*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tỷ tỷ tốt, tỷ nói một chút đi, lẽ nào chúng ta cứ đứng nhìn Tam tiểu thư gả cho người khác“. Hạ Hà khẩn cầu Xuân Hoa. “Chưa chắc Tam tiểu thư đã đồng ý kia mà, còn chưa đi đến bước đó được đâu“. Thấy Hạ Hà lo lắng đến vậy, Xuân Hoa cũng mủi lòng an ủi. “Nhưng nhỡ Tam tiểu thư đồng ý lời cầu hôn của Thân Diệc Phàm thì sao, Hầu gia của chúng ta phải làm sao bây giờ, nửa đường đứt gánh vậy sao“. Hạ Hà vẫn không yên tâm được.
“Phải xem ý của Tam tiểu thư, nhưng theo ta Tam tiểu thư không có tình cảm nam nữ với Thần thiếu gia đầu“. Xuân Hoa cảm giác Tử La còn2chưa hiểu chuyện nam nữ nữa kìa.
Hạ Hà nghe xong cũng thấy an tâm hơn ít nhiều, nhưng khó mà đoán trước điều gì, nàng lại bắt đầu lo lắng: “Vậy nhỡ Tam tiểu thư đồng ý thì sao đây, chúng ta phải làm gì? Còn nữa, Xuân Hoa tỷ, tỷ nghĩ Hầu gia có tới ngăn cản không?” Hạ Hà muốn biết liệu Mạc Vân Thiên có ngăn Tử La cưới người khác hay không.
“Giờ Hầu gia đang ở trong hiểm cảnh, triều đình và biến thành đều trong cơn sóng gió, không biết kết cục sẽ ra sao, giờ không ai nói được, cho nên chắc Hầu gia sẽ không đến đâu. Nếu vậy thì chỉ trách Hầu gia và Tam tiểu thư không có duyên mà8thôi“. Nói tới đây, Xuân Hoa không nhịn được thở dài một hơi, nói thật, về mặt tình cảm, nàng cũng thấy thương cảm cho Mạc Vân Thiên.
Sau khi Xuân Hoa và Hạ Hà rời đi, Tử La lăn lộn trên giường mãi mà không sao ngủ được. Nói thật, chuyện Thân Diệc Phàm cầu hôn hôm nay đã khiến nàng hết sức bất ngờ, càng giật mình hơn là khi biết Thân Diệc Phàm đã thích mình từ lâu.
Tử La hoàn toàn không biết chuyện Thân Diệc Phàm có tình cảm với mình, nàng vẫn luôn xem hắn giống Lưu Hoành hay Dung Phong, giống một đại ca hàng xóm.
Mặc dù hắn giống với vị sư huynh mà nàng từng cảm mến nhưng nàng vẫn phân biệt được6đây là hai người hoàn toàn khác nhau. Huống hồ nàng cũng chỉ có cảm tình với vị sư huynh đó mà thôi, không thể nói là thích được, cho nên nàng càng không thể thích Thân Diệc Phàm. Vì vậy ngoài lần đầu tiên kinh ngạc khi nhìn thấy Thân Diệc Phàm, từ sau lần đó nàng luôn xem hắn như đại ca hàng xóm.
Vậy mà hôm nay Tử Thụ phân tích tình hình của Thận Diệc Phàm cho nàng nghe, nàng hiểu cả. Theo khách quan mà nói, Thân Diệc Phàm là một lựa chọn tốt cho vị trí trượng phu tương lai.
Trước chưa nói đến chuyện hai người quen biết đã lâu, hiểu rõ gốc tích, chứ không giống những người đến khi cưới còn chưa3thấy mặt nhau, hơn nữa với tình hình trong nhà Thận Diệc Phàm thì không có gì chê trách.
Nhân khẩu nhà hắn đơn giản, hơn nữa Trịnh thị và Thân Uyển Nhi lại rất dễ tính. Nhà họ đã tách khỏi Thân phủ nhưng vẫn là một gia đình nổi danh giàu có, còn gì mà xoi mói nữa đây.
Theo lý thuyết, Thân Diệc Phàm có điều kiện như vậy, hơn nữa hắn lại rất thích nàng, có thể nói Thận Diệc Phàm là lựa chọn vô cùng lý tưởng, nhưng lúc nghĩ đến việc hắn là vị hôn thê tương lai của mình, không hiểu sao trong lòng nàng lại cảm thấy mất mát, như thể đã bỏ lỡ gì đó. Nàng càng nghĩ càng không hiểu cảm5giác ấy từ đâu mà có nên lại càng mệt mỏi. Hôm sau Xuân Hoa và Hạ Hà hầu hạ Tử La rửa mặt, thấy nàng hơi phờ phạc. Hạ Hà buột miệng hỏi: “Tam tiểu thư không ngủ được sao? Sao lại không có tinh thần thể này?”
“Có một chút“. Tử La nghe vậy thì thừa nhận. “Tam tiểu thư nghĩ đến chuyện cầu hôn của Thân thiếu gia sao?” Xuân Hoa thấy nàng như vậy cũng đau lòng. “Đúng thế, A La không biết phải làm sao bây giờ“. A La không muốn lừa dối Xuân Hoa và Hạ Hà nên nói hết suy nghĩ của mình ra. “Tam tiểu thư tạm thời khoan nghĩ đã, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó tiểu thư hãy đưa ra quyết định, còn giờ có nghĩ cũng không tìm được câu trả lời“. Xuân Hoa bèn khuyên nhủ. “Cũng phải, cứ xem tình hình thế nào đã, giờ A La khó mà quyết định được“. Tử La nghe Xuân Hoa nói vậy cũng thấy có lý, nàng càng nghĩ càng không nghĩ được gì, chỉ bằng cứ xem tình hình rồi quyết định. “Tam tiểu thư, hôm nay tiểu thư có muốn đeo đôi khuyên tai trân châu này không? Nô tì thấy Tam tiểu thư mang đôi khuyên tai mà Hầu gia tặng này là đẹp nhất, rất hợp với tiểu thư“. Hạ Hà cố ý cầm đôi khuyên tai đó hỏi nàng, hy vọng Tử La nhìn thấy nó mà nhớ đến Hấu gia.
Quả nhiên, Tử La vừa nghe vậy đã nghĩ tới Mạc Vân Thiên.
Thế là ma xui quỷ khiến, Tử La không khỏi so sánh cảm giác đại ca hàng xóm mà Lưu Hoành, Dung Phong và Thân Diệc Phàm mang đến cho mình với cảm giác mà Mạc Vân Thiên mang
lại, nàng cũng xem hắn như đại ca hàng xóm sao?
Tử La nghĩ, cảm giác của nàng với hắn không giống như với Thận Diệc Phàm hay Dung Phong.
Nàng cảm thấy có rất nhiều điểm bất đồng, chẳng hạn như nàng có cảm giác ỷ lại với Mạc Vân Thiên, cũng cảm động vì hắn. Nàng nghĩ giữa nàng và hắn có thể thấu hiểu được nhau một cách rõ ràng, hơn nữa lâu không gặp nàng lại thấy nhớ nhung, mong chờ hắn đến, chờ đợi gặp nhau.
Đặc biệt là dịp tết Nguyên Tiêu năm nay, Mạc Vân Thiên không đến thăm nàng, hơn nữa hơn hai năm qua hai người cũng thư từ ít lại, nàng càng thêm nhung nhớ, hy vọng hắn có thể xuất hiện trước mặt mình. Có lúc nàng lại lo không biết có phải Mạc Vân Thiền quên nàng rồi không, bởi vì từ năm ngoái, mỗi tháng nàng đều viết thư cho Mạc Vân Thiên nhưng hắn lại không hồi đáp.
Hỏi Xuân Hoa và Hạ Hà sao không có hồi âm, hầu như các nàng đều trả lời là vì Mạc Vân Thiên bận rộn quân vụ, nên không thể trả lời nàng.
Nhưng nàng cảm thấy dù Mạc Vân Thiên có bận lắm đi nữa, nhắn Dung Phong gửi đến nàng vài câu hay một hai bức thư thì cũng có thể chứ. Có lúc nàng lại nghĩ, chẳng lẽ Mạc Vân Thiên muốn tránh mặt nàng, cho nên không liên lạc với nàng? Nghĩ tới đây nàng lại cảm thấy mất mát hoang mang.
Nhưng mà nhớ lại những lần ở chung, hắn đối tốt với nàng như thế nào, Tử La không tin Mạc Vân Thiên sẽ nhẫn tâm đến thế. Bởi vì dù EQ của nàng không cao đi nữa, nàng cũng cảm nhận được tình cảm của hắn xuất phát từ đáy lòng. Nàng không hề nghi ngờ điều đó. Nghĩ như vậy, lại nhớ đến nghề nghiệp của Mạc Vân Thiên, nàng cảm thấy chuyện này cũng có thể hiểu được, chắc hẳn gặp phải một tình huống đặc biệt hoặc có nhiệm vụ nên không thể liên lạc với nàng.
Nghĩ như thế nàng mới bớt đau lòng. Lẽ nào cảm giác lo lắng, lo được lo mất này chính là yêu thích mà mọi người vẫn nói? Nghĩ đến đây Tử La bỗng cảm thấy giật mình. Nhưng mà nghĩ lại, chính nàng cũng không xác định được đó có phải là thích hay không? Nàng chỉ biết là, cảm giác của nàng với Mạc Vân Thiên không giống với Tử Vi, Tử Thụ, Tử Hiển, Tiểu Lục hay Lưu Hoành, Dung Phong và Thân Diệc Phàm.
Nhưng mà nếu đúng là nàng thích Mạc Vân Thiên thì sao đây, khoảng cách giữa hai người không hề nhỏ, riêng thân phận đã cách nhau một trời một vực rồi. Hắn là Mạc Bắc Vương, có thể nói là hắn là vua ở Tam phủ Mạc Bắc, quyền khuynh một cõi, ở nơi này hắn có thể hô mưa gọi gió. Còn nàng chỉ là một nữ nhi con nhà nông giống như mọi người bình thường mà thôi. Giờ chuyện làm ăn trong nhà khá tốt, Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Thụ đậu khoa cử, nhưng dù thế thân phận của nàng và hắn vẫn khác nhau một trời một vực.
Cho nên nếu hai người ở cạnh nhau thì khó có khả năng lắm. Vì thế chắc bản thân nàng suy nghĩ nhiều mà thôi.
Nhưng tại sao khi nghĩ nàng và hắn không có khả năng, trong lòng nàng lại thấy đau như thế? “Tam tiểu thư, Tam tiểu thư?” Thấy Tử La đờ ra, Xuân Hoa ân cần gọi.
“Hả?” Tử La đang trầm tư suy nghĩ, nghe Xuân Hoa gọi thì vội định thần, nàng nghĩ mình suy nghĩ những vấn đề không thiết thực như thể làm gì đây, chuyện còn chưa gì cả mà nàng đã suy nghĩ lung tung rồi. “Tam tiểu thư không sao chứ?” Xuân Hoa vẫn thấy không yên lòng.
“Không sao đâu, vừa nãy ta chỉ nghĩ đến chút việc mà thôi“. Thấy Xuân Hoa lo lắng như vậy nàng bèn cười nói. Nhưng còn chưa chờ Tử La nghĩ kỹ nên trả lời lời cầu hôn của Thân Diệc Phàm như thế nào, bên chỗ Thân Diệc Phàm đã xảy ra chuyện lớn. Đám người Thân lão bà ở Thân phủ Phủ thành bỗng nhiên chạy tới chỗ Thận Diệc Phàm ở trấn Cổ Thủy.
Tin tức này có thể nói là tin chấn động cả trấn. Hóa ra Thân phủ phủ thành gần đây cùng đường bị lối, mấy ngày trước đại trạch nhà họ Thân bị người ta lấy mất, cho nên vạn bất đắc dĩ già trẻ lớn bé Thân phủ mới theo Thân lão bà chạy đến chỗ Thân Diệc Phàm. Nhưng mà phải nói mặt Thân lão bà đúng là dày thật, ở phủ Bạch Nhạc ai mà không biết năm đó Thân Diệc Phàm bị bà ta đuổi ra khỏi cửa, bây giờ cùng đường lại chạy tới xin. Có thể nói giờ họ đã trở thành trò cười ở khắp phủ Bạch Nhạc rồi.