“Vậy cho ta một miếng thử xem.” Tiểu nhị nói. Vừa rồi hắn đang ngồi cùng chưởng quầy ở trong tiệm xa đây mà cũng ngửi được mùi thơm của bánh kem, mùi hương này thậm chí còn thơm hơn cả điểm tâm do đầu bếp có tay nghề tốt nhất bọn hắn làm. Vì thế, chưởng quầy kêu hắn ra tìm hiểu, nếu điểm tâm này xuất sắc thật, thì dẫn về tiệm nói chuyện.
Tiểu nhị cầm miếng bánh kem trong tay Tử Hiên ăn thử. Miếng bánh kem vào miệng ngọt thơm, lại còn mềm xốp, ngay cả người trường kỳ tiếp xúc với điểm tâm đến nỗi phát ngán như hắn cũng bị món điểm tâm mới lạ này hấp dẫn.
“Món điểm tâm của các cháu không tệ, chưởng quầy của chúng ta muốn mời các cháu vào nói chuyện. Cửa hàng của chúng ta chính là Tụ Phương Trai ở đối diện.” Tiểu nhị ăn xong miếng bánh kem liền nói.
“Chẳng hay quý chưởng quầy của cửa hàng tìm chúng cháu có việc gì?” Tuy rằng Tử Hiên cũng đoán đại khái được ý đồ của đối phương, nhưng cậu vẫn cảm thấy nên hỏi rõ một chút sẽ tốt hơn.
“Tất nhiên là chuyện tốt, chưởng quầy của chúng ta có hứng thú với món bánh kem này của các cháu. Nếu được chưởng quầy thích, có lẽ ngài sẽ mua toàn bộ cũng không biết chừng.”
“Đa tạ ý tốt của chưởng quầy, nhưng đại ca đại tỷ của bọn cháu có việc vẫn chưa về, cháu muốn đợi họ về rồi mới tới quý cửa hàng được không?” Tuy Tử Hiên biết đây có thể là một lần mua bán lớn, nhưng cậu không dám tự quyết, phải chở Tử Thụ với Tử Vi quay lại rồi quyết định.”
“Cũng được, lát nữa đại ca và đại tỷ của các cháu quay lại thì lại vào tiệm nói chuyện! Ta đi về trước.”
Chờ tiểu nhị rời đi, đại nương bán rau xanh ngồi cạnh vô cùng hâm mộ nói với bọn họ: “Các cháu tốt số thật đấy, gần đây Tụ Phương Trai đang sưu tầm những món điểm tâm mới, nghe nói thiếu đông gia mới nhà họ muốn mở thêm chi nhánh, nên cần rất nhiều loại điểm tâm. Nếu bánh kem nhà các cháu được bọn họ để ý, vậy thì tha hồ kiếm.”
“Vậy ạ? Chúng cháu cảm ơn đại nương nhắc nhở.” Tử Hiên nghe xong thì cảm ơn bà.
Trong chốc lát, Tử Thụ và Tử Vi đã quay trở lại.
“Lưu chưởng quỹ có hài lòng với số thỏ lần này không? Cả khăn tay của đại tỷ nữa, bán tốt chứ?” Tử Hiên nói ra tiếng lòng của Tử Đào, Tử La. Tuy rằng các nàng không thấy đại ca đại tỷ cầm thỏ với khăn thêu trở lại, nhưng các nàng cũng tò mò tình trạng bán đồ, thịt thỏ đã bàn giá cả từ trước, chỉ muốn hỏi xem Lưu chưởng quỹ có hài lòng không thôi, mà khăn thêu, các nàng rất muốn biết lần này có bán được không, lần này tiệm thêu có nhận khăn thêu của các nàng không?
Tử Thụ thoả mãn lòng hiếu kỳ của mọi người: “Lưu chưởng quỹ thích thịt thỏ đã qua chế biến của chúng ta lắm, bán được bốn trăm văn tiền. Còn khăn thêu, mấy cái đại tỷ mang sang lần trước đã bán hết rồi, còn bán rất nhanh nữa. Lần này lão bản nương cũng lấy giá một trăm văn tiền một cái để mua.”
Tử Đào vui vẻ vỗ tay: “Vậy tốt quá, chúng ta lại có tiền mua thịt ăn rồi.”
“Đúng rồi, bánh kem bán như nào rồi?” Tử Thụ hỏi
“Chỉ bán được hai mươi văn tiền.” Tử Hiên nói tiếp: “Nhưng Tụ Phương Trai ở phía đối diện hình như thấy hứng thú với món bánh kem của chúng ta. Bọn họ kêu chúng ta tới tiệm của họ nói chuyện, hình như muốn mua bánh kem.”
“Đại ca, đại tỷ, chúng ta cùng đi đi! Có khi họ mua hết bánh kem của chúng ta đấy.” Tử La biết món điểm tâm cao cấp này phải đến nơi có mức tiêu phí cao mới dễ bán, các nàng bày sạp ngoài chợ cũng do điều kiện hạn chế mà thôi.
“Chúng ta cùng đi xem đi!” Tử Thụ thấy mọi người đều nóng lòng muốn đi liền đồng ý.
Vì thế, huynh muội Tử La bước vào Tụ Phương Trai.
Tiểu nhị khi nãy thấy nhà Tử La tới, nhanh chóng đưa các nàng vào phòng trong.
“Các vị xin đi theo ta, chưởng quầy của chúng ta ở bên trong.”
Mấy người Tử La vừa bước vào đã thấy Tụ Phương Trai được trang hoàng cực kỳ xa hoa, giờ vào phòng trong lại càng thêm bất ngờ. Dùng vốn tính từ hạn hẹp của Tử La mà hình dung chính là tráng lệ huy hoàng, lại không kém ưu nhã, rường cột chạm trổ còn có cả đồ sứ tinh mỹ trang trí và thi họa làm nổi bật. Có thể thấy được đương gia nhà họ có tài lực hùng hậu và mắt thẩm mỹ không tầm thường, không hổ là quán điểm tâm nổi tiếng khắp Đại Tề.
“Chưởng quỹ, bánh kem là do bọn họ làm.” Tiểu nhị tiền lên nói trước.
Mã chưởng quỹ còn tưởng người làm món bánh kem này phải là người có chút tuổi, không ngờ lại là mấy đứa nhóc, đứa lớn nhất chắc hơn mười tuổi. Nhưng ông cũng không để lộ kinh ngạc ra ngoài.
Mã chưởng quỹ chắp tay nói với Tử Thụ: “Chào các cháu, cho bác nếm thử bánh kem trước được không?”
“Tất nhiên ạ, mời chưởng quỹ.” Tử Thụ lấy một miếng bánh kem được bọc giấy dầu sạch sẽ từ trong sọt ra đưa cho Mã chưởng quầy.
Mã chưởng quỹ lấy một miếng nhỏ ra nhấm nháp. Quả nhiên, ông cũng bị món điểm tâm độc đáo này chinh phục! Độ bông mịn và mềm mại của bánh kem là thứ cửa hàng ông không làm được!
Vì thế, ông gọi tiểu nhị đang đứng một bên sang: “Mang bánh kem này lên cho thiếu gia nếm thử đi.”
Tử Thụ nói tiếp: “Chưởng quỹ ở đây còn một món bánh kem vị táo đỏ nữa.”
“Được, vậy đưa cả cho thiếu gia nếm thử.” Mã chưởng quỹ nhận miếng bánh kem táo đỏ Tử Thụ đưa qua nói với tiểu nhị.
“Không lừa các cháu, chúng ta cảm thấy rất thích thú với món bánh kem này. Các cháu cũng vừa thấy, ta đã mang cho chủ nhân ăn thử. Nếu ngài ấy cũng vừa lòng, chúng ta rất vui được bàn chuyện hợp tác với các cháu.” Mã chưởng quỹ nói với huynh muội Tử Thụ.
“Vậy bọn cháu cảm ơn ý tốt của ngài trước.”
“Đừng khách khí, do bánh kem nhà các cháu ngon thôi.”
Tiếp sau đó, có tiếng bước chân từ gian ngoài truyền tới, cả bọn nhìn
tấm rèm châu dần được vén lên. Tử La và Tử Thụ ngẩn ngơ nhìn người vừa tới.
Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, người đó đúng là Thân Diệc Phàm mà Tử La đụng phải trên phố lần trước. Hôm nay hắn mặc trường bào màu đen, nhưng vẫn đẹp trai, phong phã như thế. Không thể ngờ được hắn lại là chủ nhân của Tụ Phương Trai, Tử La thầm nghĩ đây không phải là phú nhị đại, cao phú soái trong truyền thuyết ư?
Lúc hắn nhìn thấy đám Tử La cũng kinh ngạc không thôi, nhưng nhanh chóng định thần, nhiệt tình gọi: “Hóa ra là hai người, xem ra chúng ta cũng coi như có duyên phận.”
Thân Diệc Phàm thấy đám Tử Thụ và Mã chưởng quỹ muốn đứng lên chào hỏi vội cản lại: “Mau ngồi, mau ngồi đi, đừng khách sáo!”
Tử Thụ cũng chắp tay cười: “Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
“Thiếu gia, ngài quen họ à?” Mã chưởng quỹ hỏi.
“Từng gặp qua một lần, cô bé, ăn xong kẹo hồ lô chưa?” Thân Diệc Phàm cũng chẳng hiểu vì sao hắn lại thấy rất vui khi gặp lại hai người Tử La một lần nữa, tựa như trong lòng hắn cũng mong chờ được gặp, thế nên hắn lại mở miệng trêu Tử La.
Lúc này, Tử Hiên và Tử Vi mới biết đây chính là người lần trước bị A La không cẩn thận va vào, cuối cùng mua cho muội ấy một đống kẹo hồ lô.
“Đa tạ công tử vẫn nhớ rõ bọn ta! Nói lại thì hôm đó A La còn chưa cảm ơn công tử. A La, mau cảm ơn kẹo hồ lô của công tử đi.” Tử Thụ nói với Tử La đang nép ở một bên.
Tử La thấy không tránh được nên rộng rãi nói: “Cảm ơn đại ca ca cho muội kẹo.”
Thân Diệc Phàm thấy Tử La nghiêm túc nói cảm ơn mình, trong đôi mắt to tròn lộ ra chút khôn ngoan. Hắn lại bị độ dễ thương của nàng làm cho bấn loạn.
Tuy vậy cũng không quên chính sự, nên sau khi nói mấy lời như không cần khách khí xong, hắn nói tiếp: “Bánh kem của các đệ rất đặc biệt, nói thật, chúng ta muốn mua công thức làm bánh kem của các đệ. Không biết mấy đứa có thấy hứng thú không, còn về giá cả, chắc chắn sẽ không để các em chịu thiệt.”
Thấy anh ta định mua công thức làm bánh kem, Tử La bất ngờ. Tuy nàng rất tin tưởng vào tay nghề làm bánh kem của mình, nhưng đến khi nó được lão đại đồng ý mua, nàng vẫn vô cùng vui sướng.
Huống hồ, món bánh kem hiện thời còn chưa phải là bánh kem ngon nhất các nàng bán ra. Giờ tuy cũng ngon rồi, nhưng nếu có thể cho thêm sữa bò thì càng hoàn hảo hơn.
Lúc trước vì điều kiện hạn chế Tử La không tìm thấy sữa bò nên mới không cho thêm vào. Nếu ở Tụ Phương Trai có điều kiện tìm thêm sữa bò thì món bánh kem này chắc chắn còn ngon hơn, lên hẳn một tầng cao mới. Đây còn không phải, sau khi cho thêm sữa bò vào bánh, nó càng khiến người khác kinh ngạc sao?
Nhưng Tử La cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, khó khăn bây giờ là nên xử lý cách làm bánh kem như nào.
Đây có thể nói là nửa buồn nửa vui. Tử La biết công thức làm bánh kem có thể mang tới cho nàng rất nhiều tiền bạc, nhưng điều kiện tiên quyết là các nàng phải có khả năng bảo vệ nó.
Hiện giờ đã có rất nhiều người thấy huynh muội bọn họ bước vào Tụ Phương Trai, nếu không bán công thức cho Tụ Phương Trai, khó bảo đảm nhà họ có thể giữ được công thức này tới lúc nàng dùng nó kiếm nhiều tiền.
Mà nếu bán công thức cho Tụ Phương Trai, nếu người khác muốn công thức này cũng phải xem lại bản thân có năng lực đó không, không dám dễ dàng làm bậy. Dù sao Tụ Phương Trai thân là quán điểm tâm đứng đầu Bạch Nhạc thành này cũng không phải loại ăn chay.
Xem ra cách xử lý tốt nhất bây giờ là bán công thức làm bánh kem cho Tụ Phương Trai. Nhưng Tử La không cam lòng bán nó đi quá dễ dàng.
Vì vậy, nàng bất chấp nguy cơ bị lộ đứng ra nói: “Nếu bên huynh có thể ra cái giá thích hợp, bọn muội sẽ nói cách làm bánh kem ăn càng ngon hơn, càng khiến người ta kinh ngạc hơn cho các huynh.”
“Ồ, nói vậy món bánh kem trước mắt chưa phải là món điểm tâm hoàn hảo nhất các muội có thể làm à?” Nghe Tử La nói vậy, Thân Diệc Phàm càng cảm thấy thích thú với món bánh kem này. Hiện giờ nó đã làm hắn kinh ngạc, nếu ngon hơn nữa, không thể nghi ngờ sẽ là bước đột phá mới cho điểm tâm!
“Tất nhiên, phải có sữa bò mới làm được.” Tử La nói.
“Cái này không thành vấn đề, muội nói cách làm cho bọn ta là được.”
“Dạ! Lần sau huynh cho người chuẩn bị một ít sữa bò tươi, bọn muội nhất định sẽ làm ra bánh kem ngon hơn bây giờ.” Tử La nói.