Xuân Hoa và Hạ Hà nghe vậy không khỏi sửng sốt.
“Hẳn là không phải chuyện này chắc là do người mà Hầu gia để lại phủ thành Mạc phủ làm.” Xuân Hoa nghĩ một lúc rồi nói. “Người của Mạc Đại ca ở phủ thành làm sao biết được mà giúp chúng ta xử lý Mạc Thao chứ? Chẳng lẽ họ cũng biết chúng ta?” Tử La cảm thấy nghi vấn càng2nhiều.
“Vâng! Bình thường nô tỳ và Hạ Hà giúp tiểu thư đưa thư cho Hầu gia đều thông qua người của Hầu gia ở phủ thành, sau đó đưa đến biến thành cùng với tình báo thu thập được ở các nơi. Cho nên khi chúng ta đến biến thành ắt hẳn họ cũng lưu ý hành tụng của chúng ta.” Xuân Hoa thấy vậy thì tiết lộ cho Tử La phương8thức đưa tin tức để biến thành của bọn họ.
Thật sự thì sau khi các nàng gặp phải giặc cướp, nàng và Hạ Hà liền đưa tin cho người của Mạc Vân Thiện ở phủ thành để bọn họ phải người bảo vệ cho Tử La, cho nên nàng và Hạ Hà cũng suy đoán việc này là do người của Mạc Vân Thiên làm.
“Bọn người Mạc Thao có phải cũng rất6có thể lực hay không? Dẫu sao bọn họ cũng là người của Trần Bắc Hầu phủ. Lần này người của Mạc Đại ca có thể động đến Mạc Thao ngay trên đất của bọn chúng sao? Thế này có thể gây phiền toái cho Mạc Đại ca hay không?” Tử La hỏi tiếp.
“Tam tiểu thư người yên tâm đi, người của Hầu gia ra tay lần này Mạc Thao nhất định3trốn không thoát! Đối phó loại tiểu nhân như Mạc Thao chỉ là chuyện nhỏ thôi!” Hạ Hà không cho là đúng nói. “Hạ Hà nói cũng có lý, vài năm trước do ông nội Mạc gia thiên vị nên cho chi của Mạc Thao bọn họ một ít binh lực, chính là cha của Mạc Thao, Đại lão gia. Cho nên đúng là bên trong Mạc phủ bọn họ cũng có5chút quyền lực.”
“Nhưng mà những năm gần đây, Hầu gia chiến công hiển hách, dần dần lập nên uy vọng trong Mạc gia quân ở biến thành, hoàn toàn trụ vững bước chân ở biên thành. Mà sau khi trụ vững Hầu gia đã bắt đầu cắt giảm thể lực của chi Đại lão gia. Dẫu sao Hầu gia mới là danh chính ngôn thuận, cho nên rất nhanh Hầu gia đã tước dần thực quyền của chi nhà Đại lão gia. Có thể nói, Đại lão gia bọn họ chỉ có cái vỏ ngoài mà thôi.”
“Hơn nữa Hầu gia đã sớm xem chán hành vi của một nhà Đại lão gia, bôi xấu uy vong tích luỹ bao năm của tổ tiên Mạc gia. Chẳng qua là năm xưa bọn họ còn có chút quyền lợi ở Mạc phủ, không thể tùy tiện động vào. Bây giờ thời cơ chín muồi, vừa vặn nhân cơ hội xử lý bọn họ, cảnh cáo bọn họ nên biết chủ nhân chân chính của Trần Bắc Hầu phủ là ai. Cho nên Tam tiểu thư không cần phải lo lắng, dù không có chuyện của người thì sớm muộn gì Hầu gia cũng xử lý bọn họ thôi.” Xuân Hoa thấy Tử La còn chưa hoàn toàn yên tấm liền phân tích tình thế cho Tử La nghe.
“Đúng đấy! Tam tiểu thư, người yên tâm đi! Có Hầu gia ở đây, đối phó bọn người Mạc Thao chỉ là chuyện nhỏ, cho nên chuyện lần này người không cần lo lắng đâu!” Hạ Hà cũng phụ họa. “Ừm! Kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, chèn ép dân chúng như Mạc Thao hẳn nên sớm bị dạy dỗ.” Sau khi biết chuyện Tử La cũng yên tâm, tán thành nói.
“Vâng. Tam tiểu thư người yên tâm, nô tỳ và Xuân Hoa tỷ đã báo cáo với Hầu gia chuyện chúng ta gặp phải ở phủ thành Mạc Phủ. Chuyện này về sau nên làm thế nào, Hầu gia nhất định sẽ phải người nói rõ với chúng ta.” Hạ Hà nói.
Sau đó Tử La cũng không ở lại phủ thành xem chuyện của Mạc Thao, bởi vì Tử Đào sắp thành thân, mà Tử Hiên cũng đã xử lý xong chuyện ở phủ thành nên các nàng nhanh chóng lên đường về Cổ Thuỷ trấn. Thân Diệc Phàm thấy Tử La các nàng trở về Cổ Thuỷ trấn cũng đi theo, nói việc làm ăn của hắn ở phủ thành đã xử lý xong, không còn chuyện gì cần hắn đích thân xử lý nên hắn cũng muốn về nhà cùng Trịnh thị.
Lúc Tử La các nàng trở lại thì còn mấy ngày nữa là ngày cưới của Tử Đào.” Mấy ngày nay Tử La các nàng cũng bận rộn chân không chạm đất, ngày ngày chuẩn bị đồ cưới và tiệc cưới cho Tử Đào.
Đồ cưới của Tử Đào thì Tử La các nàng đã chuẩn bị từ sớm, bây giờ chỉ là thêm vào thôi.
Có thể nói, chỉ cần chưa đến ngày cưới thì Tử La các nàng sẽ tiếp tục tăng thêm, điều chỉnh lại, bởi vì các nàng muốn đồ cưới của Tử Đào thật hoàn mỹ, không thể bắt bẻ.
Thời gian này, nhà Tử La vừa bận rộn lại vui vẻ. Hai ngày trước ngày cưới của Tử Đào, Tử Vi và Lưu Hoành cũng mang Tiểu Đoàn Đoàn và Tiểu Viên Viên đến nhà Tử La các nàng phụ giúp cùng nhau chuẩn bị hôn sự. Vốn là Tử Vi và Lưu Hoành muốn để hai đứa trẻ ở nhà, nhưng hai đứa nhỏ đều dính lấy Tử Vi nên chỉ có thể mang bọn chúng theo.
Nhà Tử La các nàng bây giờ có nhiều nha hoàn và sai vặt, cũng không sợ không có người trông nom bọn trẻ. Hơn nữa, nhiều người thì náo nhiệt. Huống hồ các nàng cũng rất thích hai đứa trẻ vừa hoạt bát nghịch ngợm nhưng cũng biết chừng mực chứ không càn quấy này. Đây là thời gian cuối Tử Đào còn ở nhà mình, mọi người cũng nên náo nhiệt mới
phải. Vốn là Lưu chưởng quỹ cũng nói muốn tới giúp, nhưng nhà bọn họ còn mẩy tửu lầu phải làm ăn, bình thường đã rất bận rộn rồi, nếu như cả nhà bọn họ đều tới thì chuyện nhà bọn họ ai quản đây, dù sao cũng phải để người lại trong chừng, cho nên Tử La các nàng nào dám để cho Lưu chưởng quỹ tới. Có thể nói địa vị của nhà Tử La các nàng càng ngày càng tăng, cho nên hôn lễ lần này của Tử Đào càng được chú trọng hơn cả Tử Vi năm đó. Cho nên người lui tới qua lại càng không ít. Mặc dù Lưu Hoành chẳng phải thiên tài trong chuyện học hành, việc làm ăn cũng chẳng có hùng thao vĩ lược, nhưng hắn làm người ổn trọng, làm việc cẩn thận, kinh doanh tửu lầu bao lâu nay, cũng thành thục việc đối nhân xử thế nên chuyện giúp Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục lo chuyện đón tiếp mọi người bên ngoài cũng dễ dàng.
Đến ngay cả Tử Vi, mặc dù trông rất văn tĩnh, là điển hình của hiền thê lương mẫu, trên phương diện làm ăn không giỏi như Tử La và Tử Đào, nhưng để nàng trong phòng kiểm tra, ghi chép vật phẩm cũng rất tốt.
Cho nên có Tử Vi và Lưu Hoành giúp đỡ, Tử La các nàng cũng bớt không ít việc. Tử La các nàng dù bận rộn nhưng rất vui vẻ. Hai ngày sau cuối cùng cũng đến ngày Tử Đào xuất giá. Cả nhà Tử La các nàng thức dậy từ rất sớm, sau đó lần lượt bận bịu chuyện hôm nay. Hôm nay có lẽ do Tử Đào không nỡ rời xa Tử La các nàng, có lẽ là do tân nương ngại ngùng nên ngược lại rất yên lặng, không hào sảng như mọi ngày, tư thế ngồi cũng rất thùy mị, phù hợp với kiểu trang điểm mà mọi người làm cho nàng. Lúc Tử Đào mặc xong giá y, Nhật Nguyệt vui vẻ chạy đến báo tân lang đã tới cửa.
“Được, ta biết rồi, Nhật Nguyệt, người qua đó nói với Đại ca bọn họ nhất định phải ngăn tân lang lại. Còn nữa, đáp án trả lời chưa hoàn chỉnh, bạc đưa chưa đủ nhiều thì cho tân lang ở ngoài lâu một chút, không thể để cho Nhị tỷ phu dễ dàng qua cửa như Đại tỷ phu năm đó được.” Tử La nhớ đến năm đó Tử Thụ bọn họ cho Lưu Hoành qua cửa rất dễ dàng liền dặn dò một phen, trong lời nói cũng mang ý trêu ghẹo.
A a! Bao nhiêu năm nàng bị Tử Đào dạy dỗ, trêu chọc, hôm nay không tìm chỗ lấy lại vốn thì có lỗi với mình quá! “Được! Nô tỳ đã hiểu!” Trong nhà, lời của Tử La rất có trọng lượng nên Nhất Nguyệt nghe vậy lập tức nhanh chóng đi ra ngoài truyền đạt, khiến cho mọi người trong phòng cười ầm lên. Có lẽ Tử Vi cũng nhớ đến năm đó Lưu Hoành đến cưới nàng, ở bên cạnh cười đỏ mặt.
“A La, muội đúng là thích làm chuyện xấu!” Tử Vi không nhịn được bảo vệ Tử Đào.
“Làm gì có, đây là lúc chúng ta xem thành ý của tỷ phu mà!” Tử Vi nghe vậy chỉ có thể lắc đầu, bất đắc dĩ cười không nói. Còn Tử Đào thì lén trợn mắt nhìn Tử La.
Quả nhiên có Tử La dặn dò, dẫu là Chu Viễn có giảo hoạt hơn Lưu Hoành đi nữa, dưới sự cố tình làm khó của Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục cũng phải nhận thua. Tử La các nàng ở hậu viện dù không thể thấy được trực tiếp cảnh Tử Thụ bọn họ làm khó Chu Viễn, nhưng qua lời Nhật Nguyệt báo lại cũng có thể dễ dàng hình dung ra được. Thậm chí các nàng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Chu Viên có bao nhiêu cuống cuồng và phát cáu. “Đại thiếu gia bọn họ nói, bạc của tân cổ gia cũng thu xong rồi, giờ lành cũng sắp đến rồi, bọn họ chuẩn bị cho qua. Đại thiếu gia nói để ba vị tiểu thư chuẩn bị tốt rồi tiến hành bước tiếp theo.” Nhật Nguyệt đi vào báo lần cuối.
“Được! Chúng ta sẽ hoàn thành tốt bước tiếp theo.” Dù vẻ mặt Tử Đào không lộ quá rõ nhưng Tử La cũng biết nàng sốt ruột rồi, không khỏi trêu ghẹo nói: “Nhị tỷ, tỷ đừng vội, A La có chừng mực, sẽ không làm trễ giờ lành, chúng ta chỉ muốn nhìn thành ý của tỷ phu thôi!”
Trong phòng, Trần thẩm, mẹ Xuyên Tử, Giang Tam thẩm, Giang Đại Nha và các nữ quyến nghe Tử La nói vậy cũng phì cười.
Tử Đào còn nghĩ là mình che giấu rất tốt, không ngờ bị Tử La phát hiện. Vì vậy trong lúc mọi người cười thì nàng chỉ có thể đỏ mặt.
“Hừ, A La chỉ thích nói lung tung, ta sốt ruột khi nào chứ!” Tử Đào vội vàng phủ nhận. “Được, được, Nhị tỷ không gấp, vậy lát nữa chúng ta phải làm thật tốt, cho Nhị tỷ phu được dịp thể hiện trước mặt Nhị tỷ mới phải!” Tử La vừa nói liền cười phá lên.
“Nhị tỷ, có ai nói với tỷ là tỷ đỏ mặt nhìn rất đẹp chưa? Bây giờ mặt tỷ như hoa đào, nhất định lát nữa Nhị tỷ phu nhìn thấy sẽ say đắm cho mà xem!” Tử La tiếp tục cười trêu nói, không đợi Tử Đào phản bác liền đi về phía cửa phòng, vừa đi vừa quay đầu cười nói: “Nhị tỷ, chúng ta đi xem thành ý của Nhị tỷ phu đây, tỷ ở trong phòng nghe nhé!”