Có điều Chu Trần thị nhanh chóng phản ứng lại, nàng ta không phải muốn loại bỏ đứa bé trong bụng Tử Đào hay sao, nếu bây giờ đã đẩy người rồi thì làm đến cùng đi, thể là vội vàng ngăn cản người trong viện Tử Đào đi gọi đại phu, còn ồn ào nói Tử Đào không có việc gì, giả2bộ muốn hại nàng ta. Chu Trần thị lần này đến có chuẩn bị, mang theo không ít nha hoàn, bà tử, nàng ta cũng không tin nhiều người như thế còn không ngăn được người của Tử Đào đi gọi đại phu.
Nàng ta nhớ trong viện của Tử Đào chỉ có mấy nha đầu bà tử nên mới dám trắng trợn sai8người ngăn cản, thậm chí còn sai hai bà tử ra ngoài của viện canh chừng không cho người nào ra ngoài báo tin. Có điều Chu Trần thị không ngờ trong viện lại xuất hiện rất nhiều người, hơn nữa những nha đầu, bà tử kia thân thể đều cường tráng, mà Nhật Nguyệt, Nhị Nguyệt một bên sắp xếp người đối6phó với người của nàng ta, còn một bên nhanh nhẹn chạy đi mời đại phu, lại sai người đi báo tin cho đám người Chu Viễn, Tử La.
Rất nhanh sau đó đám người Chu Trần thị dẫn đến bị Nhật Nguyệt, Nhị Nguyệt cùng đám nha hoàn, bà tử trong viện của Tử Đào xử lý, chỉ lát sau đại phu cũng3đến.
Chu Trần thị lúc này mới biết sợ, vội vàng thừa dịp đám người Chu Viễn, Tử La còn chưa tới vội vàng chạy về viện, làm con rùa đen rụt đầu. Sau đó nàng ta nghe báo Chu Viễn trở về, Lưu Hoành bọn họ và đám Tử Thụ cũng đến rồi, trong lòng càng thêm hoảng sợ trốn trong nhà không5dám ra. Tiếp theo là cảnh Chu Viễn cùng đám người Tử Thụ, Tử Hiên đến tìm Chu Trần thị.
Mà bây giờ Chu Trần thị bị Chu Viễn vạch mặt, dù da mặt dày thế nào cũng cảm thấy ngượng ngùng, huống chi nàng ta thật sự không biết phải ứng phó với Chu Viễn thế nào.
“Chuyện này... hôm nay Tam đệ muội bị ngã không liên quan gì đến ta hết, ta đẩy nàng ta cái gì chứ, đây hoàn toàn không có, các ngươi đừng có ngậm máu phun người!” Chu Trần thị bị ép hỏi, không thể làm gì khác ngoài liều chết không thừa nhận. “Thật sao?” Chu Viễn thấy Chu Trần thị vẫn còn nói dối, trong lòng càng thêm tức giận, sau đó cười lạnh, “Nhị tẩu, tẩu muốn mặt dày sống chết không chịu nhận tội đúng không? Được lắm, lát nữa ta sẽ để người trong viện của ta đổi chất với người trong viện của tẩu, hoặc là để ta tra hỏi người trong viện của tẩu, ta không tin là không hỏi ra được chân tướng!”
Chu Viễn nói xong liền ra lệnh cho gã sai vặt Thạch Đầu: “Thạch Đầu, các ngươi bắt tất cả người hôm nay đi theo Nhị tẩu đến viện của ta lại, chờ cha mẹ về chúng ta cùng nhau thẩm vấn bọn họ.”
“Ngươi... Ngươi dám!”
Thầy Thạch Đầu dẫn theo mấy gã sai vặt tới bắt người của mình, Chu Trần thị vừa gân vừa sợ, nhưng nàng ta không có cách nào ngăn Chu Viễn lại được, đành trơ mắt nhìn người của mình bị Thạch Đầu bắt lấy.
“Nhị tẩu, Tam đệ cáo từ, tẩu yên tâm, nếu chuyện này thật sự không liên quan đến tẩu thì ta sẽ đích thân lại đây nhận lỗi với tẩu, nhưng nếu Tử Đào thực sự bị tẩu đẩy ngã, thì tẩu cũng đừng trách Tam đệ ta vô tình!” Thấy Thạch Đầu đã bắt mọi người lại, Chu Viễn nói xong câu này rồi cùng Tử Thụ, Tử Hiên nghênh ngang rời khỏi viện của Chu Trần thị.
“Xong rồi! Xong rồi!” Chu Trần thị nhìn theo bóng dáng đám người Chu Viễn, Từ Thụ rời đi, rốt cuộc không chịu được ngã ngồi trên mặt đất, cũng không còn dáng vẻ vênh váo hung hăng ban nãy nữa. Nghĩ đến cảnh lão Chu cùng chu Hà thị, cả chống của nàng ta quay về biết được chân tướng, mồ hôi như tắm.
“Hừ! Chiều nay chúng ta tra hỏi đám nha hoàn, bà tử bên người Chu Trần thị, làm rõ đầu đuôi mọi chuyện. Việc này chờ ngày mai Chu bá bá về rồi xem bọn họ xử lý Chu Trần thị thế nào. Nếu Chu bá đá không xử lý nghiêm thì đừng trách chúng ta không khách khí.” Sau khi kể lại mọi chuyện với Tử La, Tử Hiên nói tiếp. Hôm nay cậu tận mắt thấy dáng vẻ yếu ớt bất lực của Tử Đào, thế nên chuyện này cậu nhất định không bỏ qua cho Chu Trần thị.
“Vâng, nhị ca, A La ủng hộ huynh!” Tử La tán thành, nàng cũng cảm thấy Chu Trần thị này quá đáng ghét. Tử Thụ, Tiểu Lục mặc dù không nói gì nhưng nhìn vẻ mặt hai người cũng là ý tán thành. Xem ra hôm nay Chu Trần thị đã khiến Tử La các nàng vô cùng tức giận. Sáng hôm sau huynh muội Tử La lại đến nhà họ Chu thăm Tử Đào. Tình hình Tử Đào hôm nay tốt hơn hôm qua nhiều. Đại phu nói chỉ cần cẩn thận nghỉ ngơi chừng nửa tháng là không sao, Tử La các nàng nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. “Lại nói, lần này Tử Đào có thể chữa trị kịp thời là phải cảm ơn A La, nếu A La không nhắc nhở huynh để thật nhiều người ở bên Tử Đào thì chuyện lần này không biết sẽ ra sao nữa.” Chu Viễn đột nhiên cảm ơn Tử La.
“Đúng vậy, lần này đúng là nhờ có A La nhắc nhở, nếu trong viện chúng ta không có thêm người thì hôm qua Chu Trần thị kia chắc chắn sẽ nhốt chúng ta ở trong viện, nếu vậy thì kết quả thể nào tỷ không dám tưởng tượng nữa.” Tử Đào thấy vậy cũng nói.
“Nhị tỷ phu, Nhị tỷ, mọi người quá khách khí rồi! A La chỉ phòng ngừa chu đáo thôi. Mọi việc cẩn thận một chút vẫn hơn.” Tử La cũng thấy vui vì lần
trước nghe nói Chu Trần thị có địch ý với Tử Đào, nàng sợ Chu Trần thị sẽ làm gì đó hại đến Tử Đào nên mới nói chu Viễn để thêm người bên cạnh Tử Đào, không ngờ lại hữu dụng. “Chuyện lần này là ta có lỗi với Tử Đào. Ta cũng không ngờ Nhị tẩu lại to gan như thế, dám ra tay với Tử Đào. Đây là do ta sơ xuất. Tử Thụ, các huynh yên tâm, chuyện này đệ nhất định sẽ truy cứu rõ ràng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Nhị tẩu!” Chu Viễn kiên định nói.
Đang nói chuyện thì Nhất Nguyệt đi vào báo vợ chồng lão Chu cùng chu Hà thị đã về, bây giờ mời mấy người Tử Thụ cùng Chu Viễn qua bên đó.”
“Cha mẹ còn gọi ai nữa không?” Chu Viễn hỏi Nhất Nguyệt. “Lão thái gia cùng lão phu nhân cũng gọi Nhị lão gia và Nhị phu nhân.” Nhất Nguyệt đáp. Nhị lão gia chính là Nhị ca của Chu Viễn, nghe nói tối qua huynh muội Tử La đi không lâu thì đã về.
Tử La các nàng nghe vậy liền biết lão Chu cùng Chu Hà thị muốn xử lý chuyện hôm qua. Tử La thấy nàng đi không thích hợp, hơn nữa nàng cũng tin tưởng mấy người Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục, thể nên nàng ở lại chăm sóc Tử Đào, để Tử Thụ bọn họ đi theo Chu Viễn là được. Mấy người Tử Thụ mới đi không lâu, Tử La đang nói chuyện với Tử Đào thì Tử Vi cũng đến.
Tử Vi nói nàng cùng Lưu Hoành tới đây, có điều Lưu Hoành đi qua tiền viện rồi, bảo nàng lại đây chăm sóc Tử Đào, “Cũng không biết Chu bá bá bọn họ sẽ xử lý thế nào đây, Tử Đào lần này phải chịu ấm ức lớn, nếu Chu Trần thị kia không bị trừng phạt thì tỷ cũng không thể nuốt trôi cơn giận này, sao nàng ta dám làm chuyện như thế chứ!” Tử Vi hiền lành cũng cảm thấy nên dạy cho Chu Trần thị một bài học.
“Đúng vậy! Nếu lần này dễ dàng bỏ qua cho Chu Trần thị thì lần sau nàng ta chắc chắn càng hung hăng hơn. Thế nên chúng ta phải cho nàng ta một bài học mới được.” Tử La cũng đồng ý.
“Vậy... A La muội cảm thấy cha mẹ sẽ xử lý Chu Trần thị thể nào đây, dù sao cũng là người một nhà, tỷ sợ cha mẹ không tiện xử lý Chu Trần thị.” Tử Đào nghe vậy cũng hơi bận tâm.
Tử Đào nói không phải không có lý. Mặc dù chuyện này là do Chu Trần thị có các ý, tin rằng lão Chu bọn họ cũng hiểu lý lẽ, nhưng việc này liên quan tới con dâu nhà bọn họ, cũng có chỗ không tiện xử lý.
“Vâng, Nhị tỷ nói đúng. Chuyện trong nhà từ trước đến nay khó có thể rạch ròi được, nên xử lý Chu Trần thị thể nào thật sự khó nói, dù sao Nhị tỷ bây giờ cũng không sao rồi. Báo quan thì khả năng không lớn, còn xử lý Chu Trần thị thể nào thì phải xem ý của Chu bá bá bọn họ. Có điều, Đại tỷ, Nhị tỷ yên tâm, còn có Đại ca, Đại tỷ phu cùng Nhị tỷ phu ở đấy, Chu bá bá cũng không phải là người không rõ lý lẽ, muội nghĩ chắc lần này Chu Trần thị sẽ phải trả giá vì hành vi của nàng ta.” Tử La nghe Tử Đào nói vậy, suy nghĩ một lát liền nói.
“Ừ, đúng thế. Vậy chúng ta cứ ở đây chờ tin của Tử Thụ đi.” Tử Vi nghe Tử La nói cũng thấy có lý. Tử Đào cũng gật đầu. Chu Viễn cùng mấy người Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục, còn có Lưu Hoành ở tiền viện chừng một canh giờ rồi mới trở về. “Thế nào rồi? Xử lý xong chưa?” Nhìn thấy Chu Viễn bọn họ trở về, Tử Vi đứng lên hỏi.
“Ừ, đã xử lý xong rồi.” Lưu Hoành trả lời. “Vậy Chu bá bá bọn họ xử lý thế nào ạ?” Tử La thấy vậy cũng hỏi. “Cha mẹ phạt Nhị tẩu lại đây xin lỗi chúng ta, phạt nàng ta đóng cửa hối lỗi một tháng. Chờ trưa nay Đại ca về thì phân chia tài sản.” Chu Viễn nói. Tử La nghe vậy mặc dù cảm thấy kết quả này không hài lòng lắm, nhưng cũng biết chỉ có thể xử lý như vậy. Lại nói, xử lý như vậy thì nàng hài lòng nhất là chuyện ở riêng, như vậy Tử Đào sau này sẽ không bị Chu Trần thị chọc tức nữa. Sau đó, lão Chu cùng Chu Hà thị tự mình dẫn Chu Trần thị đến xin lỗi Tử Đào, đi cùng còn có Nhị ca của Chu Viễn.
Sau khi lão Chu cùng Chu Hà thị tỏ ý xin lỗi Tử Đào, Nhị ca của Chu Viễn cũng nói xin lỗi, là hắn không quản được vợ của mình.
Còn Chu Trần thị thì chỉ cúi đầu, mặc dù cũng nói xin lỗi nhưng có vẻ vẫn không hài lòng với kết quả như vậy, lời xin lỗi cũng chẳng có chút thành ý nào cả. Nhị ca của Chu Viễn thấy vợ mình vẫn không thức thời như vậy, rốt cuộc cũng nổi giận, “Làm sao? Ngươi vẫn không biết sai phải không? Nếu vậy thì mau về nhà mẹ đẻ đi, Chu gia chúng ta không chịu nổi người con dâu như ngươi!”
Chu Trần thị nghe trượng phu nói muốn đuổi mình về nhà mẹ đẻ, lại thấy lão Chu cùng Chu Hà thị tỏ vẻ khó chịu, lúc này mới biết sự tình còn nghiêm trọng hơn nàng ta nghĩ nữa, mới hoảng hốt nói xin lỗi Tử Đào lần nữa.
Lần xin lỗi này mặc dù cũng không thấy thành ý, nhưng thái độ cung kính hơn nhiều. Tử Đào cũng biết để Chu Trần thị thật tâm xin lỗi mình là chuyện không thể, bèn hào phóng tỏ vẻ không để ý chuyện này nữa.