Điền Viên Cẩm Tú

Phó thác của vinh thịnh đế


trước sau

Vinh Thịnh để cười to phen này cũng làm ông bị ho khan một trận, dừng lại một lúc, cự tuyệt lời khuyên ông nghỉ ngơi của Khâu công công, Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Vân Thiên, tiếp tục nói với Mạc Vân Thiên: “Thời gian của trẫm V không còn nhiều nữa! Trẫm cũng không sợ chết, nhưng trẫm lo là sau khi trẫm chết, Đại Tề chúng ta không có2người kế vị thích hợp. Con trai của trẫm không ít, nhưng trước mắt hoàng tử ở kinh thành chỉ còn bốn người, mà bốn người

này...”

Vinh Thịnh để phân tích cho Mạc Vân Thiên bọn họ tính cách của bốn hoàng tử ở kinh thành.

Trong bốn người Thập hoàng tử sinh ra vốn đã yếu ớt, không có năng lực trị quốc an bang, nên ngôi vị này tất nhiên không thể8giao cho hắn. Nhị hoàng tử quá tàn bạo, lại còn cố chấp, không niệm tình thân, bây giờ hắn có thể vì tư lợi mà không quan tâm sống chết của dân chúng, sau này tấn vị làm sao có khả năng là một vị vua yêu dân như con!

Còn Ngũ hoàng tử thì quá tham công, luôn tự cho là đúng, nóng lòng cầu thành, tâm tính không trầm ổn,6làm người nhiều khi nói năng tuỳ tiện, cũng chẳng phải là một người có thể kham được trách nhiệm nặng nề.

Sau cùng là Thất hoàng tử không quả quyết, không có lập trường, quá lệ thuộc vào Trì thừa tướng, lệ thuộc vào thể lực nhà ngoại. Nếu như hắn làm hoàng đế cũng không biết tương lai giang sơn này là họ Trịnh hay họ Trìnữa!

Sau khi phân tích cho3Mạc Vân Thiên nghe về tính cách của bốn hoàng tử, Vinh Thịnh để nói tiếp: “Cho nên Thành Khê, bốn người bọn nó đều không phải là ứng cử viên tốt cho vị trí này, không thể gánh nổi trách nhiệm nặng nề của Đại Tề. Hơn nữa bốn người đều có thể lực bên ngoại không nhỏ. Vô luận lập ai làm vua đều sẽ có một trận tranh đấu5khốc liệt, sau này cũng gặp phải mối nguy ngoại thích chuyên chính!”

“Trẫm suy đi nghĩ lại, quyết định đem giang sơn này giao cho Thập tam của trẫm! Nhưng bây giờ trong triều Thập tam không có thể lực gì, chỉ mỗi ý của trẫm không thể đảm bảo cho nó thuận lợi lên ngôi, nếu bây giờ trẫm lập nó làm Thái tử thì chỉ sợ kết cục không khác Thái tử trước đó bao nhiêu cả. Cho nên Thập tam muốn leo lên ngôi vị hoàng đế thì cần phải có người ủng hộ nó.” Vinh Thịnh để nói đến đây thì mặt đầy nghiêm nghị nhìn Mạc Vân Thiên, trịnh trọng nói: “Mà người có thể nâng đỡ nó, trẫm cho rằng toàn bộ Đại Tề này, Thành Khê ngươi là người thích hợp nhất! Cho nên trẫm muốn để ngươi phò trợ cho Thập tam lên ngôi sau khi trẫm qua đời, không biết người có nguyện ý hay không?”

Mạc Vân Thiên nghe đến đây, quỳ một chân xuống cũng trịnh trọng nói: “Thần lĩnh chỉ!”

Lúc này, Vinh Thịnh để đứng lên, đi xuống bậc thang đến bên cạnh Mạc Vân Thiên, tự tay đỡ Mạc Vân Thiên đứng lên, “Quả nhiên trẫm không có nhìn lầm Thành Khê ngươi, chuyện ở biến thành trẫm có nghe thập tam nói qua. Có thể nói, nếu không có người thì trẫm cũng không gặp lại thập tam được nữa, cho nên trẫm đại diện cho bách tích Đại Tề cảm ơn ngươi!” Vinh Thịnh để nói đến đây, trong lời nói cũng có thêm nhiều cảm khái.

“Thần không dám!” Mạc Vân Thiên nghe vậy lần nữa quỳ xuống nói.

“Thành Khê mau đứng dậy!” Vinh Thịnh để gọi Mạc Vân Thiên đứng lên, sau đó nói tiếp: “Ta tin tưởng phán đoán của Thập tam, cũng tin tưởng lòng trung thành của Thành Khê! Tối nay chẳng qua là vua tôi trò chuyện, không cần giữ lễ!” Lần này Vinh Thịnh để dùng “ta” chứ không dùng “trẫm”, đủ thấy bây giờ Vinh Thịnh để thật sự tin tưởng lòng trung thành của Mạc Vân Thiên, còn có thật lòng muốn cùng Mạc Vân Thiên và Trịnh Thế Nghiêm không phân biệt vua tôi trò chuyện một phen.

Sau đó, Vinh Thịnh để, Trịnh Thể Nghiêm, Mạc Vân Thiên ba người bắt đầu phân tích tình thể triều đình hiện tại, còn tiến hành đàm luận suốt đêm về các biện pháp ứng đối.

Trong lúc trò chuyện, Mạc Vân Thiên phát hiện Trịnh Thể Nghiêm có rất nhiều quan điểm chính trị mới mẻ, hơn nữa, trong những chính kiến của Trịnh Thể Nghiêm, hắn cũng thấy được Trịnh Thế Nghiêm thật sự là một người lòng dạ rộng rãi, lòng mang thiên hạ. Trong lời nói của Trịnh Thể Nghiêm, hắn có thể cảm nhận được Trịnh Thể Nghiêm hy vọng chế độ chính trị của Đại Tể càng thêm hoàn thiện, quyết tâm cho cuộc sống của bách tính ngày càng tốt đẹp hơn.

Quen biết với Trịnh Thế Nghiệm nhiều năm, Mạc Vân Thiên dĩ nhiên biết Trịnh Thế Nghiêm có chí lớn, lòng mang thiên hạ, chẳng qua là do tình cảnh nên mới không thể không lựa chọn yên lặng lắng xuống mà thôi! Bây giờ có cơ hội để hắn thực hiện hoài bão, Mạc Vân Thiên tin tưởng Trịnh Thế Nghiệm nhất định sẽ cố gắng hết sức thi triển.

Chẳng trách Vinh Thịnh để ngàn dặm xa xôi triệu Trịnh Thế Nghiêm trở về. So với mấy hoàng tử khác, Trịnh Thể Nghiêm đích thực là người phù hợp với vị trí quân vương. Thậm chí Mạc Vân Thiên còn thấy có những vấn đề cách xử trí của Trịnh Thể Nghiêm càng linh hoạt lão luyện hơn Vinh Thịnh để.

Đa số thời gian Mạc Vân Thiên chỉ yên lặng lắng nghe Vinh Thịnh để và Trịnh Thế Nghiêm nói chuyện, ít khi mở miệng, bởi vì Mạc Vân Thiên cảm thấy nên cẩn thận, trước mặt hoàng đế nên khiêm tốn thì tốt hơn. Nếu không để cho hoàng để phát hiện bể tôi bên cạnh cũng có chính kiến độc đáo như vậy, đây chẳng phải khiến cho hoàng để nghi kỵ hay sao?

Đừng nhìn Mạc Vân Thiên đa số thời gian đều yên lặng, nhìn như không hiểu chuyện, thật ra thì trong lòng hắn đều rõ ràng cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, hơn hẳn mấy người thích ba hoa lắm lời.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Vinh Thịnh để lấy ra một chỉ mà ông đã chuẩn bị từ sớm giao cho Trịnh Thể Nghiêm, “Đây là chiều chỉ truyền ngôi trẫm tự tay viết, đến lúc trẫm qua đời, Thập tam con hãy mang chiếu chỉ trở lại kinh thành, nó có thể đảm bảo cho con thừa kế ngôi vị một cách danh chính ngôn thuận. Thập tam, bây giờ trẫm đem giang sơn này trao cho con!”

“Nhi thần lĩnh chỉ” Trịnh Thế Nghiêm trịnh trọng nhận lấy chiếu chỉ truyền ngôi của Vinh Thịnh để.

Sau đó Vinh Thịnh để lại lấy ra một phần mật chỉ trao cho Trịnh Thế Nghiêm, “Trong mật chỉ này
có nói rõ về việc lão Nhị, lão Ngũ, lão Thất dính líu tới việc hãm hại Thái tử, cũng có cách xử trí của trẫm dành cho bọn chúng. Nếu như đến lúc đó chúng nó còn chưa biết hối cải, Thập tam hãy lấy phần mật chỉ này ra để xử trí bọn họ. Nhưng mà, nếu như bọn chúng còn biết mà dừng lại, trẫm hy vọng Thập tam có thể xử nhẹ một chút, dẫu sao các ngươi cũng là huynh đệ ruột thịt. Chuyện của Định Quốc Công phủ năm đó coi như trẫm có lỗi với mẹ con con, còn có cả Định Quốc Công phủ. Dĩ nhiên nếu bọn chúng không có ý định hối cải hoặc có ý muốn soán ngôi thì không cần kiêng kỵ cứ việc xử lý bọn chúng!”

Lúc nói những lời này, giọng Vinh Thịnh để tràn ngập cảm giác tang thương. Ông không phải là một quân vương mà là một người cha đang dặn dò con mình. Vinh Thịnh để sớm chuẩn bị hai phần thánh chỉ có thể nói đã sắp xếp xong mọi chuyện từ trước.

“Vậy trẫm giao Thập tam cho Thành Khê ngươi.” Giao phó xong mọi chuyện, Vinh Thịnh để nói với Mạc Vân Thiên một lần nữa.

“Thần lĩnh chỉ!” Mạc Vân Thiên cũng trịnh trọng đáp lời.

“Được! Thanh Khê người mang Thập tam trở về Mạc Bắc đi, bây giờ còn chưa phải lúc nó nên xuất hiện ở kinh thành. Chuyện ở kinh thành còn có trẫm lo, trẫm sẽ giúp các ngươi sắp xếp ổn thoả mọi chuyện!”

“Thành Khê, chín năm không gặp, hôm nay gặp lại phụ hoàng, người đã già nua như vậy rồi! Thế sự đúng là biến đổi khôn lường!” Ra cửa cung, Trịnh Thể Nghiệm đột nhiên cảm khái nói.

Lần này hồi kinh căn bản cũng không nằm trong dự định của Trịnh Thể Nghiêm. Hắn sớm cho là kiếp này đã vô duyên bước vào mảnh đất kinh thành này rồi. Không ngờ Vinh Thịnh để đột nhiên triệu kiến hắn, còn bí mật truyền ngôi cho hắn, trong lòng hắn rung động không thôi! Có lẽ oán hận năm xưa đã sớm theo những năm tháng kia tiêu tán mất rồi. Hôm nay hắn nghe Vinh Thịnh để nói về chuyện lúc còn sống của mẹ đẻ hắn là Thục phi, oán hận trong lòng lại càng ít đi.

Thật ra chuyện năm đó, hắn cũng biết là Vinh Thịnh để bất đắc dĩ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn chưa từng mang oán hận cũng không cam lòng!

Đây chính là nỗi bi ai lớn nhất khi sinh ra trong gia đình để vương.

Trịnh Thể Nghiệm thấy Mạc Vân Thiên không nói gì, hắn cũng biết tâm tình của Mạc Vân Thiên lúc này. Người bạn thân này của hắn không có ý định muốn nhúng tay vào chuyện triều chính, mà bây giờ vì chuyện của hắn mà không thể không dính vào, cho nên trong lòng Trịnh Thế Nghiêm rất áy náy với Mạc Vân Thiên. “Thành Khê, ngươi biết không, mẫu phi của ta còn sống, bà đang ở Thanh Tuyền tự, cuộc đời này ta còn muốn gặp lại bà...” Trịnh Thế Nghiêm vừa nói đến đây, Mạc Vân Thiên liền cắt lời hắn. “Tử Ngọc, vô luận là trách nhiệm của bề tôi, hay là vì ngươi, giang sơn này Mạc Vân Thiên ta sẽ giúp người giữ lấy!”

Mạc Vân Thiên từng nói với Trịnh Thế Nghiêm hắn không muốn cuốn vào cuộc phân tranh với bất kỳ vị hoàng tử nào. Cho nên làm sao hắn không biết lúc này Trịnh Thể Nghiêm đang tự trách cơ chứ, vì vậy Mạc Vân Thiên mới giải thích cho | hăn, thể hiện thái độ của chính mình.

Trịnh Thể Nghiêm nghe hắn gọi tên chữ của mình, cũng không hề tự xưng bề tôi, hắn biết lời này trừ cam kết của một bể tôi ra còn là lời hứa của một người bạn. Mà so với việc dùng thân phận bề tôi, hắn càng thích Mạc Vân Thiên dùng thân phận là một người bạn giúp đỡ hắn hơn.

Cho nên Trịnh Thế Nghiêm nghe Mạc Vân Thiên nói vậy, cũng biết người bạn này thật sự hiểu hắn, cũng không nhiều lời, trực tiếp nói: “Tình nghĩa hôm nay của Thành Khê, Tử Ngọc khắc ghi trong lòng!”

Mạc Vân Thiên sau khi hồi tưởng liền chỉnh đốn tinh thần, tiếp tục suy nghĩ về thể cục hiện tại. Bây giờ tranh đấu trên triều có thể nói là ngày càng ác liệt. Thể lực của Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử không phải dễ dàng động đến. Sau lưng nhị hoàng tử có Kính Nhạc Hầu phủ, còn có mười lăm vạn quân đóng ở Giang Nam, không thể nghi ngờ chính là người có thực lực mạnh mẽ nhất. Hơn nữa Kính Nhạc Hầu phủ kinh doanh ở khu vực Giang Nam đã nhiều năm, tài lực của bọn họ cũng vô cùng hùng hậu! Binh lực, tài lực của Kính Nhạc Hầu phủ đều cực lớn, bọn họ và Trần Bắc Hầu phủ mấy năm nay nước sông không phạm nước giếng, cũng không tuỳ tiện trêu chọc đối phương, một khi nổi lên xung đột chính diện, hậu quả nghiêm trọng thế nào không cần nói cũng biết.

Ngũ hoàng tử có Cẩm Dương Bá phủ ủng hộ, Cẩm Dương Bá lại là Lại bộ thượng thư, mặc dù thể lực không mạnh bằng Nhị hoàng tử nhưng cũng không thể khinh thường. Đến ngay cả Thất hoàng tử, sau lưng hắn chính là thế gia trăm năm Trì gia. Trì gia trải qua trăm năm lắng đọng, ảnh hưởng của gia tộc cũng lớn, hơn nữa gia chủ bây giờ chính là Hữu thừa tướng quyền cao chức trọng, có thể nói còn mạnh hơn thể lực của Ngũ hoàng tử.

Có ba hoàng tử thế lực to lớn như thế, thể cục tranh đấu trên triều định có thể nói là ác liệt chưa từng có. Tình thế này đã đem hắn và Thập tam hoàng tử Trịnh Thế Nghiêm trói lại với nhau, hắn đã không thể tránh khỏi rơi vào vòng xoáy tranh đoạt quyền thế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện