*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục, lần này ta đến là muốn nói xin lỗi với các đệ“. Thân Diệc Phàm nói đến đây thì vô cùng hổ thẹn. “Thân đại ca ngồi xuống trước đi, chúng ta nói chuyện“. Tử Thụ đáp lời. Tử Thụ, nếu khi ta nói chuyện tổ mẫu ta phải người tới nói muốn nạp A La làm thiếp không phải là ý của ta, ta không biết gì cả, các đệ có tin không?” Vừa mới ngồi xuống, Thân Diệc Phàm không chờ nổi mà nói luôn, sau đó không đợi huynh đệ Tử Thụ trả lời, hắn đã thuật lại chuyện Thân lão bà tính kể để hắn rời khỏi trần Cổ Thủy như thế nào, sau đó tự ý phải người đến nói muốn nạp A La làm tiếp ra sao.
Mặc dù Thân2Diệc Phàm nói rất uyển chuyển nhưng không khó để huynh đệ Tử Thụ nghe ra lần này Thân Diệc Phàm hoàn toàn bị Thân lão bà tính kế. “Ta không biết tại sao trước đó tổ mẫu đã đồng ý để ta cưới A La làm vợ rồi mà lại thay đổi ý, nhưng các đệ cứ yên tâm, ta sẽ xử lý việc này, chắc chắn không để A La làm thiếp, những lời đồn đại kia ta cũng sẽ xử lý ổn thoải“. Thân Diệc Phàm tiếp tục đảm bảo, sau đó sốt sắng đợi huynh đệ Tử Thụ trả lời.
“Bọn đệ cũng đoán được đây không phải là ý của Thần đại ca, bọn đệ tin Thân đại ca hoàn toàn không biết gì cả“. Nghe Tử Thụ nói vậy, Tử Hiên và Tiểu Lục cũng không8phải đối. Biết họ không hiểu lầm mình vì những chuyện Thân lão bà làm ra, Thân Diệc Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà mấy câu sau đó Tử Thu nói lại khiến Thân Diệc Phàm lo lắng không yên.
Mặc dù họ nói rất khéo léo, nhưng Thân Diệc Phàm vẫn hiểu cho dù huynh đệ Tử Thụ biết chuyện lần này không liên quan gì đến hắn, họ cũng không hề trách, nhưng vì tình hình trong nhà hắn bây giờ khá phức tạp, họ cảm thấy Tử La không phù hợp với một gia đình đại hộ phức tạp như thế, cho nên họ nghĩ hôn sự lần này không thích hợp với Tử La. Nói chung ý của huynh đệ Tử Thụ là, bởi vì hoàn cảnh gia đình hắn đang có biến, Thân lão bà6từ phủ thành đến đây, hơn nữa bà ấy còn bất mãn với Tử La, họ không muốn Tử La phải đối mặt với một cuộc sống trạch đấu rối ren như thế, cho nên hôn sự giữa hắn và Tử La họ thấy không thích hợp. Thân Diệc Phàm nghe huynh đệ Tử Thụ nói vậy trong lòng hắn lại càng hoảng sợ hơn. Hắn chỉ sợ câu tiếp theo họ nói sẽ là từ chối hôn sự đó. Thế là Thân Diệc Phàm hoàn toàn không dám ở lại nhà Tử La nữa, không đợi huynh đệ Tử Thụ nói xong hắn đã vội vàng cáo từ rời đi.
Tâm trạng hắn cực kỳ tồi tệ. Lúc quay lại Thân phủ, hắn bảo Thư Mặc gọi quản gia vào thư phòng, sau đó chất vấn Thân quản gia sao xảy3ra chuyện lớn như vậy mà không cho người đến Dự Lâm phủ báo hắn.
“Nếu ta không nghe được những người buôn bán trên thị trấn nói về chuyện này, ta còn chưa hay biết gì đâu, Thân quản gia, ông thất trách lắm“. Thân Diệc Phàm tức giận đập bàn.
Xưa nay Thân quản gia chưa từng thấy thiếu gia tao nhã lịch sự nhà mình giận dữ đến thế, bình thường dù Thân Diệc Phàm có giận cũng không thể hiện ra mặt như vậy, thiếu chút nữa Thân quản gia đã sợ mất mật. “Thiếu gia, là tiểu nhân thất trách“. Thân quản gian không dám thanh minh, vội vàng quỳ xuống.
“Nói, rốt cuộc chuyện này là sao, lẽ nào ông cũng bị tổ mẫu mua chuộc?” Thân Diệc Phàm ép hỏi. “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân tuyệt5đối không dám phản bội thiếu gia. Sở dĩ tiểu nhân không báo tin cho người là vì lão phu nhân nói nạp Đổng Tam tiểu thư làm quý thiếp là ý của người“.
“Vậy sao bên ngoài có nhiều lời đồn phỉ báng huynh muội A La như vậy mà ngươi không báo tin cho ta?” Thân Diệc Phàm nghe vậy cũng không tin hoàn toàn. “Tiểu nhân cứ tưởng lời ngoài kia là thật, tiểu nhân tướng Đổng Tam tiểu thư không chịu thiếu gia, xem thường thiếu gia, cho nên tiểu nhân thấy giận mới nghĩ có bị nói cũng đáng đời, cho nên tiểu nhân mới không báo. Tiểu nhân dám lấy tính mạng ra đảm bảo, tuyệt đối tiểu nhân không hài lòng“. Thân quản gia vội vàng thể hiện lòng trung thành của hắn.
Thân Diệc Phàm thấy Thân quản gia như vậy thì cũng biết ông ta không nói dối, cho nên cũng đuổi đi ra ngoài. Thân quản gia vừa đi, Thư Mặc đã đến báo là Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi tới.
“Mời mẹ và Uyển Nhi vào đây“. Thân Diệc Phàm nói.
Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi vừa vào thư phòng, thấy Thận Diệc Phàm nhíu chặt mày, đương nhiên hai người cũng biết vì sao hắn phiền não như vậy.
“Mẹ và Uyển Nhi tới rồi
sao, ngồi đi đã“. Thân Diệc Phàm thấy hai người đi tới thì không còn giận dữ như trước nữa, mời hai người ngồi. Thân Trịnh thị nghĩ đến chuyện hạ nhân báo lại, hôm nay Thân Diệc Phàm vừa về đã đến viện của Thân lão bà tranh cãi, sau đó vội đến nhà Tử La. Theo lời hạ nhân nói lại, Thân Trịnh thị cũng biết được chuyện mấy ngày trước Thân lão bà cho người đến nhà Tử La tỏ ý muốn nạp năng làm thiếp, dĩ nhiên đó không phải là ý của Thân Diệc Phàm, sau khi biết chuyện này bà cũng lo cho con.
Thế là Thân Trịnh thị không yên lòng bèn cùng Thần Uyển Nhi sang đây.
“Phàm ca nhi, chuyện hôm nay mẹ cũng biết, đều tại mẹ, mẹ không nên tin lão phu nhân, tin chuyện nạp A La làm thiếp là ý của con. Mẹ nên cho người báo con biết mới phải“. Thân Trịnh thị tự trách.
“Đúng vậy, Uyển Nhi nên nghĩ đến việc ý định đó không phải của Đại ca, sao mà ngờ lại bị bà lão kia gài bẫy“. Thân Uyển Nhi cũng áy náy bội phần, nàng nói tiếp: “Nói đến chuyện này Uyển Nhi khẳng định đây không phải là ý của mối bà già kia, chắc chắn mẹ con kia cũng có phản“.
“Không trách hai người được, mà cho dù hai người có phải người báo cho con, con cũng không thể làm gì được, muốn trách thì trách con không nên tin lời tổ mẫu, trúng kế điệu hổ ly sơn của bà ta, giờ nói gì thì cũng đã muộn rồi“. Thân Diệc Phàm đã tỉnh táo hơn không ít, từ ngày hắn rời khỏi trấn Cổ Thủy, hắn đã trúng kể của Thân lão bà rồi, thể nào cũng phải đối mặt với tình huống hiện tại. Dù có người thông báo đi chăng nữa, hắn cũng không kịp quay về để thay đổi chuyện này. Muốn trách thì chỉ trách mình quá tham lam, nghĩ đến chuyện làm ăn ở Dự Lâm phủ mà dễ dàng mắc mưu Thân lão bà.
“Thái độ của huynh muội A La thế nào? Muội ấy có hiểu lầm Đại ca không, Đại ca đã giải thích rõ ràng chưa, họ có trách huynh không?” Thân Uyển Nhi vội hỏi điều mà hai mẹ con quan tâm nhất.
“Huynh đệ Tử Thụ đều tin đây không phải là ý của ta, cũng không trách ta...” Thân Diệc Phàm còn chưa nói hết, Thân Uyển Nhi vừa nghe huynh đệ Tử Thụ tin tưởng Thân Diệc Phàm, nàng đã vui vẻ nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt chúng ta đến cầu hôn lần nữa đi, nhỡ bà lão kia lại có quỷ kế gì“.
Thân Diệc Phàm nghe vậy thì cười khổ: “Đại ca cũng muốn lắm, nhưng mà dù huynh đệ Tử Thụ tin ta, cũng không trách ta, nhưng vì chuyện này họ lại do dự về mối hôn sự này“. Thân Diệc Phàm nói lại suy nghĩ của gia đình Tử Thụ cho Thân Trịnh Thị và Thân Uyển Nhi nghe.
“Vậy mình phải làm sao, không thể để bà lão và cặp mẹ con kia phá hoại hạnh phúc cả đời Đại ca được“. Thân Uyển Nghi nhíu mày, càng nghĩ càng lo.
“Huynh đệ Tử Thụ lo lắng cũng là chuyện bình thường, đặc biệt huynh đệ họ còn thương A La như vậy, Phàm ca nhi có ý gì không?” Thân Trịnh thị hỏi Thận Diệc Phàm.
“Đương nhiên nhi tử không thể bỏ A La được, nhất định con phải nghĩ ra cách“. Thân Diệc Phàm kiên định nói.
“Được, nếu con quyết định thì mẹ sẽ ủng hộ con. Nhớ, nhất định phải xử lý ổn thỏa“. Thân Trịnh thị nghe vậy cũng bày tỏ thái độ của mình.
Sáng hôm sau, trong viện Thân lão bà. “Lão phu nhân, Tam lão gia tới thỉnh an ạ“. Lượng ma ma tới thông báo với nhân lão bà. Thân lão bà nghe nói đứa con bảo bối của mình tới thì hết sức vui mừng, vội mời Thân Tam lão gia vào trong. “Con đấy, giờ mới nhớ tới thăm ta. Ta còn tưởng con ra ngoài vui vẻ quá không muốn về nữa đấy“. Thân Tam lão gia vừa vào cửa, Thân lão bà đã tức giận trách, nhưng mà nghe cũng biết bà không hề có ý trách tội Thân Tam lão gia. Trong ba người con, Thân lão bà thương đứa con này nhất, bởi vì trong ba đứa con chỉ có mỗi đứa này sinh cháu trai cho bà, hơn nữa ba đứa cháu lại khiến bà vui vẻ. Cho nên dù Thân Tam lão gia không giỏi giang gì, Thân lão bà vẫn yêu chiều hắn nhất. Cho dù chính hắn đã hủy đi cơ nghiệp trăm năm của Thân phủ, Thân lão bà cũng không trách cứ gì.
“Ôi mẹ nói gì vậy, mẹ nói vậy con đau lòng lắm đấy, con sao dám quên mẹ được, mỗi thời mỗi khắc con đều nhớ mẹ mà“. Thân Tam lão gia không hổ là niềm vui của bà, vừa nói đã xuôi tại đến vậy.
“Hừ, miệng ngọt như đường, con tìm mẹ có chuyện gì thế?”