*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đầu tiên là chuyện gặp phải giặc cướp lúc nàng và Thân Diệc Phàm cùng nhau đi đến phủ Mạc Bắc, cộng thêm chuyện gặp cướp khi họ đi đến Thanh Thủy tự.
Theo những gì họ biết, hai nơi này trước kia chưa từng xuất hiện cướp, nhưng trùng hợp nàng lại gặp ca hai. Một lần thì còn có thể gọi là tình cờ, nhưng nàng không nghĩ chưa đến một năm nàng lại gặp được hai lần liên tiếp, hơn nữa sự xuất hiện của bọn cướp quá bất ngờ, mỗi lần đều có Thân Diệc Phàm ở đó, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy.
Đương nhiên hai chuyện này cũng chỉ là bất ngờ, cho nên họ mới nghi ngờ mà thôi.
Nhưng nếu như hai chuyện này vẫn chỉ là nghi ngờ của hai người, thì mấy gia đình mặt dày mày dạn tới nhà2họ xin cưới thời gian trước, rõ ràng họ muốn làm xấu đi thanh danh của nàng, giờ họ có thể đoán là do Thân Diệc Phàm âm thầm xúi giục. Còn những chuyện liên quan đến lời đồn giữa nàng và Thân Diệc Phàm càng lúc càng trở nên ầm ĩ, những lời truyền đi khó nghe đến vậy có lẽ cũng là tác phẩm của Thân Diệc Phàm. Bởi vì thời gian trước họ từng nghi ngờ mấy gia đình dồn dập đến nhà nàng cầu hôn, cộng thêm những lời đồn đại độc mồm độc miệng bên ngoài, cho nên Tử Thụ, Tử Hiên từng âm thầm cho người đi điều tra chuyện này. Không ngờ trước đó vài ngày, Cảnh Nhất đã tìm được một số tin tức khiến cho các nàng khiếp sợ hơn.
Mấy huynh muội họ sau khi nghe được tin mà Cảnh Nhất8mang về cũng hoảng hồn kinh ngạc. Họ không thể nào ngờ được Thân Diệc Phàm lại có thể làm ra những việc như thế. Bàn tay thao túng những chuyện đó có phải là Thân Diệc Phàm mà họ từng quen biết hay không...
Không thể không nói, kết quả đó khiến cho các nàng bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Tử La cảm thấy Thân Diệc Phàm trước mặt nàng giờ đây đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ, không còn là thiếu niên tuấn tú lịch lãm đã tốt tính mua một đống kẹo hồ lô cho nàng trên đường phố náo nhiệt ở trấn Cổ Thủy ngày xưa nữa. Ngay cả Thần Diệc Phàm trở nên như vậy từ lúc nào, các nàng không hề biết.
Sau khi nghe được những chuyện đó, nàng phải mất rất nhiều thời gian mới tiêu hóa được hết. Mặc dù6thời gian trước nàng vẫn luôn biểu hiện là những lời đồn đại bậy bạ ngoài kia không đáng bận tâm một chút nào, nhưng thực ra trong lòng nàng vẫn thấy khó chịu.
Có huynh đệ Tử Thụ bảo vệ, rất ít khi nàng phải nghe những lời đồn đại đó, cho dù không có ý nghe nhưng cũng nghe được không ít lần, toàn những điều đáng sợ, nàng cũng biết mới nhiều đó đã khó nghe đến vậy thì lời đồn ngoài kia còn đến mức nào đây.
Cho dù nàng không coi trọng danh tiếng, khuế dự gì đó như những con người ở triều đại này, nhưng bị người ta chỉ trỏ nói nàng quyến rũ nam tử, hồ ly tinh gì đó, trăm phương ngàn kế muốn gả cho nhà giàu này nọ, nàng cũng không dễ chịu chút nào. Tự dưng vô duyên vô cớ3phải mang trên mình những tội danh khó nghe như vậy, ai mà không tức giận. Đến mấy hộ tự xưng là “người trong sạch” tự đắc đến cầu hôn kia, nàng còn lười không thèm tức.
Sao nàng ngờ được Thần Diệc Phàm lại có thể đối với nàng như vậy. Nếu nói những việc hắn làm là vì thích nàng, yêu nàng, thì kiểu yêu đó nàng không thể nào chấp nhận nổi.
Tình yêu đó quá nặng đối với nàng... Tử La cảm thấy có những điều tốt đẹp mất dần theo thời gian...
Nhưng nếu nói vì vậy mà nàng hận Thân Diệc Phàm thì nàng không làm được. Dù sao họ cũng đã quen biết nhiều năm, chỉ có điều sẽ không thể ở cạnh nhau không chút khúc mắc như ngày trước, thôi thì cứ để tình bạn đó mai một dần trong dòng sông thời gian...5Trong lòng Tử La cũng vô cùng phức tạp, hai người đối diện một lúc lâu. Thấy Thân Diệc Phàm trầm mặc, nàng bèn giả vờ cười đi đến thoải mái chào hỏi Thận Diệc Phàm: “Thân đại ca đến đó à?” “Ừ.” Thân Diệc Phàm chỉ thốt lên được một chữ, đôi mắt đầy nóng bỏng như có thứ gì đó muốn bùng lên. Hắn vội điều chỉnh tâm trạng, sau đó thì ân cần hỏi Tử La: “Lâu không gặp muội, muội có khỏe không?”
“A La vẫn khỏe, Thân đại ca có chuyện gì không?”
Thân Diệc Phàm nghe vậy thì cười khổ, trong mắt nàng vô thức lộ ra vẻ phòng bị và xa cách, khiến lòng hắn bỗng bùng lên một ngọn lửa vô hình.
“Thân đại ca sang đây thăm A La.”
Nghe Thân Diệc Phàm nói thẳng như vậy, nhất thời Tử La lại không biết phải đáp lại thế nào cho phải. Nàng cũng không thể nói hắn bây giờ thấy người rồi thì đi đi, nàng cũng phải về nhà. Thể là Tử La bèn đáp: “Ồ, ra vậy.” Sau đó thì không biết nói gì.
“A La đang cố ý tránh mặt Thân đại ca sao?” Thân Diệc Phàm cười
tự giễu.
“Không... không phải...” Không biết có phải bị ánh mắt bị thương của Thân Diệc Phàm làm xúc động hay không, Tử La vô thức phủ nhận. “A La nói thật à?” Thân Diệc Phàm nghe thể rốt cuộc cũng lộ ra mấy phần ý cười. Tử La thấy Thân Diệc Phàm nói vậy, nàng muốn đổi ý thì lại không nói được, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
“A La không tránh Thần đại ca thật sao?” Thân Diệc Phàm không đợi Tử La trả lời đã hỏi tiếp.
“A La, chuyện lần trước là Thần đại ca không đúng, nhưng Thần đại ca chỉ là... chỉ là...”
“Bọn muội hiểu cả, cũng không trách Thần đại ca”
“Vậy tại sao nhiều lần Thân đại ca tới cửa mà A La tránh mặt có gặp đâu?” Thân Diệc Phàm không định bỏ qua vấn đề này.
“Thân đại ca, có một số chuyện chúng ta đều hiểu cả, cũng không cần phải nói rõ ra, cứ giữ thể diện cho đối phương đi, vậy nên...” “Ta không hiểu, ta không hiểu! Nếu như ta có làm chuyện quá đáng thì cũng vì ta yêu A La mà, cho nên muội không thể dễ dàng phán ta tội chết được, ta không phục.” “Thân đại ca, huynh sai rồi, không phải vì huynh làm những chuyện đó mà A La mới từ chối huynh. Từ đầu A La đã xem huynh như là ca ca rồi, dù không có những chuyện khác A La cũng sẽ không đồng ý hôn sự này. Điểm ấy A La đã trả lời rõ ràng với huynh từ trước, cho nên đừng vì A La mà làm thêm gì nữa, huynh như vậy khiến A La cảm thấy xa lạ lẫm.”
“A La, không phải vậy, không phải vậy đâu, muội nói với ta không phải là vậy đi?” Thân Diệc Phàm nghe Tử La khẳng định lần thứ hai, hắn biết giờ có muốn lừa mình dối người cũng không làm được nữa, “A La, có phải muội thích ai khác nên mới từ chối ta phải không? Muội nói đi người đó là ai? Có phải là Dung Phong gì đó không?” Tử La thấy Thần Diệc Phàm kích động như vậy, cũng không biết tại sao hắn lại đoán là nàng thích Dung Phong, mặc dù không hiểu vì sao Thân Diệc Phàm nghĩ vậy nhưng nàng vẫn nghĩ nên giải thích một chút, dù sao chuyện này cũng dính líu đến Dung Phong.
“Không phải, A La không thích ai cả, cũng không thích Dung đại ca. A La chỉ em Dung đại ca như ca ca hàng xóm thôi, Thân đại ca đừng nghĩ nhiều...”
“A La, nếu muội còn chưa có người thích, sao muội lại không nghĩ đến ta, A La yên tâm, nhất định ta sẽ tốt với muội.”
Thấy Thận Diệc Phàm cứ chấp nhất về vấn đề này, Tử La lại cảm thấy đau đầu cực kỳ. Nàng cảm thấy giờ hai người khó mà nói rõ với nhau được, thôi thì chờ đến khi Thận Diệc Phàm tỉnh táo lại họ mới có thể nói chuyện cẩn thận được, thế là nàng bèn nói: “Thân đại ca, giờ Đại ca còn đang chờ A La về nữa, A La đi trước đã.” Nói xong nàng lướt qua Thân Diệc Phàm rồi đi về nhà.
Nhưng mà đúng lúc đó, cơ thể nàng lại từ từ rơi vào lồng ngực của Thân Diệc Phàm, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng đã thiếp đi.
“Thiếu gia...”
Thư Mặc phía sau cũng nhìn thấy, nhân lúc Tử La không để ý, Thân Diệc Phàm đã đánh vào gáy nàng, sau đó ôm Tử La đã bất tỉnh vào lòng. Hắn không khỏi trợn mắt há mồm.
Lúc này đây, Thân Diệc Phàm cũng kinh ngạc về hành động xốc nổi của mình lúc vừa rồi. Vừa nãy hắn chỉ thấy Tử La sắp đi rồi, hắn nóng ruột quá nên đành làm hạ sách này, đánh Tử La ngất xỉu, nhưng sau khi động thủ xong hắn lại bắt đầu hối hận rồi.
Tuy nhiên hối hận đó cũng chỉ là nhất thời mà thôi, rất nhanh sau đó, Thân Diệc Phàm đã tiếp nhận sự thật này, thấy Tử La ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, không còn nói những lời khiến người ta tổn thương như vậy nữa, trong lòng hắn bỗng sinh ra một ý nghĩ điên cuồng. “A La, muội là của ta, chỉ có thể là của ta, nên A La đừng trách Thân đại ca nhé... nhất định ta sẽ khiến cho muội thích ta, sau đó nhất định sẽ yêu ta...” Thận Diệc Phàm nhìn Tử La yên lặng nằm trong lòng mình, lẩm bẩm, ánh mắt hắn lóe lên vẻ điên cuồng đến mức Thư Mặc bên cạnh cũng hoảng hốt không thôi.
Những lời muốn khuyên bảo Thân Diệc Phàm hắn cũng vội nuốt xuống. Một chiếc xe ngựa nhanh chóng rời khỏi thôn Hòe Hoa, người trong thôn cũng nhận ra đó là xe ngựa của nhân gia. Bởi vì nhân gia hay lui tới với nhà mấy huynh muội Tử La, cho nên người ở thôn Hòe Hoa cũng quen xe của họ, chẳng ai thấy có gì kỳ lạ.