Điền Viên Cẩm Tú

Tử thụ giận dữ


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời này của Tô Sở Nguyệt trừ tán thành cách làm của Thân tam lão gia, trọng điểm còn ở câu cuối cùng. Nàng ta muốn nhắc mấy người Thân lão bà, nếu Tử La không đồng ý, nhà họ có truyền việc này ra cũng chẳng sao. Kỳ thật, biện pháp mà Tô Sở Nguyệt nghĩ ra cũng không phức tạp. Nàng ta nhớ tới lời đồn Tử La và Thần Diệc Phàm qua đêm trong sơn động, nếu dùng cái này để uy hiếp Tử La làm thiếp cho Thần Diệc Phàm thì khá ổn. Nếu mấy huynh muội Tử La không đồng ý làm thiếp cũng không sao, bọn họ sẽ truyền việc này ra. Ngẫm lại nếu có lời đồn mờ ám giữa Tử La và Thân Diệc Phàm, Tử La ngoài gả cho Thân Diệc Phàm cũng không còn cách nào khác. Cho2nên bây giờ bọn Tô Sở Nguyệt muốn dựa vào cái này ép Tử La làm thiếp, mấy huynh muội Tử La không thể không khuất phục.

Mà huynh muội Tử La mấy ngày gần đây đều vội vàng lên kế hoạch tiêu thụ hàng Tết cho việc làm ăn trong nhà, căn bản không ngờ có người đang muốn tính kể các nàng.

***

Hôm nay, Tử La đang bàn bạc kế hoạch buôn bán trong nhà với Tử Thụ, Tử Hiên chợt có người gõ cửa thư phòng, nói rằng Lương ma ma bên người Thân lão bà tới cầu kiến.

Nghe nói là người bên cạnh Thân lão bà, Tử Thụ và Tử Hiên đều đồng thời nhíu mày. Tử Hiên nói thẳng: “Thân lão bà muốn thể nào đây. Đại ca, chúng ta có gặp Lương ma ma này không?” “Gặp đi, không biết bọn họ muốn làm8gì, chúng ta gặp chiếu phá chiêu thôi.” Tử Thụ ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn quyết định kêu Cảnh Nhất cho Lương ma ma vào, sau đó quay đầu nói với Tử La: “A La, Đại ca và Nhị ca đi gặp Lương ma

ma là được rồi, muội đừng đi.” “Dạ vâng, A La nghe Đại ca.” Tử La cũng biết lúc này Lương ma ma tới có lẽ có liên quan đến nàng, nghe Tử Thụ nói thể biết cậu suy nghĩ cho nàng, việc này để nàng đi cũng không ổn, vì thể đồng ý với lời Tử Thụ.

Lượng ma ma ngồi uống trà, ngắm phòng khách được trang trí không quá nhiều đồ, nhưng rất lịch sự tao nhã, mà mỗi món cơ hồ đều là tinh phẩm, giá cả chắc chắn cũng xa xỉ, thẩm thấy kỳ lạ trong lòng, càng cảm thấy có6lẽ mấy huynh muội Tử La không giống nhà giàu mới nổi như Thân lão bà nói. Bởi bà ta cảm thấy đồ trang trí trong phòng khách này thậm chí còn đẹp hơn đồ mà bà ta nhìn thấy trong nhà máy đại quan quý nhân ở kinh thành năm đó. Tuy bà ta không hiểu những thứ này, nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm, bà ta cảm thấy mình vẫn có mắt nhìn đô.

Tiếp đó, Lương ma ma nhìn thấy hai thiếu niên nhẹ nhàng bước từ ngoài phòng khách vào, bà ta thẩm tán thưởng một tiếng trong lòng.

Không thể không nói, ánh mắt của Lương ma ma tốt hơn Lâm ma ma khi trước không chỉ nửa điểm thôi đâu. Lượng ma ma nhìn cách trang trí sắp xếp nhà Tử La, lại nhìn Tử Thụ và Tử Hiên không kém những công3tử nhà giàu một chút nào, lòng không khỏi bồn chồn. Nếu Thân phủ bọn họ đối nghịch với huynh muội Đổng gia, có lẽ không phải là một lựa chọn tốt.

Nhưng mà, Lương ma ma cũng biết mình chỉ là một hạ nhân, bà ta không dám trái ý mấy người Thân lão bà, vì thế đành cố gắng chuyển ý của Thân lão bà cho Tử Thụ, Tử Hiên nghe. Nhưng bà ta cố hết sức nói cho dễ nghe một tí. Vấn đề là dù Lương ma ma nói vô cùng uyển chuyển, Tử Thụ và Tử Hiên đã hiểu ý của Thân lão bà. Hai người nghe xong lập tức giận điên lên, dù là Tử Thụ luôn vui buồn không hiện mặt, lúc này sắc mặt cậu cũng cực kỳ không tốt. Tử Hiên tất nhiên là phát tác luôn, ầm ĩ kêu5bọn Cảnh Nhất tiễn khách.

Lúc này, Tử Thụ đứng lên, nét mặt vô cùng nghiêm túc mà nói với Lương ma ma: “Lương ma ma, mong bà về nói cho Thân lão phu nhân và Thân Đại thiếu gia biết, dù các ngươi có nói chuyện lần trước trong sơn động cho tất cả mọi người, chúng ta cũng không bao giờ để A La làm thiếp. Nếu Thân phủ nhà các ngươi không quan tâm đến tình cảm hai nhà mà làm thế, vậy hai nhà chúng ta không cần qua lại nữa, việc làm ăn cũng không cần luôn. Lượng ma ma, bà hiểu ý chúng ta không?”

Những lời Tử Thụ nói cực kỳ nghiêm túc, không khó để nghe ra ý cảnh cáo trong đó. Khi Tử Thụ nói, cả người đều tỏa ra khí lạnh, có thể thấy cậu sắp bùng nổ rồi. Lượng ma ma thấy vậy rùng mình một cái, vô cùng sợ hãi trong lòng. Đặc biệt là từng câu từng chữ cuối cùng hỏi bà ta có hiểu không, bà ta nghe tới đó càng sợ hãi. “Nghe... nghe hiểu, lão nô sẽ chuyển lời Đổng đại thiếu gia nói cho lão phu nhân hay...”

Mãi tới khi Lương ma ma ra khỏi cửa nhà Tử La, lên xe ngựa về biệt viện Thân gia, bà ta nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra ở nhà Tử La
vẫn thấy sợ hãi. Sau khi trở về, Lương ma ma truyền đạt lại ý của Tử Thụ, Tử Hiên cho Thân lão bà biết. Đương nhiên cũng nói những lời cảnh cáo của Tử Thụ cho Thân lão bà, bởi căn cứ theo quan sát hôm nay của mình, bà ta cảm thấy Thân phủ không nên đắc tội huynh muội Tử La thì tốt hơn.

Thân lão bà và mẹ con Tô Sở Nguyệt, còn cả Thân Tam lão gia mặt dày đi tới đây trăm triệu lần không ngờ thái độ của huynh muội Tử La lại kiên quyết như thế, cảm thấy thật ngoài ý muốn. “Hừ! Mấy huynh muội nhà họ Đổng này rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nếu vậy thì, chúng ta không cần khách khí với nhà họ nữa.” Thân lão bà vô cùng tức giận nói, sau đó kêu Lương ma ma lập tức cho người đi lan truyền bốn phía việc Tử La và Thân Diệc Phàm qua đêm ở sơn động.

“Nhớ cho rõ, nói việc này trắng trợn vào, không cần cố kỵ cái gì cả. Ta không tin đến lúc bê bối giữa Đổng Tử La và Phàm ca nhi bị truyền đi như vậy, nàng ta ngoài làm thiếp cho Pham ca nhi ra còn ai muốn cưới về nữa.” Cuối cùng, Thân lão bà ý bảo Lương ma ma cho người thêm mắm dặm muối truyền việc này đi.

“Nhưng... nhưng vạn nhất mấy huynh muội nhà họ Đổng không hợp tác với Đại thiếu gia nữa thì làm sao bây giờ? Đến khí đó Thân phủ chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn.” Lương ma ma nghe vậy vẫn muốn thay đổi ý định của Thân lão bà.

“Chúng ta còn sợ mấy đứa chân đất kia à, cứ làm theo lời ta nói đi.” Thân lão bà nghe Lương ma ma nói, tuy có chút sợ hãi trong lòng, nhưng trước giờ bà ta đều tự phụ, không có mặt mũi nói ra câu thỏa hiệp.

Tô phu nhân và Thân Tam lão gia nghe vậy nét mặt lại do dự.

“Mẹ, nhi tử biết mấy món làm ăn mà mấy huynh muội Đổng gia hợp tác với Phàm ca nhi rất lớn. Tuy nhi tử không biết giữa họ có những gì, nhưng chắc chắn không nhỏ. Nên... nên chúng ta có nên để việc này sau không, lỡ đâu đắc tội bọn họ quá đà, đến lúc đấy ảnh hưởng đến việc buôn bán trong nhà thì mất nhiều hơn được.” Thân Tam lão gia nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy việc này nên thương nghị lại, không nên quyết định dễ dàng.

“Tam ca nói có lý, việc này chúng ta nên cân nhắc cẩn thận một chút rồi lại quyết định.” Lúc này Tổ phu nhân cũng lên tiếng. Tuy Thân Tam lão gia và Tô phu nhân có vẻ chần chừ, Tô Sở Nguyệt lại đồng ý với cách làm của nhân lão bà.

“Lương ma ma, cứ làm theo lời của bà ngoại đi.” Tô Sở Nguyệt nói. “Nguyệt tỷ nhi, ngươi...” Thân Tam lão gia nghe vậy thì giật mình.

“Tam cữu cữu, mẹ, hai người lo lắng quá rồi. Không sai, việc hợp tác giữa biểu ca và mấy huynh muội Tử La không nhỏ, nhưng hai người thử nghĩ mà xem, nhà họ chẳng lẽ vì chuyện này mà hủy hợp tác hại nhà thật sao? Việc hợp tác liên quan đến cả hai nhà, nếu các nàng hủy hợp tác, nhà họ cũng gặp tổn thất. Ta không tin các nàng nói hủy là dám hủy dễ dàng như thế.”

“Còn nữa, nếu chúng ta truyền lời đồn Tử La và biểu ca cùng qua đêm trong sơn động ra, huynh muội Đổng Tử La muốn hủy hợp tác với biểu ca thì làm sao, lúc ấy thanh danh của Đổng Tử La như thế, gả cho ai được, chắc chắn vẫn tiến vào cửa nhà họ Thân chúng ta thôi. Đến lúc đó, nhà họ sao dám chặt đứt quan hệ với biểu ca, đắc tội Thân phủ chúng ta chứ.” “Huống chi, quan hệ hợp tác giữa hai nhà không phải là thứ huynh muội Đổng gia muốn hủy là hủy. Lấy năng lực của biểu ca, chắc chắn sẽ không để việc này xảy ra dễ dàng. Nên nói thế nào chúng ta cũng không cần sợ, càng không lo nhà họ uy hiếp. Có thể nói, chỉ cần chúng ta tàn nhẫn hạ quyết tâm, việc này chúng ta thắng rồi. Giờ nhà họ chỉ muốn hù dọa chúng ta thôi, làm chúng ta lâm trận lùi bước. Căn bản chúng ta không cần sợ các nàng.”

Tiếp đó Tô Sở Nguyệt phân tích vô cùng bình tĩnh. “Nguyệt Nhi nói cũng có lý.” Tô phu nhân nghe vậy cũng suy tư gật đầu. Mà Thân Tam lão gia nghe Tô Sở Nguyệt nói xong hai mắt sáng bừng, lập tức đồng ý với cách làm của Tổ Sở Nguyệt: “Hà, đúng là không nói thì thôi, Nguyệt tỷ nhi nói phát đúng luôn. Nguyệt tỷ nhi quả là thông minh, khó trách muội phu lại khen ngươi.” Vốn dĩ Thân lão bà không muốn khuất phục mấy huynh muội Tử La, giờ thấy mấy người Tô Sở Nguyệt không phản đối, bà ta càng muốn làm vậy.

“Không sai, chúng ta không phải sợ mấy đứa chân đất này. Lượng ma ma, ngươi mau kêu người đi làm đi.” Thân lão bà lập tức sai Lương ma ma.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện