“A La đa tạ tri phủ phu nhân đã nhắc nhở. Chắc chắn trong hai khắc A La sẽ vẽ xong bức tranh này. A La cũng tạ ơn tri phủ phu nhân cho phép. Vậy tri phủ phu nhân à, chúng ta bắt đầu thôi“. - Tri phủ phu2nhân thấy Tử La bình tĩnh đáp lời, chính bà cũng bị nàng thuyết phục đến mức cho rằng chuyện này có vài phần chắc chắn, trong lòng bà âm thầm tán thưởng, không ngờ tiểu cô nương này lại quyết đoán đến vậy.
Thế là tri phủ phu nhân cười nói:8“Nếu A La có tự tin như vậy thì chúng ta bắt đầu đi“.
Tri phủ phu nhân đã cho phép, đương nhiên những người phía dưới không còn gì để nói, thế là mọi người đều yên tĩnh xem Tử La vẽ tranh.
Lúc này đây Tử Đào lại thấy lo lắng6cho Tử La, nàng không biết liệu trong hai khắc Tử La có thể vẽ xong bức chân dung được không, bởi vì trước kia nàng từng thấy mấy huynh đệ Tử Thụ vẽ một bức đơn giản cũng phải mất mấy ngày.
Hơn nữa trong đại sảnh người người nghị luận,3nàng nghe họ bảo tranh chân dung khó vẽ vô cùng, vì thế Tử Đào càng lo lắng cho Tử La hơn. Vốn Tử Đào muốn tìm một cơ hội thể chỗ cho Tử La, cùng lắm thì nàng viết một bộ chữ là được rồi, viết không đẹp lắm mọi5người cười đùa hai ba câu không phải là xong sao. Nhưng mà nàng lại không tìm được cơ hội nào để nói.
Thấy Tử La vẫn ung dung không vội vẽ vời, Tử Đào biết nàng không thể thay đổi gì được nữa, chỉ còn cách lo lắng nhìn về phía huynh đệ Tử Thụ mà thôi.
Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục cũng nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của Tử Đào.
“Đại ca, A La có thể vẽ được một bức chân dung trong hai khắc sao?” Tử Hiên cũng không thể không lo lắng. Tiểu Lục nghe vậy cũng nhìn về phía Tử Thụ.. Tử Thụ đáp lại Tử Đào bằng ánh mắt trấn an, sau đó mới trả lời Tử Hiên: “Đã bao giờ A La nói chuyện mà mình chưa chắc chắn không. Chúng ta phải tin tưởng muội ấy!” Tử Thụ đã nhắc nhở Tử Hiên và Tiểu Lục.
Đúng nhỉ! Trước giờ A La vẫn luôn thông minh và cẩn thận, nói vậy chứng tỏ A La đã nghĩ ra đối sách rồi. Hiểu ra mọi chuyện, Tử Hiên và Tiểu Lục cũng thả lỏng hơn. Tử Đào thấy ánh mắt trấn an của Tử Thụ, đồng thời Tử Hiên, Tiểu Lục cũng ra hiệu cho nàng không cần lo lắng quá, lúc này nàng mới bình tĩnh được vài phần. Tử Đào nghĩ, Đại ca thương Tử La không thể ít hơn mình, nếu họ đã không lo lắng, chứng tỏ Tử La đã có kế sách rồi.
Thể là tâm trạng thấp thỏm của Tử Đào mới an định ít nhiều. Còn về Thận Diệc Phàm, đương nhiên hắn cũng lo Tử La không thể vẽ xong bức chân dung trong hai khắc được.
Nhưng hắn cũng không tìm được cơ hội để nói giúp Tử La, vậy nên lúc này đây hắn chỉ có thể hy vọng nàng sẽ thông minh như ngày thường, cơ trí nghĩ ra cách ứng phó. Còn Lương Tĩnh Mị và Tô Sở Nguyệt thì lại khác, thấy huynh muội Tử Đào sốt ruột như vậy, các nàng lại thấy vui sướng vì mưu kế thành công.
Nhưng sau đấy Tử Đào lại dần bình tĩnh lại, hai người không nhịn được tò mò. “Nguyệt Nhi tỷ tỷ, sao huynh muội Đổng Tử Đào lại có vẻ yên tâm thế nhỉ?” Lương Tinh Mị còn chưa nói xong đã thấy Tử Đào trừng mắt nhìn mình, Lương Tĩnh Mị càng tức giận, thiếu chút nữa đã lao tới chửi mắng Tử Đào.
Tô Sở Nguyệt thấy huynh muội Tử Đào dường như không còn lo lắng nữa, trong lòng nàng ta bỗng có một dự cảm không hay. Nhưng nàng ta không tin Tử La có thể hoàn thành một bức chân dung chỉ trong hai khắc.
Thế là Tô Sở Nguyệt buộc bản thân mình phải an tâm. Nàng ta nói với Lương Tinh Mị: “Đừng sợ, chỉ trong hai khắc Đổng Tử La kia không thể vẽ ra cái gì được đầu, mấy huynh muội kia chỉ đang cố không bộc lộ sự khiếp sợ của mình mà thôi“.
Tô Sở Nguyệt nói vậy là để Lương Tinh Mị nghe, đồng thời cũng là nói cho chính năng nghe.
Tô Sở Nguyệt đang không ngừng tự thuyết phục chính mình. Nàng ta nghĩ như thế đó, không thể có bất ngờ gì xảy ra được.
Những người phía dưới mỗi người một ý, nhưng lúc này ở trên sân khấu, Tử La lại đang ung dung từ tốn vẽ chân dung. Hai khắc chỉ chớp mắt là qua.
“Được rồi, hai khắc đã qua, không biết chân dung mà A La muội muội vẽ thế nào rồi?” Vừa hết thời gian, giọng nói chói tai của Lương Tinh Mị vang lên.
Mọi người bất giác nhíu mày. Lục tiểu thư nhà tri phủ không nhường người khác một chút nào, hùng hổ hung hăng, đã thế lại còn nhỏ mọn. “Đã vẽ xong rồi“. Tử La cười nói.
“Ngươi.”
Lương Tĩnh Mị chỉ một nha hoàn đến giúp trưng bày tác phẩm: “Mau cho bổn tiểu thư và mọi người xem bức tranh của A La muội muội đi“. Nha hoàn này là người của tri phủ phu nhân, cho nên nàng không hề sợ Lương Tĩnh Mị, thay vì vội vàng tới lấy tác phẩm của Tử La. Nàng lặng lẽ dò hỏi ý của tri phủ phu nhân, chờ đợi.
Thấy tri phủ phu nhân gật đầu với mình, nha hoàn kia mới từ từ bước tới, chuẩn bị trưng bày bức tranh của Tử La.
“Ôi“. Nha hoàn nọ vừa mới đến gần bức tranh của Tử La thì buột miệng thốt lên kinh ngạc.
“Đồ tiện tỳ kia, ngươi kêu cái gì hả, bảo người lấy bức tranh thôi mà, làm gì mà cứ như thấy quỷ thế kia. Dù bức tranh có xấu đến mức nào đi nữa thì cũng là do Đổng Tam tiểu thư tự tay vẽ nên, để làm nô tỳ như người lại vô lễ thốt thành tiếng thế à“.
Lương Tĩnh Mị thấy nha hoàn kia phản ứng như vậy thì lại nghĩ là do Tử La vẽ xấu. Nàng ta cố ý nói, trong từng câu chữ không che giấu được sự đắc ý của chính mình.
“Không phải...”
Nha hoàn vừa định trả lời thì Lương Tinh Mi lại cắt ngang lời nàng lần thứ hai: “Còn không cái gì? Đi ra đi, để
bổn tiểu thư tự mình đến cho mọi người xem“.
Lương Tĩnh Mị vừa nói vừa bước lại gần, chuẩn bị lấy bức tranh mà Tử La vẽ.
Nhưng mà khi nàng ta thấy rõ bức chân dung kia thì cũng trở nên ngây ngẩn. “Không thể nào! Không thể! Chuyện này không thể xảy ra được!” Người trong đại sảnh thấy Lương Tĩnh Mị không ngừng lặp lại những lời kia, hơn nữa ánh mắt kinh hoàng, trông có vẻ phải chịu đả kích không hề nhẹ, lòng hiếu kỳ của mọi người càng lúc càng cao.
Tô Sở Nguyệt nhìn Lương Tĩnh Mị như thế, dự cảm không tốt trong lòng nàng ta cũng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thế là, Tô Sở Nguyệt lo lắng nắm chặt chiếc khăn trong tay. “Tiểu Lan, mang bức chân dung của A La tiểu thư cho mọi người xem đi“.
Tri phủ đại nhân thấy Lương Tĩnh Mị ngu ngơ đến vậy thì không muốn nhìn thêm chút nào nữa, bèn ra lệnh cho nha hoàn đưa bức họa kia cho mọi người chiêm ngưỡng.
Nha hoàn tên Tiểu Lan nghe vậy cũng tỉnh táo lại, sau đó nàng hồi hộp bắt đầu đưa cho mọi người xem.
“Cái này... quá giống, quá giống“. Đầu tiên Tiểu Lan đưa cho tri phủ phu nhân nhìn trước, sau khi bà chiêm ngưỡng bức tranh, vẻ giật mình không chút nào che giấu. Đúng, tri phủ phu nhân đang bị kỹ xảo ký họa chân dung hiện đại của Tử La làm kinh ngạc đến vậy.
Trước đó, thấy nha hoàn nọ và Lương Tĩnh Mị giật mình như thế, Tử La đã tự tin hơn phân nửa rằng hôm nay mình thành công rồi. Giờ chứng kiến phản ứng đó của tri phủ phu nhân, Tử La mới khẳng định hoàn toàn, mình thành công.
Không sai, bức vẽ lần này là sự dung hợp những kỹ năng ký họa mà nàng từng học ở hiện đại. Trước đây có một thời gian nàng hứng thú với ký họa, mặc dù không nói là học giỏi nhưng những cơ sở cơ bản thì vẫn có. Vì có nền tảng đó, nàng mới tự tin vẽ chân dung tri phủ phu nhân như vậy.
Người ở triều đại này chưa có viết vẽ tranh theo hệ thống mỹ thuật, vì thế họ không hiểu lắm, cũng không biết chú trọng tỷ lệ là gì, cho nên trong bức chân dung mà Tử La vẽ, vì nàng hiểu cách áp dụng tỷ lệ và tạo hình không gian, nàng có thể dễ dàng vẽ tri phủ phu nhân đến bảy phần tương tự, mà tài nghệ này cao xa hơn hẳn trình độ hội họa ở triều đại này, vì lẽ đó, không khó hiểu sự kinh ngạc của tri phủ phu nhân sau khi nhìn thấy bức họa này.
Thấy phản ứng của tri phủ phu nhân, người phía dưới càng thấy tò mò hơn, có người còn nóng ruột đứng lên.
Sau một thoáng giật mình, thấy mọi người dưới kia hiếu kỳ đến vậy, ai cũng mong muốn được nhìn thấy bức tranh, thể là tri phủ phu nhân không làm mọi người hồi hộp thêm nữa, bà phất tay ra hiệu cho nha hoàn Tiểu Lan quay bức tranh về phía mọi người, để mọi người nhìn rõ.
Đợi đến khi mọi người được chiêm ngưỡng bức tranh, vẻ kinh ngạc trên mặt họ không thua kém tri phủ phu nhân một chút nào. “Giống quá, giống quá“. “Ôi trời, ta không hoa mắt đấy chứ. Sao có thể vẽ được bức tranh thế này“.
“Lão huynh à, huynh không hoa mắt đầu, tiểu đệ cũng thấy mà“.
Thể là tiếng thảng thốt của mọi người trong đại sảnh vang lên không dứt. “A La muội muội, không biết tài năng điêu luyện đến nhường này muội đã học từ vị đại sư nào vậy?” Trước nay Lương Cảnh sân khá si mê đối với việc vẽ tranh, cho nên hắn là người đầu tiên lên tiếng hỏi, hắn thật sự muốn biết ai đã dạy Tử La vẽ được như thế này. “Đa tạ Lương công tử quá khen, nhưng A La chỉ theo huynh muội trong nhà học lung tung chút ít mà thôi, muội chưa từng chú tâm nghiên cứu, càng không nói đến chuyện bái sư“.
Tử La cũng khá có hảo cảm đối với Lương Cảnh Bân, dù sao hắn ban nãy cũng nói đỡ cho nàng.
“Sao?” Lương Cảnh Bân tỏ vẻ không thể nào chấp nhận nổi. Hắn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “A La muội muội muội chưa từng học vẽ tranh thật sao?”
“Đương nhiên rồi ạ, từ nhỏ A La chỉ thích vẽ vời mà thôi, muội thường thích quan sát con người và hoa cỏ xung quanh, hơn nữa bất tri bất giác muội chịu ảnh hưởng từ các huynh các tỷ cho nên mới biết được ít nhiều, vì thế muội chưa từng đi bái sư hay đi học ở đâu cả“.
“A La muội muội có thiên phú trong hội họa lắm đấy“. Lương Cảnh Bân thấy Tử La nói nghiêm túc như vậy thì cũng tin nàng, trong lòng hắn chỉ có thể cảm khái, trên đời này quả vẫn có thiên tài.
“Lương công tử quá khen. A La chỉ thích vẽ tranh hơn người khác hai phần mà thôi“. Tử La khiêm tốn. Dưới sân khấu, Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục và cả Tử Đào sau khi nhìn thấy bức tranh của Tử La, ngoài thở phào nhẹ nhõm ra thì bọn họ đều hết sức kinh ngạc về tài vẽ tranh của nàng.
Mặc dù bọn họ đều biết Tử La có thiên phú hội họa hơn người, nhưng Tử La chưa từng vẽ chân dung cho họ xem, cho nên hôm nay được chứng kiến bức tranh này họ cũng giật mình không ít.
Huynh đệ Tử Thụ nghe Tử La nói nàng có thể vẽ được như vậy có công lao của huynh đệ trong nhà, đến người bình tĩnh điềm đạm như Tử Thụ cũng không nhịn được giật giật khóe môi.
“Tài vẽ tranh của A La có lẽ mọi người đều đã chứng kiến rõ ràng, ta cũng không còn gì để nói. Bây giờ mọi người bắt đầu tặng hoa cho Đổng Tam tiểu thư đi.” Tri phủ phu nhân chờ mọi người bình tĩnh hơn một chút rồi lên tiếng nói. Lúc Tô Sở Nguyệt nghe tri phủ phu nhân nói vậy, vốn sắc mặt nàng đã không được tốt bây giờ càng lúc càng trắng hơn.