Sau khi giải quyết chuyện Tử Đào, không quá mấy ngày sau, Thân Diệc Phàm tới thăm nhà Tử La. Hắn nói hắn đã tìm được một nhà thích hợp làm tửu lâu ở huyện Thanh Chương, hy vọng Tử La cùng đi xem, đến đó cho hắn vài ý kiến.
O
Tử La thấy nơi đó cũng không xa thị trấn, hơn nữa hợp tác mở tửu lâu đâu thể chỉ có mình Thân Diệc Phàm bận rộn, thể là nàng đi cùng hắn đến xem tửu lâu kia thử.
Bởi vì gần đây Tử Thụ Tử Hiên cũng phải2đến thị trấn xem sổ sách, Tiểu Lục phải đến huyện học thi, cho nên lần này Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục đều cùng Tử La lên thị trấn.
Ngày hôm sau, bốn huynh muội đến nhà Thân Diệc Phàm ở trấn Cổ Thủy, sau đó đi cùng hắn đến thị trấn. Cửa hàng Thân Diệc Phàm tìm được đúng là rất thích hợp để mở tửu lâu, không chỉ vị trí ở đoạn đường sầm uất, diện tích rất lớn, mà cửa hàng này vốn cũng là một tửu lâu, cho nên bố cục không phải8thay đổi nhiều. Thế là Tử La và Thân Diệc Phàm xem cửa hàng xong, họ nhanh chóng thống nhất mua cửa hàng này lại. Ngày hôm sau khi mua cửa hàng, Thân Diệc Phàm mời Trương Cẩm Công, người từng thiết kế tửu lâu ở phủ thành phủ Bạch Nhạc đến huyện Thanh Dương một chuyến.
Bởi vì trước kia từng thảo luận và thiết kế tửu lâu chính ở phủ Bạch Nhạc, những tửu lâu sau này là một chuỗi tửu lâu nên đều thống nhất về phong cách thiết kế, cho nên với kinh nghiệm và6ví dụ trước họ, chưa đến mấy ngày họ đã quyết định được phương án thiết kế tửu lâu này, còn lại thì giao cho Trương Cẩm Công nghiên cứu chi tiết hơn.
Lần này tới đây Trương Cẩm Công còn mang đến cho nàng một tin tức tốt, đó là chỉ khoảng vài tháng nửa tửu lâu chính ở phủ thành đã có thể khai trương.
Đây đúng là chuyện tốt đối với Tử La.
Tửu lâu chính đã gần hoàn thiện, đây là lúc họ cần tìm đầu bếp, người thu chi, chưởng quỹ và giúp việc. Thân Diệc3Phàm đã chọn được đầu bếp và chưởng quỹ rồi, người thu chi là người ở bên chỗ Tử La, cho nên đến lúc đó nàng chỉ cần gọi là từ Thái Y Các qua ngay, bởi vì ở Thái Y Các luôn bồi dưỡng nhân viên, cho nên nàng có rất nhiều nhân tài có thể đảm nhiệm được trách nhiệm tính toán sổ sách này. Nàng chỉ cần chọn một người xuất sắc ở Thái Y Các là được, hơn nữa ở Thái Y Các bây giờ cũng không thiếu người thu chi.
Ngoài những điều kể5trên, hiện tại họ phải tuyển thêm người giúp việc.
Thân Diệc Phàm nghe yêu cầu về tiểu nhị của Tử La xong, hắn bảo hôm nào nàng đi với hắn đến biệt viện huyện thành, hắn sẽ chọn một số tiểu nhị theo đúng yêu cầu mà nàng đưa ra.
Có người chuẩn bị kỹ càng những chuyện này, đương nhiên Tử La cam tâm tình nguyện mà đồng ý. Hơn nữa Thân Diệc Phàm làm việc rất đáng tin, Tử La nhận được thông báo đến biệt viện của Thân Diệc Phàm, quả nhiên hắn đã chọn mấy chục người giúp việc cho nàng chọn.
Những người này hắn đã tự chọn ra, cho nên sau khi nhìn thấy nàng đều rất hài lòng, cũng bội phục ánh mắt chọn người của Thân Diệc Phàm. Thế là nàng giữ những tiểu nhị này lại, dù sao sau này họ cần rất nhiều tiểu nhị phục vụ ở tửu lâu.
Sau khi lựa chọn xong, Tử La bắt tay vào việc huấn luyện các tiểu nhị này, dựa trên một số tiêu chuẩn của nhân viên phục vụ khách sạn thời hiện đại. Chỉ dựa vào mỗi mình Tử La thì không thể huấn luyện được hơn năm mươi tiểu nhị được, thể là nàng tìm Thân Diệc Phàm muốn mượn một đại viện, sau đó tập trung họ lại rồi huấn luyện trong đại viện.
Sau khi nói cho họ nghe về lễ nghi mà người phục vụ ở tửu lâu cần biết, Tử La chọn ra năm người thực hiện tốt nhất làm phục vụ chính.
Sau đó nàng hướng dẫn chuyên môn cho năm người này, để những người khác luyện tập gì đó trước. Bởi vì dạy ít người, cho nên nàng thoải mái hơn nhiều so với việc dạy một số đông, còn năm người này cũng có khả năng lĩnh ngộ tốt tốt nhất, cho nên chưa đến mười ngày nàng đã dạy gần xong.
Sau đó Tử La để năm người này đi huấn luyện năm mươi tiểu nhị còn lại, mỗi người phụ trách mười người. Đương nhiên, Tử La vẫn chưa thể nghỉ ngơi, bởi vì nàng có yêu cầu rất cao đối với những tiểu nhị này, trong quá trình mở tửu lâu, thái độ của tiểu nhị là vô cùng quan trọng, cho nên không thể lơ là được. Huống chi Tử La còn muốn xây dựng một đội ngũ phục tốt nhất, biến tiểu nhị ở tửu lâu trở thành một nghề nghiệp, cũng là một nét đặc sắc của tửu lâu các nàng. Vì vậy Tử La không dám thả lỏng, mỗi ngày nàng đều đến xem các tiểu nhị học tập. Ngoài ra, ba ngày nàng lại tổ chức thi một lần, được tổ chức giữa các đội, chọn ra một đội xuất sắc nhất, không chỉ đội trưởng được khen ngợi mà mỗi thành viên đều nhận được phần thưởng. Bởi vì Tử La chỉ khen ba đội xuất sắc nhất, phần thưởng thứ tự một, hai, ba cũng không giống nhau, đương nhiên giải cao thì phần thưởng càng nhiều. Thế là để được quà, mọi người như tiếp thêm sức mạnh, không chỉ mỗi thành viên chăm chú học tập mà đội trưởng cũng tận tâm tận lực hơn. Vậy nên sau thời gian huấn luyện, áp lực của Tử La cũng giảm đi nhiều.
Hiện tại nàng chỉ thỉnh thoảng đến xem các đội trưởng hướng dẫn như thế nào, thấy có gì không đúng thì sửa, sau đó ba ngày một lần mở cuộc thi, ngoài ra nàng không cần phải làm thêm gì khác.
Hiện tại ngoài việc chủ trì các cuộc thi định kỳ, nàng chỉ cần tranh thủ xem qua việc huấn luyện ở đại viện, thể là
không còn gì làm nữa. Mà khoảng thời gian này Thân Diệc Phàm lại có vẻ rất rảnh rỗi, dù sao Tử La mở lớp huấn luyện tiểu nhị cũng là ở biệt viện của hắn, những ngày qua hắn đều ở lại trong biệt viện. Thể là lúc rảnh rỗi dưới sự mời mọc của Thân Diệc Phàm, nàng lại ngồi nói chuyện làm ăn với hắn, cộng thêm những kế hoạch về việc hợp tác tửu lâu. Vừa lúc hai người đều không bận, Tử La cảm thấy đây đúng là thời cơ tốt để bàn bạc cặn kẽ chuyện khai trương tửu lâu với Thân Diệc Phàm. Nhưng mà những chuyện cần bàn có hạn, chưa đến mấy ngày họ đã bàn bạc xong.
Những ngày kế tiếp thỉnh thoảng nàng sẽ nói với Thân Diệc Phàm một số ý tưởng mới về tửu lâu mới nảy ra, sau đó có khi lại đánh cờ với Thân Diệc Phàm, hoặc là đi quanh biệt viện cùng hắn. Làm sao cho hết ngày.
Tử La không nhịn được nói đùa, quả nhiên cách huấn luyện thuộc hạ là cực kỳ quan trọng, xem xem, hiện tại nàng thoải mái bao nhiêu.
Đây chính là năng lực lãnh đạo đó. Tử La ngạo mạn nghĩ.
Chiều hôm đó, tiết trời rất đẹp, Tử La lại ngồi trong định viện chơi cờ với Thân Diệc Phàm.
“Không được, không được, A La không thắng được“.
Rốt cuộc sau khi thua ván thứ mười ba, Tử La không nhịn được “tức giận“. Thật ra Tử La và Thân Diệc Phàm chơi cờ chỉ toàn là hắn thắng, thỉnh thoảng nàng mới thẳng được đôi ba ván vì Thân Diệc Phàm nhường cho.
Bởi vì gần đây việc huấn luyện nhàn hạ quá, Tử La ở lại biệt viện không biết làm gì cho hết thời gian.
Ngoài việc bàn chuyện làm ăn hoặc nói chuyện phiếm với Thận Diệc Phàm, thỉnh thoảng lại đi dạo quanh vườn, nàng cũng không biết làm gì khá, mà chuyện làm ăn cần bàn bạc lại có hạn, cho nên nàng chỉ có thể nói chuyện phiếm hoặc đi dạo mà thôi.
Nhưng mà nàng thấy tán gẫu hay đi dạo với Thân Diệc Phàm thì không bằng chơi cờ với hắn còn hơn.
Tử La thích chơi cờ, hơn nữa kỳ nghệ của nàng không tệ lắm, nhớ năm đó lúc còn đi học, nàng cũng được xem là cao thủ trong nhóm bạn học, đương nhiên đây chỉ là tương đối mà thôi.
Nhưng mà sau khi đến triều đại này, nàng phát hiện nàng không thể thắng nổi những người xung quanh. Chơi với Tử Thụ hầu như nàng đều thua, với Tử Hiên cũng vậy, với Tử Đào thua nhiều hơn một chút, còn đánh cờ với Mạc Vân Thiên thì nàng bị ép đến mức không thể thắng nổi. Muốn thắng thì nàng chỉ có thể thắng được Tiểu Lục của vài năm trước mà thôi, khi đó Tiểu Lục mới mấy tuổi. Còn bây giờ ấy à, ha ha, nàng đã sớm không phải là đối thủ của Tiểu Lục rồi. Tiểu Lục đã cách nàng vài con phố. Vì thể thiếu chút nữa nàng đã cho rằng mình ngu lắm. Nhưng mà khi nàng chơi cờ với Xuân Hoa và Hạ Hà, nàng mới dần tin tưởng, xem ra không phải mình chơi cờ không được, mà tại người bên cạnh quá thông minh. Hiện tại chơi cờ với Thận Diệc Phàm, nàng cảm thấy khả năng đánh cờ của Thân Diệc Phàm khá tốt, tốt hơn Tử Hiên và Tử Thụ, dưới cái nhìn của nàng, hẳn chỉ có Mạc Vân Thiên mới có thể thắng hắn mà thôi.
Cho nên nếu như nàng có thể thắng được Thân Diệc Phàm, sau này nhất định nàng có thể thắng Tử Thụ, Tử Hiên, Tử Đào, thậm chí là cả Mạc Vân Thiên. Cho nên nhân dịp rảnh rỗi không có việc gì làm lúc này, Tử La muốn cố gắng luyện tập khả năng đánh cờ của mình, nếu khi về có thể thắng được huynh đệ Tử Thụ, lúc đó cho mọi người mở mang tầm mắt.
Nhưng mà bây giờ mỗi ngày nàng đều luyện vài ván với Thân Diệc Phàm.
Tuy nhiên nhìn tình hình lúc này, nàng và hắn đánh cờ nhiều ngày như vậy, nàng không hề tiến bộ mà thậm chí là thua càng nhiều, cho nên nàng lĩnh ngộ, nàng không có thiên phú chơi cờ, muốn thắng được Thân Diệc Phàm và huynh đệ Tử Thụ là không thể. Vì vậy nàng từ bỏ việc không tự lượng sức này đi. Lần này chơi cờ là vì buồn chán quá, chứ không phải là vì mong muốn thắng được huynh đệ Tử Thụ nữa.
Nếu bây giờ Thân Diệc Phàm biết được suy nghĩ trong lòng nàng, chắc sẽ lệ rơi đầy mặt. “A La đi dạo với Thân đại ca một chút được không? Nghe nói mấy ngày này ao sen nở rộ, phủ khắp mặt ao, đẹp lắm đấy. Chúng ta đi xem thử được không?” Thân Diệc Phàm thấy Tử La ủ rũ chơi cờ, mặt mày ủ dột, hắn không khỏi tự trách mình nãy giờ xuống tay ác quá, đáng nhẽ hắn phải nhường nhiều hơn. Nhưng mà chơi cờ thì chẳng thú vị gì, không bằng đi tản bộ cùng nàng, nói không chừng còn bồi đắp tình cảm. “Được, chúng ta đi đi. A La chưa thấy hoa sen nở khắp mặt ao là sao đâu“.
Tử La thấy hiện tại cũng không có việc gì, Thân Diệc Phàm muốn đi thì đi thôi, hơn nữa nàng cũng muốn xem hoa sen nở khắp mặt ao có đẹp như trong tưởng tượng của mình hay không.