*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tổ mẫu, ý của người là trong chuyện này tôn nhi được lợi?” Thân Diệc Phàm nghe vậy cười lạnh nói: “Tôn nhi nghĩ mình đã nói rất rõ ràng, xưa nay tôn nhị không hề có bất kỳ ý nghĩ nào với Nguyệt Nhi cả, chưa bao giờ thích muội ấy. Bây giờ muội ấy tính kế cháu như vậy, tổ mẫu vẫn nghĩ chuyện này là tốt sao?”
Nghe lời nói đầy trào phúng của Thân Diệc Phàm, Thân lão bà biết mình đuối lý, bà ta cũng không biết nên nói gì cho phải. Chuyện này đúng là Tô Sở Nguyệt bày trò, lại nói đây dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì cả. Có điều Thân lão bà lại nghĩ tới người Thân Diệc Phàm thích là Tử La, hắn không muốn cưới Tổ Sở Nguyệt đương nhiên là vì muốn lấy Tử2La làm vợ.
Nghĩ tới đây, Thân lão bà lại giận dữ, chỉ vào Thân Diệc Phàm nói: “Cháu không muốn lấy Nguyệt Nhi, lẽ nào là muốn cưới con nhóc Đổng Tử La quê mùa kia hả? Ta nói cho cháu biết, chỉ cần ngày nào ta chưa chết thì ngày đó cháu đừng có mơ, ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện này!”
Thân Diệc Phàm thấy Thân lão bà phản đối hắn cưới Tử La quyết tuyệt như vậy, trong lòng vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ.
Hắn đã biết Thân lão bà không thích hắn cưới Tử La từ lâu, nhưng không ngờ Thân lão bà lại phản đối dữ dội như thế. Nghĩ tới đây hắn không khỏi lo lắng cho tương lai của hắn và Tử La.
Có điều hắn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với Thân lão bà như thế.
Thân lão bà8đang kích động, Thân Diệc Phàm biết bây giờ hẳn có nói gì thì Thân lão bà cũng không nghe, nên cũng lười nói nhiều với bà ta, “Nếu tổ mẫu không có chuyện gì nữa thì tốn nhi đi trước đây.” Nói xong liền bước ra ngoài, nhưng vừa đi hai bước chợt thấy Tô Sở Nguyệt yếu ớt như liễu rủ đi vào.
Thân Diệc Phàm không ngờ lại chạm mặt Tổ Sở Nguyệt, nhất thời lúng túng, không biết nói gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Hai người cứ đứng giữa phòng khách như vậy. “Biểu ca, Nguyệt Nhi muốn nói chuyện riêng với huynh, không biết hôm nay biểu ca có thời gian không?” Tô Sở Nguyệt vẫn là người đầu tiên phá vỡ im lặng.
Thân Diệc Phàm thấy Tổ Sở Nguyệt dè dặt như thế, hơn nữa thấy mắt6Tô Sở Nguyệt ửng đỏ, biết mấy ngày nay Tô Sở Nguyệt cũng không dễ dàng gì. Dù sao cũng lớn lên từ nhỏ, mặc dù trong lòng tức giận Tổ Sở Nguyệt tính kể mình, nhưng bây giờ thấy nàng ta như vậy, trong lòng Thân Diệc Phàm cũng không dễ chịu gì. Thế nên Thân Diệc Phàm mềm lòng, lại nghĩ tới chuyện của hắn và Tổ Sở Nguyệt vẫn cần phải giải quyết rõ ràng, cũng không từ chối Tô Sở Nguyệt.
Thân lão bà thấy vậy muốn nói gì đó, có điều Lượng ma ma bên cạnh thầm nhắc nhở, bèn ngồi im.
Thế là Thân Diệc Phàm cùng Tổ Sở Nguyệt đi ra khỏi viện của Thân lão bà.
Hai người đi đến chỗ thanh tĩnh, xung quanh chỉ có hai người bọn họ, Thân Diệc Phàm liền mở miệng hỏi: “Nói đi, tìm ta có3chuyện gì?”
Tô Sở Nguyệt thấy Thân Diệc Phàm lạnh nhạt như vậy, vẻ mặt buồn bã, “Biểu ca, huynh chán ghét Nguyệt Nhi như vậy sao?” giọng nói mang theo nghẹn ngào, dường như ngay lập tức sẽ bật khóc vậy. “Nguyệt Nhi muội đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ cảm thấy hai chúng ta bây giờ phải thật tỉnh táo.” Thân Diệc Phàm ban đầu còn muốn hỏi chuyện ở điền trang, nhưng thấy Tô Sở Nguyệt như vậy, câu chất vấn cũng không thể nói ra, đành phải an ủi Tô Sở Nguyệt một câu. “Biểu ca, Nguyệt Nhi biết Nguyệt Nhi lần này làm sai, Nguyệt Nhi không nên lừa dối biểu ca, có điều Nguyệt Nhi thực sự yêu biểu ca, vậy nên... vậy nên mới...” Tô Sở Nguyệt thấy thái độ Thân Diệc Phàm biến hóa, thấy giọng điệu Thân Diệc Phàm hòa5hoãn hơn liền biết nàng ta đã làm đúng rồi, bèn cố gắng khóc, vừa khóc nước mắt như mưa, vừa thâm tình bày tỏ với Thân Diệc Phàm, kể ra khổ tâm trong lòng nàng ta.
Thân Diệc Phàm thấy Tô Sở Nguyệt nhắc tới chuyện ngày đó, còn nói là vì yêu hắn nên mới làm ra chuyện này, lại nghe Tô Sở Nguyệt thừa nhận yêu hắn, Thân Diệc Phàm chợt muốn trốn chạy. Không đợi Tô Sở Nguyệt nói xong, hắn đã cắt ngang, “Được rồi Nguyệt Nhi, chuyện này chúng ta không nhắc lại nữa, chúng ta nói xem nên xử lý thế nào cho tốt đi.”
“Biểu ca, huynh thật sự không định cưới Nguyệt Nhi sao?” Tô Sở Nguyệt thấy Thân Diệc Phàm chỉ nói cần xử lý chuyện đó cho tốt, cũng không nói sẽ lấy nàng ta, thấy vậy khóc càng thương tâm hơn, dáng vẻ vô cùng oan ức.
Thân Diệc Phàm thầy Tổ Sở Nguyệt như vậy vô cùng đau đầu, mặc dù nói ngày đó Tô Sở Nguyệt tính kể hắn, nói thẳng ra kết quả thế nào đều là Tô Sở Nguyệt tự chuốc lấy. Nhưng thấy Tô Sở Nguyệt như bây giờ, trong lòng hắn vẫn không kìm được cảm thấy có lỗi với nàng ta. Thân lão bà ban nãy nói cũng có phần đúng, chuyện như thể xảy ra thì người chịu thiệt thòi là nữ nhân như Tô Sở Nguyệt. Thế nhưng Thân Diệc Phàm cảm thấy nếu vì áy náy mà bắt hắn bỏ Tử La để lấy Tô Sở Nguyệt thì hắn sẽ không bao giờ đồng ý. Mặc dù khó nói ra, nhưng Thân Diệc Phàm vẫn từ chối Tổ Sở Nguyệt, “Nguyệt Nhi, muội cũng biết người ta yêu là A La, ta không thể làm chuyện có lỗi với nàng ấy, thế nên ta không thể cưới muội. Hy vọng muội hiếu chuyện này.”
Lời nói mặc
dù gian nan, nhưng Thân Diệc Phàm vẫn nói hết tiếng lòng với Tổ Sở Nguyệt, nói xong cũng không đành lòng đứng lại đây nhìn Tô Sở Nguyệt nước mắt như mưa, liền xoay người định rời khỏi. “Biểu ca, đừng đi!” Ngay khi Thân Diệc Phàm quay đi, Tô Sở Nguyệt đột nhiên thay đổi dáng vẻ thục nữ thường ngày, bất chợt ôm lấy Thân Diệc Phàm, sau đó khóc nói: “Xin huynh đấy, biểu ca, huynh đừng bỏ mặc Nguyệt Nhi có được không? Nguyệt Nhi bây giờ chỉ còn mình biểu ca mà thôi, trừ biểu ca ra chẳng còn ai muốn Nguyệt Nhi nữa rồi. Bây giờ mẹ cũng giận Nguyệt Nhi, vậy nên biểu ca đừng bỏ mặc Nguyệt Nhi một mình được không.” Ngay khi Tô Sở Nguyệt ôm lấy Thân Diệc Phàm, hắn đã muốn tránh ra. Nhưng Tô Sở Nguyệt càng ôm càng chặt, sau đó lại nghe Tô Sở Nguyệt nức nở cầu xin, bàn tay đang muốn gạt tay Tô Sở Nguyệt ra liền hạ xuống. “Nguyệt Nhi, muội buông ra trước được không, để người ta nhìn thấy không tốt, ảnh hưởng đến thanh danh của muội.” Thân Diệc Phàm bị Tổ Sở Nguyệt ôm cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không thể đẩy Tô Sở Nguyệt ra được, đành phải khuyên nàng ta.
Tô Sở Nguyệt nghe vậy vẫn không buông Thân Diệc Phàm ra mà ngược lại còn dính sát vào người Thân Diệc Phàm hơn nữa. Nàng ta tiếp tục khóc lóc, “Nguyệt Nhi bây giờ còn thanh danh gì nữa chứ, Nguyệt Nhi không để ý, Nguyệt Nhi chỉ biết bây giờ Nguyệt Nhi không thể sống mà không có biểu ca được. Biểu ca đừng rời bỏ muội, đừng mà...” Tô Sở Nguyệt nói tới đây, khóc càng lớn hơn.
“Nguyệt Nhi...” Cảm giác nước mắt của Tô Sở Nguyệt rơi trên cổ mình, nếu nói Thân Diệc Phàm không có chút xao động nào là giả, thế nên trong lời nói của Thân Diệc Phàm mang theo bất đắc dĩ, muốn Tô Sở Nguyệt buông tay cũng không thể nói ra.
Tổ Sở Nguyệt thấy Thân Diệc Phàm như vậy liền biết Thân Diệc Phàm lại nhẹ dạ, liền dựa theo kế hoạch tiếp tục ủy khuất nói: “Nguyệt Nhi biết biểu ca vẫn có cảm tình với Nguyệt Nhi, thế nên biểu ca đừng bỏ mặc Nguyệt Nhi có được hay không? Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi cũng không muốn phá hoại hôn sự của biểu ca và A La muội muội, vì Nguyệt Nhi biết biếu ca thích A La muội muội nàng. Thế nên Nguyệt Nhi cũng không cầu biểu ca có thể lấy Nguyệt Nhi làm vợ, nhưng biểu ca để Nguyệt Nhi ở bên cạnh hầu hạ huynh đi, không có danh phận cũng được, Nguyệt Nhi sẽ không có một lời oán hận. Biểu ca, huynh chấp nhận thỉnh cầu nho nhỏ này của Nguyệt Nhi đi.”
Mỹ nhân rơi lệ vẫn luôn khiến người ta thương tiếc, huống chi bây giờ mỹ nhân còn cầu xin thấp kém như vậy. Thân Diệc Phàm cũng xúc động, nhưng hắn nghĩ tới lời mấy người Tử Thụ nói là cô nương nhà bọn họ sẽ không làm thiếp nhà người ta, cuối cùng nhẫn tâm đầy tay Tô Sở Nguyệt ra, khuyên: “Nguyệt Nhi muội không nên như vậy, muội là tiểu thư nhà Tri phủ, không cần phải ấm ức bản thân như thế. Muội có thể tìm được người thích hợp hơn ta,
Nguyệt Nhi đừng náo loạn nữa.” “Không muốn, Nguyệt Nhi không muốn tìm người khác!” Tô Sở Nguyệt nghe vậy kích động nói, lại tiếp tục khóc nức nở cầu xin Thân Diệc Phàm, “Biểu ca, xin huynh đừng rời bỏ Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi chỉ muốn lấy biểu ca thôi. Biểu ca đừng đuổi Nguyệt Nhi đi, đừng ghét bỏ Nguyệt Nhi có được hay không?” Nói tới đây thấy Thân Diệc Phàm vẫn trầm mặc, Tô Sở Nguyệt đứng sau lưng nên không thấy vẻ mặt của hắn, thế nên cũng không biết thái độ của Thân Diệc Phàm lúc này thế nào. Có điều thấy Thân Diệc Phàm không nói gì, Tô Sở Nguyệt liên quyết định thêm một mồi lửa, khóc lóc nói: “Cho dù Nguyệt Nhi thật sự đi tìm một người thích hợp làm trượng phu, nhưng nếu hắn biết được chuyện của Nguyệt Nhi và biểu ca thì hắn chắc chắn sẽ ghét bỏ Nguyệt Nhi. So với chuyện Nguyệt Nhi gả cho người mình không yêu, còn bị ghét bỏ, Nguyệt Nhi thà rằng không danh không phận ở bên biểu ca còn hơn. Như thể mặc dù thấp kém, nhưng Nguyệt Nhi có thể ở bên người mình thích, Nguyệt Nhi cam tâm tình nguyện.”
Tô Sở Nguyệt cũng không tin nàng ta nói những lời này rồi, để Thân Diệc Phàm biết nàng ta có thể vì cùng hắn có tiếp xúc da thịt mà sau này bị chồng tương lai ghét bỏ, mà hắn còn có thể để nàng ta gả cho người khác.
Quả nhiên Thân Diệc Phàm nghe vậy liền trầm mặc, một lúc lâu cũng không nói gì. Tổ Sở Nguyệt thấy Thân Diệc Phàm im lặng liền biết nàng ta đã thành công khiến Thân Diệc Phàm áy náy với mình, thầm nghĩ nước mắt rơi cùng mấy lời khẩn cầu không uổng phí, trong lòng vui vẻ, nghĩ chỉ cần nàng ta nỗ lực hơn nữa thì nhất định có thể làm cho Thân Diệc Phàm xoay chuyển.