Điền Viên Cẩm Tú

Nghi hoặc


trước sau

Tiểu Đoàn Đoàn chạy tới chỗ Tử La kêu to: “Đại cữu cữu, nhị cữu cữu, nhị di di, tiểu di di, tiểu cữu cữu, cuối cùng mọi người cũng tới rồi. Tiểu Đoàn Đoàn nhờ mọi người muốn chết.”

“ y da, miệng Tiểu Đoàn Đoàn ngọt thế, con học ai đó?”

Tử La thấy tiểu shota đáng yêu chạy tới, đương nhiên phải trêu Tiểu Đoàn Đoàn vài câu rồi.

Tuy Tiểu Đoàn Đoàn còn nhỏ, nhưng là một đứa bé lanh lợi. Nó biết lấy lòng người khác như nào, để người ta phải chiều nó.

Lúc trước Tử Đào còn2thấy tiểu tử này ngọt miệng, ngoan ngoãn. Đến khi bản thân nàng trong Tiểu Đoàn Đoàn một ngày, nàng mới cảm nhận sâu sắc được mình bị bề ngoài của Tiểu Đoàn Đoàn lừa gạt như thế nào.

Lưu Hoành và Tử Vi đều là người văn tĩnh, không thể ngờ được con của họ lại cực kì nghịch ngợm, không biết học ai nữa.

“Tiểu Đoàn Đoàn không học ai cả, Tiểu Đoàn Đoàn nhớ các di di lắm. Đúng rồi, tiểu di di và tiểu cữu cữu, hai người đã nói lát nữa đi chơi hội đèn lồng sẽ8mua đồ ăn ngon cho con đó, phải nhớ kĩ nhé.” Tiểu Đoàn Đoàn ra vẻ ông cụ non nói, nhưng chưa được hai câu đã bán đứng ý đồ của nó rồi, khiến mọi người đều bật cười.

“Tử Thụ, Tử Hiên hai đứa tới rồi.” Lúc này Tử Vi nghe được tiếng kêu của Tiểu Đoàn Đoàn. Ôm Tiểu Viên Viên từ trong đại sảnh bước ra.

“Đại tỷ.”

Mấy huynh muội Tử La thấy nàng cũng ồn ào chào hỏi Tử Vi. Vì Tiểu Viên Viên còn nhỏ, mà hội đèn lồng trên trấn tuy rằng không náo nhiệt bằng6trên huyện thành, nhưng trong đêm Nguyên Tiêu, người làng trên xóm dưới ở các làng xung quanh sẽ đổ ra xem hội, lượng người qua lại rất đông. Thế nên huynh muội không tính mạng Tiểu Viên Viên đi. Mà Lưu chưởng quỹ nói tuổi ông cao rồi, sẽ không đi dạo hội đèn lồng. Vì thế, Lưu chưởng quỹ ở nhà trông Tiểu Viên Viên. Lưu Hoành và Tử Vi bế Tiểu Đoàn Đoàn đi cùng huynh muội Tử La rước đèn.

Khi huynh muội Tử La lên đường, bóng đêm đã buông xuống từ khi nào. Nhưng vì3đêm nay là đêm Nguyên Tiêu, lúc này trên đường rất náo nhiệt, thậm chí còn ồn ào hơn lúc ban ngày.

Vốn dĩ nhân số đoàn Tử La không ít, trong đấy còn thằng nhóc Tiểu Đoàn Đoàn hoạt bát lanh lợi. Còn có hai tiểu di di và tiểu cữu cữu là Tử La và Tiểu Lục còn chưa hết tính trẻ con, suốt quãng đường còn chơi đùa với Tiểu Đoàn Đoàn nên đoàn của Tử La đi đến đâu là nơi đó náo nhiệt, cực gây chú ý.

Đoàn người Tử La ngoài trêu Tiểu Đoàn Đoàn ra,5thú vui lớn thứ hai chính là trêu Tử Đào và Chu Viễn. Cơ mà thằng nhãi Chu Viễn này da mặt đủ dày, càng về sau càng không ngờ hắn có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh, thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình với Tử Đào.

Mấy huynh muội Tử La cảm thấy nhìn tên Chu Viễn mặt dày này thể là đủ rồi. Còn Tử Đào, mặt nàng không thể dày bằng Chu Viễn, thỉnh thoảng lại bị mấy tỷ muội Tử La trêu cho đỏ mặt. Ngày thường Tử Đào có chút đanh đá, đâu có lúc nào thẹn thùng như bây giờ. Vẻ thẹn thùng lúc này khiến Chu Viễn sửng sốt không ít lần, cũng bị tỷ muội Tử La trêu suốt quãng đường. Nhưng thằng nhãi Chu Viễn này không để ý chút nào khi bị tỷ muội Tử La trêu chọc.

Lưu Hoành và Tử Vi sóng vai nhau đi sau mấy đứa, hai người nhìn đám tỷ muội Tử La nghịch ngợm cùng Tiểu Đoàn Đoàn, nhìn tỷ muội trêu chọc Tử Đào, Chu Viễn. Khung cảnh ấm áp, náo nhiệt ấy làm bọn họ quay ra nhìn nhau cười. “Vi nhi, không ngờ mới chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy. Ta còn nhớ lần đầu tiên đi xem hội hoa đăng cùng mấy huynh muội nàng, A La vẫn chỉ là tiểu nha đầu, còn bị Tần đại ca ôm suốt. Không ngờ chỉ nhoáng cái A La đã trưởng thành thành đại cô nương, Tiểu Lục cũng trở thành một thiếu niên thanh thoát. Còn chúng ta đã có Tiểu Đoàn Đoàn, Tiểu Viên Viên.” Nhìn đám người Tử La chơi vui vẻ phía trước, Lưu Hoành nhịn không được quay sang cảm thán với cô vợ nhỏ nhà minh.

“Ừ, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Mà đang lúc Lưu Hoành và Tử Vi tình sâu ý đậm, mấy huynh muội Tử La ở đằng trước lại ồn ào. Hoá ra Châu Ngọc Lâu ở phía trước treo rất nhiều hoa đăng, mọi người đoán loại hoa đăng khác nhau sẽ có ưu đãi chiết khấu khác nhau. Thậm chí còn được tặng trang sức miễn phí, thế nên lúc này trước cửa Châu Ngọc Lâu đứng đầy người. “Nhị tỷ phu, huynh mau đoán cái hoa đăng kia đi, đoán đúng là có cây trâm đó. Đến lúc ấy huynh tặng trâm cho nhị tỷ, tỷ ấy chắc chắn sẽ rất cảm động.” Tiểu Lục chỉ vào một chiếc hoa đăng nói với Chu Viễn.

Chu Viễn vừa nhìn lập tức ai oán.

Cái này... cái này, hắn thi tủ tài vài lần rồi còn chưa có đậu. Cậu em vợ giờ còn bắt hắn đoán câu đố đèn này, có chắc là không chơi khăm hắn không?

Vì thế, Chu Viễn nhăn nhó quay ra thương lượng với Tiểu Lục: “Cậu em vợ, việc này thương lượng chút được không? Đệ cũng biết nhị tỷ phu ta bụng chẳng được mấy mực nước. Câu đổ đèn kia biết ta nhưng ta đâu có biết nó đâu.” Tiếp đó đổi ngay sang kiểu nịnh nọt, kéo Tiểu Lục sang một bên nói: “Nếu không thì thế này được không, nhị tỷ phu đến Châu Ngọc Lâu mua cho mỗi đứa một món trang sức, đổ đèn không đoán nữa.”

Chu Viễn nói xong lại giả bộ đáng thương nhìn Tiểu Lục.

Tiểu Lục ngay lập tức cảm thấy hết chỗ nói với vị nhị tỷ phu này rồi... Tử La nhìn khung cảnh trước cửa Châu Ngọc Lâu, không khỏi nhớ tới Mạc Vân Thiên. Hôm ấy cũng là Tết Nguyên Tiêu, Mạc Vân Thiên đoán trúng câu đố đèn khó nhất của Châu Ngọc Lâu cho nàng...

Vòng cổ trân châu ấy vẫn còn nằm trong hộp trang sức của nàng, nhưng Nguyên Tiêu năm nay Mạc Vân Thiên lại không xuất hiện. Tử La đang hồi tưởng, lúc này lại nghe được cuộc đối thoại của Chu Viễn và Tiểu Lục, nhìn bộ dạng đáng thương kia của Chu Viễn, thương cảm cái gì đều bay sạch, cười vì một tiếng.

Tử Hiên đang đi bên Tử La cũng cười theo, ngay cả Tử Thụ và vợ chồng Lưu Hoành, thậm chí cả nha hoàn và sai vặt xung quanh cũng nên
cười một cách vất vả.

“Hừ!” Tử Đào đứng cạnh liếc mắt xem thường Chu Viễn, sai đó ngồi xổm xuống nói với Tiểu Đoàn Đoàn: “Tiểu Đoàn Đoàn, con phải đọc sách cho tốt nhé, không thì lớn lên có câu đổ đèn cũng không đoán được thì mất mặt lắm.” Chu Viễn đứng sao nghe vậy người lảo đảo một cái, sau đó mấy tỷ muội Tử La, cả Tử Thụ, Lưu Hoành, Tử Vi cũng không nhịn nổi nữa mà cười vang thành tiếng. Tuy Chu Viễn da mặt đủ dày cũng cảm thấy mặt mình nóng rát. “Để ta đi đoán vậy...” Chu Viễn hiên ngang lẫm liệt nói vậy, bước về nơi đoán đổ đèn. Nhưng Chu Viển và tỷ muội Tử La còn chưa tới nơi đoán đổ đèn đã có một đôi nam thanh nữ tú bước ra khỏi đám đông muốn đoán câu đố đèn kia.

Huynh muội Tử La nhìn qua, hoá ra vẫn là người quen. Người đàn ông kia chính là trượng phu Hà tú tài của chị họ Đổng Mai, nhưng người con gái đứng bên lại không phải chị họ nhà các nàng.

Nàng kia chắc chỉ hơn mười, hai mươi tuổi. Trên mặt trang điểm kiểu thiếu nữ, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, mặt nhỏ mắt to.

Quần áo trên người tuy kém hơn của tỷ muội Tử La rất nhiều, nhưng cũng được làm từ satanh. Nếu trên mặt nàng ta không có nét mị hoặc mà con gái nhà lành không có, có khi tỷ muội Tử La còn tưởng lầm đây là đại tiểu thư nhà ai cơ.

Tỷ muội Tử La nhìn thấy Hà tú tài và người con gái này thân mật với nhau, nhất thời tất cả đều ngạc nhiên. Người con gái này là ai?

Nhìn dáng vẻ nếu nói là tiểu thư nhà giàu thì lại không giống lắm, nói là con gái hộ nhà nông thì nàng ta lại ăn mặc tốt quá. Còn nữa, nếu nói nàng mới chỉ là thiếu nữ, nét trưởng thành già dặn trên mặt nàng ta chắc chắn không phải là thứ mà một cô nương chưa xuất giá có được, nói nàng ta là phụ nữ có chồng, người ta đang trang điểm kiểu thiếu nữ kia kìa. Mấu chốt là người phụ nữ này có quan hệ như thế nào với Hà tú tài, vì sao hai người lại thân thiết như vậy?

“Đại tỷ, tỷ nói xem cô nương đứng cạnh Hà tú tài có phải là thiếp Hà tủ tài nạp không?” Tử Đào không nhịn được nhỏ giọng với Tử Vi.

“Chắc là không đầu, chúng ta có nghe thấy Hà tú tài nạp thiếp bao giờ đâu. Cô nương kia còn trang điểm kiểu thiếu nữ, thế nên khả năng đó không lớn.” Thật ra thì Tử Vi cảm thấy việc này không có khả năng. “Thế sao hai người họ là thân thiết thế kia? Đừng nói hai người họ không có tí quan hệ gì, muội không tin đâu. Nếu hai người họ lén hẹn hò thì đây là một vụ tai tiếng lớn đó.” Tử Đào nói.

“Nhị tỷ, quan tâm tới họ làm gì, bọn họ có quậy thế nào cũng không ảnh hưởng đến nhà chúng ta.” Tử La nói xen vào.

“Nhưng mà lỡ đâu, bây giờ người ta đều chú ý đến vấn đề nề nếp gia đình. Nếu bên nhà Đổng Mai lại gây ra chuyện gì đó, cũng không tốt đối với mấy huynh muội chúng ta. Nếu để người có lòng thổi gió châm ngòi, không chừng lại liên luỵ tới chúng ta đấy.” Tử Đào đi theo Tử La buôn bán từng ấy năm, thỉnh thoảng lại được Tử La cho uống nước linh tuyền, đương nhiên là đầu óc phản ứng rất nhanh. Vừa thấy vậy đã phân tích thấu triệt chuyện này.

Tử La tuy rằng rất thông minh, nhưng nàng không phải người bản thổ. Những vấn đề như nề nếp gia đình ở triều đại này nàng không nhạy bén bằng Tử Đào, nghe Tử Đào nói xong, Tử La cũng nhanh chóng hiểu ra. “Không thì huynh cho người theo dõi bọn họ?” Chu Viễn thấy tỷ muội Tử La lo lắng bèn nêu ý kiến. “Được rồi, lúc nào có tin tức nhớ phải cho người tới báo cho bọn muội biết.” Bây giờ Tử Đào sai Chu Viễn ngày càng thuận tay.

Có Chu Viễn hứa hẹn giúp đỡ, mấy tỷ muội Tử La cũng tạm không nghĩ về việc Hà tú tài nữa. Lúc này, chỗ Hà tú tài đoán rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không đúng, mặt mũi xám xịt quay về đám đông. Từ chỗ mấy huynh muội Tử La đứng cũng có thể nhìn thấy được nàng kia dịu dàng cẩn thận an ủi Hà tú tài.

Nhìn hình ảnh này, dù là ai nói hai người kia trong sạch cũng không có người tin.

Có khúc nhạc đệm Hà tú tài, cả đám Tử La chả còn tâm tình đi đoán đố đèn nữa.

Cơ mà vì xum xoe, Chu Viễn lại lội tỷ muội Tử La đến Châu Ngọc Lâu chọn trang sức.

Chu Viễn thực sự hào phóng với mọi người, mấy tỷ muội Tử La cũng không thiếu trang sức. Cuối cùng, dưới sự đề nghị của Chu Viễn, cộng thêm tiểu nhị trong tiệm đẩy mạnh tiêu thụ hết mình, mỗi người đều mua một món. Ngay cả Tiểu Đoàn Đoàn hay Tiểu Viên Viên đang nằm nhà cũng có. Kế tiếp, huynh muội Tử La một đường đi, một đường ăn. Mãi đến khi người chơi hội ít dần, đám Tử La đi cũng mệt mới dẹp đường về phủ.

Huynh muội Tử La ăn bữa khuya ở Lưu Hương Lâu xong liền quay về toà nhà phía sau của cửa hàng Malatang trên trấn. Toà nhà ấy huynh muội họ vẫn luôn để không, chỉ thỉnh thoảng lên trấn trên mới ở lại.

Ngày hôm sau, vì muốn đi huyện thành nên huynh muội Tử La không quay lại thôn, đi thẳng từ trần trên lên huyện thành.

Bởi vì tối hôm qua ngủ hơi muộn nên sáng nay huynh muội họ cũng xuất phát muộn hơn thường ngày. Qua giờ cơm trưa, huynh muội họ mới đến huyện thành.

Vì đã đồng ý với Thân Diệc Phàm rằng lên huyện thành sẽ thông báo cho bọn họ, huynh muội Tử La vừa tới huyện thành đã sai Cảnh Nhất báo tin cho nhà Thân Diệc Phàm. Mấy huynh muội Tử La đi thẳng một đường về nơi bọn họ thường ở trên huyện thành, toà nhà phía sau cửa hàng Malatang thứ ba.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện