Mà trong đó thì ý tưởng hợp nhất tửu lâu và khách sạn của Tử La càng khiến Thân Diệc Phàm mở rộng
tầm mắt. Ở Đại Tề, tửu lâu và khách sạn là hai nơi khác nhau hoàn toàn. Tửu lâu chỉ là nơi để kinh doanh ăn uống, không cung cấp chỗ nghỉ trọ, còn khách sạn thì chỉ yếu là nơi để nghỉ ngơi ngủ lại, ngoài ra cũng chỉ cung cấp thêm nước nóng và đồ ăn đơn giản chứ không có nhiều món mỹ vị như tửu lâu. Bình thường lúc huynh muội Tử La đi2thị sát cửa hàng, khi phải tới nơi khác không có nhà để ở lại thì bọn họ đều phải ở khách sạn.
Tử La cảm thấy đồ ăn ở những khách sạn đó thật khiến người ta không dám khen, đều là những món ăn đơn giản, nếu muốn ăn ngon hơn thì phải ra ngoài tìm tửu lâu hoặc quán cơm. Thế nên bình thường bọn họ ở khách sạn cũng đều đi ra ngoài ăn.
Mà những người ở khách sạn như huynh muội Tử La không hề ít, bọn họ cũng nghe thấy nhiều người than phiền đồ8ăn ở khách sạn không ngon, đặc biệt là những người đã bận bịu cả ngày hoặc bôn ba vất vả mới tìm được chỗ nghỉ chân, muốn ăn ngon một chút thì lại phải đi tìm tửu lâu, quán cơm, bọn họ khó chịu thế nào không cần nói cũng tưởng tượng ra được.
Tử La cũng biết nguyên nhân mà những khách sạn này không coi trọng chuyện cơm nước như các tửu lâu, bởi vì muốn bán những món ngon như tửu lâu thì người phải thuê đầu bếp, tiểu nhị này nọ, tiền thuê rất tốn kém,6thế nên bọn họ không phục vụ cơm nước như tửu lâu được.
Nhưng Tử La cảm thấy các nàng hoàn toàn có thể vừa kinh doanh tửu lâu, vừa kinh doanh khách sạn. Nếu coi mở khách sạn là chính, nhưng vì khách trọ muốn ăn ngon nên thuê thêm đầu bếp, tiểu nhị thì chắc chắn sẽ cảm thấy tốn kém không đáng, nhưng nếu mở tửu lâu là chính, phía sau lại có thêm nhiều phòng ở, đình viện để cho khách quan thuê phòng nghỉ thì chắc chắn sẽ kiếm được lời nhiều hơn.
Hơn nữa, Tử La3cảm thấy từ trước đến giờ chưa từng có khách sạn với tửu lâu hợp nhất làm một, bây giờ đột nhiên xuất hiện hình thức mới mẻ này nhất định sẽ khiến cho mọi người chú ý.
Mà những người ở khách sạn là người thường xuyên di chuyển nơi này nơi khác, nếu như bọn họ phát hiện có tửu lâu vừa có chỗ dừng chân, lại còn có cơm nước ngon lành để ăn thì nhất định sẽ truyền miệng nhau, như vậy tiếng tăm tửu lâu của các nàng có thể lan xa hơn nữa.
Thân Diệc Phàm5nghe xong ý tưởng của Tử La thì vô cùng tán thành, thế là tửu lâu của bọn họ có thêm một hạng mục là cung cấp chỗ ở.
“Vậy Thân đại ca về sẽ sai người đi phủ thành tìm mấy chỗ lớn thích hợp làm tửu lâu. Tìm được rồi ta sẽ dẫn A La đi xem, chọn ra địa điểm thích hợp nhất. Đến lúc đó chúng ta sửa sang trang trí tửu lâu, cố gắng thiết kế xong trong năm nay, sang năm bắt đầu khởi công.” Thân Diệc Phàm nói. “Vậy cũng tốt, dù sao đến cuối năm A La cũng phải đi phủ thành để kiểm kê sổ sách, lúc đó cũng thuận tiện hơn. Vậy Thân đại ca, chừng nào huynh tìm được chỗ phù hợp thì phải người đến thông báo cho A La nhé. A La sẽ nghĩ thêm về tửu lâu, đến lúc đó A La sẽ viết lại những điểm cần chú ý và một số kế hoạch gộp thành một bản kế hoạch chi tiết, khi đó chúng ta chỉ cần dựa vào kế hoạch này để làm thôi.” Nếu đã quyết định hợp tác với Thân Diệc Phàm kinh doanh tửu lâu thì Tử La sẽ cố gắng hết sức.
“Được.”
Thân Diệc Phàm nghĩ không lâu nữa thôi hắn lại có thể đến tìm Tử La, lại còn có thể cùng nàng đến Phủ Thành nữa. Nghĩ đến bọn họ sẽ được ở chung nhiều hơn, Thân Diệc Phàm liền cảm thấy tâm tình của hắn tốt đến không thể tốt hơn được nữa. Thế là Thân Diệc Phàm vừa về đến biệt viện liền sai Thư Mặc đi thông báo với thủ hạ đắc lực nhất của hắn ở Phủ Thành là trong thời gian ngắn nhất phải tìm được chỗ thích hợp làm tửu lâu.
Hôm đó Thân Diệc Phàm cùng Thân Uyển Nhi, Tô Sở Nguyệt đưa Thân Tam phu nhân đi dạo giải sầu một chút, thuận tiện mua cho Thân Tam phu nhân ít đồ trang sức dùng cho năm mới. Cổ Thủy trấn tuy cũng là một trận khá phồn hoa, nhưng dù sao cũng chỉ là một thôn trấn, những cửa hàng bán đồ trang sức đương nhiên kém xa so với ở Phủ Thành, thậm chí so với huyện thành mà nói thì trấn Cổ Thủy cũng kém xa.
Thế nên đám người Thân Diệc Phàm đi vào mấy cửa hàng vàng bạc cũng không mua được đồ trang sức vừa Thân Diệc Phàm cùng Thân Uyển Nhi đi theo Thân Tam phu nhân đạo Cổ Thủy trấn để giải sầu, nên cũng không cảm thấy gì cả. Mà Thân Tam phu nhân nhìn thấy người dân trong Cổ Thủy trấn hiền lành chất phác, cũng buông xuống những chuyện phiền lòng kia, hào hứng đi dạo cùng huynh muội Thân Diệc Phàm. Nhưng Tô Sở Nguyệt đi theo ba mẹ con Thân Diệc Phàm lại không vui vẻ như thế. Tô Sở Nguyệt thật sự không hiểu cái trấn nhỏ quê mùa này có gì tốt mà đi dạo chứ, ngay đến một chút đồ vật ra hồn cũng không mua được Tô Sở Nguyệt nhìn thấy ven đường bán đồ ăn, bán trứng gà, các sạp nhỏ bán đồ dùng nhà nông, nhìn thấy dân nghèo quần áo cũ nát, không nhịn được khinh thường.
Nhưng Tô Sở Nguyệt thông minh nên không biểu hiện ra, còn giả bộ hứng thú để phụ họa mẹ con Thân Diệc Phàm.
Nhưng dù có tư chất tâm lý vững vàng hơn nữa thì Tô Sở Nguyệt cũng cảm thấy không thể tiếp tục đi dạo ở con phố rách nát này nữa. Nàng ta cảm giác lòng
kiên nhẫn của mình đều bị mài mòn hết rồi. Đang lúc Tô Sở Nguyệt càng ngày càng không chịu nổi, cuối cùng cũng thấy một cửa hàng trang sức có “đẳng cấp một chút. Đây chính là cửa hàng trang sức Châu Ngọc Lâu lớn nhất Cố Thủy trấn.
Tô Sở Nguyệt ở Cổ Thủy trấn nhiều ngày như thế đương nhiên cũng đã dạo qua Châu Ngọc Lâu này. Nàng ta biết mặc dù Châu Ngọc Lâu ở Cổ Thủy trấn nhưng cũng là cửa hàng trang sức cả trăm năm, chi nhánh mở rộng khắp Bạch Nhạc phủ. Châu Ngọc Lâu ở trấn này cũng có đầy đủ các loại trang sức quý giá, bên trong có nhiều món trang sức mà chính nàng ta cũng mua không nổi. Vì vậy Tô Sở Nguyệt cảm thấy Châu Ngọc Lâu này là chỗ đáng giá để đi dạo. Thế là Tô Sở Nguyệt liền nói với Thận Diệc Phàm: “Biểu ca, Tam mợ và Uyển Nhi không phải vẫn chưa mua được đồ trang sức thích hợp sao, nếu không chúng ta vào Châu Ngọc Lâu xem thử đi.”
“Ừ, vậy chúng ta vào xem thử.” Thân Diệc Phàm cũng đồng ý.
Nhân viên của Châu Ngọc Lâu vừa thấy đám người Thân Diệc Phàm mặc y phục sang trọng liền biết bọn họ không phú thì quý. Thế là bọn họ vô cùng nhiệt tình dẫn đám người Thân Diệc Phàm lên lầu hai.
Trang sức trên lầu hai này quý giá hơn ở lầu một nhiều.
Mà đám người Thân Diệc Phàm vừa lên lầu liền thấy người quen - Tử Đào, còn có vợ chồng Tử Vi, Lưu Hoành bế theo con trai Tiểu Đoàn Đoàn đang đứng trước quầy chọn gì đó. “Tử Đào muội muội, Lưu công tử, Lưu thiếu phu nhân mọi người đều ở đây à, thật khéo.” Thân Diệc Phàm chào hỏi trước.
“Thân bá mẫu, Thân đại ca, chào mọi người!” mấy người Tử Đào nghe vậy quay đầu lại thấy đám người Thân Diệc Phàm liền chào hỏi.
Song phương hàn huyên, Thân Tam phu nhân thấy Tử Vi nắm tay một đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu, mắt liền sáng lên, vui vẻ nói: “Đây là...”
“À, Thân bá mẫu, đây là con lớn của nhà chúng cháu, nhũ danh là Tiểu Đoàn Đoàn.” Tử Vi trả lời, sau đó nói với Tiểu Đoàn Đoàn: “Tiểu Đoàn Đoàn à, mau gọi Thân nãi nãi đi con.” Tử Vi nói.
“Chào Thân nãi nãi.” Tiểu Đoàn Đoàn là đứa bé lanh lợi, nghe vậy liền ngoan ngoãn nói.
“Giỏi quá, giỏi quá! Tiểu Đoàn Đoàn ngoan lắm! Đúng là đứa bé hiểu chuyện, nếu giờ Thân nãi nãi cũng có cháu trai đáng yêu như thế này thì tốt biết bao!” Thân Tam phu nhân khen Tiểu Đoàn Đoàn, nói xong lại ai oán nhìn Thân Diệc Phàm một cái.
Thân Tam phu nhân đúng là rất ai oán, con trai đã hơn hai mươi tuổi rồi, người khác đều đã ôm cháu mà con trai của bà còn chưa muốn thành thân.
Thân Diệc Phàm làm sao không hiểu ý Thân Tam phu nhân chứ, chỉ ngượng ngùng sở mũi một cái.
“Thân bá mẫu người chớ vội khen Tiểu Đoàn Đoàn, tiểu tử này ở trước mặt người lớn thì ra vẻ ngoan ngoãn vậy thôi, chứ lúc không có ai thì quậy phá lắm, bướng bỉnh giống tiếu di A La vậy.” Tử Đào nói.
“Hả? A La muội muội đáng yêu hiểu chuyện như thế, khi bé thật sự bướng bỉnh vậy sao?”
Thân Uyển Nhi đang cùng Thân Tam phu nhân chơi với Tiểu Đoàn Đoàn, nghe vậy kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi. Nàng thực sự không thể tưởng tượng được Tử La nhu thuận, hiểu chuyện mà khi bé lại bướng bỉnh như vậy.
“Đúng thế! Mọi người đừng thấy bây giờ A La hiểu chuyện, chứ hồi bé nó bướng bỉnh lắm, mà giờ vẫn nghịch ngợm đấy thôi. Thân đại ca cũng biết A La bướng bỉnh mà.” Tử Đào nói.
“Được rồi, đây đều là chuyện cũ, Tử Đào đừng nhắc lại nữa. Muội nói A La như vậy, nếu con bé biết được giận dỗi muội thì tỷ cũng mặc kệ đấy.” Tử vi nghe vậy vừa sửa lại quần áo cho Tiểu Đoàn Đoàn vừa cười nói, Tử Đào nghe vậy liền le lưỡi, nguy rồi, nàng nói xấu Tử La đã quen, phải sửa mới được. Cũng may mấy lời nàng nói đều không nghiêm trọng gì, nếu làm hỏng thanh danh của Tử La thì nàng khóc chết mất. Thân Diệc Phàm nghe Tử Đào nói như vậy liền nhớ đến năm đó hắn tới nhà Tử La, nhìn thấy cảnh Tử La, Tử Hiên, Tiếu Lục mới đi bắt cá về. Khi đó Tử Đào đứng một bên mắng bọn Tử La, còn Tử La và Tiếu Lục thì lại chăm chú đếm cá.
Thân Diệc Phàm nghĩ tới đây không khỏi bật cười một tiếng: “Ha ha. A La xưa giờ lúc nào cũng đáng yêu.”
Tô Sở Nguyệt nghe Thân Diệc Phàm nói vậy không khỏi nhíu mày.
Lúc Tô Sở Nguyệt nhìn thấy Tử Đào, Tử Vi ở đây đã hối hận khi bước vào Châu Ngọc Lâu lắm rồi
Sau đó thấy Thân Diệc Phàm nhiệt tình thân thiết với đám người Tử Đào, nàng ta lại càng thêm khó chịu.
Bây giờ nghe Thân Diệc Phàm khen Tử La như thế, lông mày của Tổ Sở Nguyệt nhíu chặt hơn. Từ phản ứng của Thân Diệc Phàm thì nàng ta càng khẳng định người Thân Diệc Phàm thích là Tử La.
Tổ Sở Nguyệt càng nghĩ, sắc mặt càng khó coi. Mà Thân Diệc Phàm lúc này làm sao biết ý nghĩ của Tổ Sở Nguyệt chứ, lại càng không chú ý tới vẻ mặt của Tô Sở Nguyệt.