Thân Diệc Phàm, Thân Uyển Nhi liếc mắt liền thấy Thân Tam phu nhân có vẻ không vui, hai huynh muội không khỏi nhìn nhau một cái.

Nghĩ đến nha hoàn trên đường bẩm báo, hai người đại khái cũng đoán được Thân Tam phu nhân tại sao không vui, là bởi vì có khách mới tới.

Thấy vậy, Thân Uyên Nhi nhận lấy hộp điểm tâm từ tay Tiểu Ngọc đi tới trước mặt Thân Tam phu nhân, làm nũng nói: “Mẹ, có phải mẹ biết chúng con mang đồ ăn ngon về cho mẹ nên mới chờ chúng con không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện