Điền Viên Cẩm Tú

Dung phong đề phòng thân diệc phàm


trước sau

“Thật sao? Nhưng sao càng ngày ta càng không chắc...” Tô Sở Nguyệt buồn bã nói. “Tiểu thư...” Ngọc Chi là kẻ biết ăn nói, mà lúc này cũng không biết nói lời gì để an ủi Tô Sở Nguyệt.

“Ngọc Chi, ngươi có phát hiện ra không, biểu ca có vẻ đối xử rất tốt với con nhỏ quê mùa Đổng Tử La kia?” Tô Sở Nguyệt đột nhiên hung tợn nói, nói đến ba chữ Đổng Tử La càng nghiến răng nghiến lợi. Ngọc Chi2vừa nhìn cũng bị ánh mắt oán độc của Tô Sở Nguyệt dọa sợ. Nàng ta dường như nhìn thấy kết quả bi thảm của Tử La khi bị Tô Sở Nguyệt để mắt tới.

Ngọc Chi còn nhớ, có một dạo Thân Diệc Phàm vô tình khen một nha hoàn bên người Tô Sở Nguyệt thêu đẹp, không lâu sau đó nha hoàn kia bị Tổ Sở Nguyệt gán tội rồi bán đi. Thế nên Ngọc Chi biết Tô Sở Nguyệt lòng dạ ác độc thế8nào, còn thủ đoạn tàn bạo của nàng ta nữa.

Nhưng có thể làm đại nha hoàn bên người Tô Sở Nguyệt nhiều năm như vậy, Ngọc Chi đương nhiên cũng chẳng phải người nhân từ.

Người khác chết sống thế nào Ngọc Chi sẽ không quan tâm, hiện tại nàng ta chỉ biết nếu như mình không trả lời thật tốt thì cũng chẳng có quả ngon để ăn.

“Vâng, hình như có một chút a, biểu thiếu gia hình như rất để ý đến nữ nhân kia,6đặc biệt là hôm nay sau khi Đổng Tử Đào nói về sinh nhật Đổng Tử La, biểu thiếu gia giống như rất quan tâm chuyện sinh nhật nàng ta, vừa nãy còn cùng Tam phu nhân đi chọn quà sinh nhật nữa. Thế nên tiểu thư cần chú ý đến Đổng Tử La kia, nếu không lại bị thua bởi nàng ta mất! Tiểu thư, người không biết bình thường nàng ta vẫn hay tặng đồ ăn đến cho biểu thiếu gia, Tam phu nhân3đầu ạ, ân cần như thế đúng là không bình thường. Chúng ta không thể an tâm được.”

Tô Sở Nguyệt nghe Ngọc Chi nói như vậy, vẻ oán độc trong mắt càng thêm mãnh liệt. “Được lắm! Một con nhỏ quê mùa mà dám vọng tưởng biểu ca của ta, cũng không soi gương xem mình là cái dạng gì!” Tô Sở Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói. “Đúng vậy! Đổng Tử La chẳng qua cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi, một kẻ chân5đất quê mùa mà thôi, không bằng một ngón tay của tiểu thư nữa. Chút tài mọn của các nàng chẳng qua chỉ lừa bịp được Tam phu nhân và Uyển Thư Nhi thôi, tin chắc biểu thiếu gia nhất định sẽ không bị Đổng Tử La lừa gạt.” Ngọc Chi nói.

“Hừ.”

Tuy rằng lúc này Tô Sở Nguyệt chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng Ngọc Chi lại cảm thấy ớn lạnh cả người. Ngọc Chi biết lần này Tô Sở Nguyệt cực kỳ hận Đổng Tử La. “Vậy lần này sinh nhật Đổng Tử La, chúng ta có đi không? Nô tì nghĩ chuyện sinh nhật Đổng Tử La có thể do Đổng Tử Đào thấy biểu thiếu gia nên cố tình nhắc tới, mục đích là để biểu thiếu gia biết sinh nhật Đổng Tử La.” Ngọc Chi nói. “Cố ý đúng không! Ta muốn nhìn xem bọn chúng lấy cái gì để đấu với ta! Đi, lấy cây trâm phỉ thúy cho ta.” “Tiểu thư, cây trâm kia là thứ tiểu thư thích nhất mà.” Ngọc Chi giật mình nói. “Đúng là vì ta thích nhất nên mới muốn đưa.” Tô Sở Nguyệt nói.

“Vâng. Nô tì đi lấy, nhưng mà con nhỏ quê mùa kia được lợi rồi.” Ngọc Chi cũng không phải người ngu, nàng ta biết Tô Sở Nguyệt am hiểu nhất là giả bộ hiền lành trước mặt người khác, cho nên nàng ta đại khái cũng hiểu rõ vì sao Tô Sở Nguyệt làm vậy.

“Không thả dây câu dài sao bắt được cá lớn, ta muốn nhìn xem Đổng Tử La có thể đắc ý được bao lâu!” Tô Sở Nguyệt cười lạnh.

***

Hôm nay là sinh nhật Tử La, bình thường sinh nhật Tử La đều không làm gì cả, chỉ có người trong nhà nấu một bữa ăn ngon rồi tặng quà, hoặc có thêm mấy người thân quen là được. Lần này cũng không khác là bao.

Nhưng sinh nhật năm nay Tử La lại đón khách mời không giống trước. Người đến đương nhiên là Thân Diệc Phàm, Thân Uyển Nhi, còn có Tô Sở Nguyệt.

Mẹ con Thân Diệc Phàm tặng cho Tử La một bộ trang sức bằng dương chi bạch ngọc tốt nhất lấy từ trong kho riêng của Thân Tam phu nhân, có thể nói là giá trị xa xỉ. Ngoài ra còn có một chuỗi vòng tay bằng san hô đỏ do Thân Diệc Phàm tự mua, hai món quà này có thể nói là vô cùng quý giá.

“A La muội muội, trang sức này cứ để đấy, muội thử đeo cái vòng tay san hô này đi, cái này do Đại ca tự đi Phủ Thành một chuyên mua về đấy. A La muội muội đeo xem có hợp hay không.” Thân Uyên Nhi nói.

Thân Diệc Phàm nào dám thừa nhận vòng tay này là hắn cố ý tìm mua, nhưng hắn thật sự muốn thấy Tử La đeo thế nào, liền nói: “A La muội muội, mọi người đừng nghe Uyển Nhi nói bậy, vòng tay là do Thân đại ca đi Phủ Thành nhìn xem tửu lâu mua xong chưa, trên đường về tiện tay mua mà thôi. Có điều Thân đại ca vừa nhìn thấy cái vòng tay này liền cảm thấy nó rất hợp với A La, A La có muốn đeo thử hay không?” “Vậy Thân đại ca đã mua được tửu lâu chưa?” Tử La nghe vậy liền quan tâm hỏi.

“Ừ, tìm được vài chỗ rồi, ta cũng đều xem qua, cảm thấy chỗ nào cũng được, nhưng vẫn chưa hài lòng lắm. Lúc nào A La đi kiểm tra số sách, chúng ta lại đi xem lần nữa.” Thân Diệc Phàm nói.

“Ai nha, mọi người đừng bàn chuyện làm ăn nữa, A La mau đeo thử vòng tay đi.” Thân Uyển Nhi không có hứng thú với chuyện làm ăn.

Tô Sở Nguyệt ngồi một bên nghe thấy mấy người Tử La nói chuyện, không khỏi vò chiếc khăn trên tay như muốn nát.

Được lắm! Nàng ta không ngờ Thân Diệc Phàm hăng hái nói với mình chuyện kinh doanh tửu lâu lại có liên
quan đến bọn Tử La!

“Vâng, đều nghe theo Thân Đại tiểu thư, A La đeo cái này.” Tử La nói xong liền đeo vòng tay san hô lên.

“Oa! Bàn tay trắng nõn thon dài, thực sự rất hợp với chiếc vòng tay này đấy, Đại ca từ khi nào lại có mắt chọn trang sức tốt như vậy hả?” Thân Uyên Nhi thấy Tử La đeo vòng tay này càng tôn thêm nét tinh tế cho tay của Tử La, không khỏi hô lên.

“Ừ, Thần đại ca đúng là có mắt nhìn!” Tử Đào cũng gật gù.

“Đúng rồi rồi, A La muội muội, đây là quà sinh nhật Nguyệt Nhi tỷ tỷ chuẩn bị cho muội.” Tô Sở Nguyệt cảm thấy bây giờ nàng ta nhất định phải nói chen vào.

Tử La nhận lấy hộp quà tinh xảo từ tay Ngọc Chi, vừa nhận vừa nói lời cảm ơn Tô Sở Nguyệt: “Cảm ơn quà của Nguyệt tỷ tỷ.” “Đừng khách khí! Hy vọng A La muội muội không ghét bỏ Nguyệt tỷ tỷ tặng quà sơ sài là được. A La muội muội có muốn mở ra nhìn xem không?” Tô Sở Nguyệt cười dịu dàng.

“Nào có ạ, Nguyệt Nhi tỷ tỷ có thể tặng quà cho A La, A La thích còn không kịp, sao lại ghét bỏ chứ ạ!”

Tử La nói xong liền mở hộp quà Tô Sở Nguyệt tặng ra, thấy bên trong là một chiếc trâm cài phỉ thúy rất đỗi bình thường, nhưng để cổ động nên Tử La vẫn khen: “Cảm ơn Nguyệt Nhi tỷ tỷ, A La rất thích chiếc trâm này

a.”

“Ừ, A La muội muội thích thì Nguyệt Nhi tỷ tỷ cũng yên tâm rồi.” Tô Sở Nguyệt cười nói.

Thân Diệc Phàm cũng nhận ra chiếc trâm này, đó là khi Tô Sở Nguyệt mười một tuổi theo cha mẹ đến Bạch Nhạc phủ nhậm chức. Lần đầu tiên nàng ta đến Thân phủ thì Thân lão phu nhân đã tặng cho nàng ta làm quà gặp mặt, đây cũng là món trang sức mà Tô Sở Nguyệt luôn yêu thích, không ngờ nàng ta lại tặng cho Tử La. Thân Diệc Phàm không khỏi nhìn thoáng qua Tô Sở Nguyệt, mà Tô Sở Nguyệt đáp lại hắn một ánh mắt để hắn yên tâm.

Mọi người đang nhìn Tử La mở quà thì Xuân Hoa vào báo Dung Phong tới.

Nghe nói là Dung Phong cả năm nay không thấy mặt tới, huynh muội Tử La liền ra ngoài cửa đón.

“Dung đại ca, A La cuối cùng cũng gặp được huynh rồi, A La còn tưởng huynh quên sinh nhật A La nữa chứ.” Tử la nói.

“Ha ha ha... Dung đại ca nào dám quên sinh nhật A La, có quên sinh nhật của người nào thì cũng không thể quên sinh nhật của A La.” Dung Phong nói một lời hai ý. “Nhanh! Nhanh! Mang quà sinh nhật tiểu gia tặng A La mang vào đi!” Dung Phong bảo đảm sai vặt ở ngoài cửa. Lúc này mọi người mới nhìn ra ngoài cửa, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình kinh ngạc. “Dung đại ca, huynh vừa đi cướp cả cửa hàng về à, sao lại nhiều đồ như vậy?” Tử Đào thấy có đến mười xe lễ vật, tròn mắt há miệng nói. “Nói gì thế, chút quà Dung đại ca tặng A La mà còn phải đi cướp sao. Một năm qua chưa tặng quà cho A La, sao có thể không tăng nhiều được chứ.” Dung Phong nói. “Dung đại ca đi đường mệt nhọc rồi, mau vào trong nhà đi.” Tử Thụ nói.

“Được, được, vào nhà! A La có nhớ Dung đại ca không?” Dung Phong vừa bước vào vừa nói.

“Nhớ.”

“Ha ha ha... Quả nhiên là không có thương nhầm tiểu A La.” “A La đã sớm trưởng thành rồi, đâu còn nhỏ nữa, sinh nhật năm nay muội lại lớn thêm một tuổi rồi đấy!” Tử La nói.

Tử Thụ, Tử Hiên, Tử Đào, Tiểu Lục nghe Tử La và Dung Phong lại bắt đầu nói những lời không có dinh dưỡng đều không thèm đếm xỉa đến, nhưng đám người Thân Diệc Phàm lại không bình tĩnh như thế.

Thân Diệc Phàm nhìn Tử La và Dung Phong vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, lông mày không khỏi nhíu lại. Không ngờ Tử La và Dung Phong lại thân thiết như vậy! Vì vậy, Thân Diệc Phàm có cảm giác nguy hiểm với Dung Phong. “Đây là quà ai tặng A La thế?” Dung Phong chỉ vào đủ loại lễ vật trên bàn, hỏi. “Là mấy người Thân đại ca tặng đấy ạ. Nhìn xem, đây là Thân đại ca mua cho A La, huynh thấy có đẹp không?” Tử La khoe khoang vòng tay san hô của mình. Dung Phong cũng không trực tiếp trả lời:“Thì ra là A La thích vòng tay san hô à, vậy lần sau Dung Phong mang cho muội vài chục cái đến.”

Thân Diệc Phàm nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, sao người này lại có địch ý với hắn thế. Tử Thụ, Tử Hiên, cả Tử Đào cũng đều cảm thấy những lời này của Dung Phong có chỗ không đúng.

Thực ra phải nói là những người ở trong phòng này chỉ có Dung Phong và Tử La cảm thấy bình thường mà thôi.

“Nào nào, A La đều xem lần này huynh tặng A La quà sinh nhật gì nào.” Dung Phong chẳng cảm thấy lời của hắn có vấn đề gì, mà Tử La vừa nghe thấy Dung Phong nói đến quá thì cũng háo hức mong chờ không thôi. Tử La còn biết Dung Phong mới từ biến thành về, chỗ quà này phần lớn đều là của Mạc Vân Thiên tặng mình, những điều này Tử La biết được trong thư Mạc Vân Thiên gửi.

Thế là Tử La và Dung Phong đều coi như không có ai bên cạnh bắt đầu mở quà ra. Thân Uyển Nhi ở một bên thấy Thân Diệc Phàm nhíu mày không khỏi có chút tức giận thay Thân Diệc Phàm. Cái người Dung đại ca kia là ai vậy, dám coi thường quà của Đại ca nàng, nàng muốn xem xem hắn tặng Tử La cái gì

Khi mở hộp quà thứ nhất của Dung Phong ra, Thân Uyển Nhi đã cảm thấy nàng không còn lại gì có thể nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện