*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tiểu Lục nghe Tử La nói vậy, lại nghĩ tới dáng vẻ ban nãy của Xuân Hoa, hiểu ý mỉm cười. “A phải rồi, nhân lúc đại phu còn chưa đến, Tiểu Lục, đệ nói những chuyện xảy ra sau khi tỷ bị bắt cóc đi, là ai cứu tỷ vậy?” Thấy Xuân Hoa đã đi tìm Trường đại phu, Tử La liền hỏi Tiểu Lục. Nàng thực sự muốn biết sau khi nàng mất đi ý thức thì đã xảy ra những chuyện gì. Lúc này nàng thật sự muốn xác định suy đoán của mình có đúng không, muốn biết có phải là Mạc Vân Thiên cứu nàng hay không. Mà nàng cũng không hiểu tại sao bản thân lại gấp gáp như vậy nữa.
Ban nãy Tiểu Lục quan tâm thân thể Tử La thế nào, nghe Tử La hỏi chuyện sau đó thể nào, ai2đã cứu nàng thì cậu cũng không để ý lắm, giờ nghe Tử La hỏi lại lần nữa, cậu hơi nghẹn lời.
Có điều trước đó cậu và Mạc Vân Thiên đã thống nhất chuyện này rồi, nên nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ để trả lời câu hỏi của Tử La.
“Tam tỷ tỷ không nhớ rõ ai đã cứu tỷ sao, cũng không nhớ chuyện xảy ra sau khi bị bắt cóc?” Tiểu Lục không trả lời câu hỏi của Tử La mà lại hỏi dò trước. Mặc dù từ chuyện Tử La hỏi cậu sau khi nàng bị bắt đi đã xảy ra chuyện gì, còn hỏi ai cứu nàng thì Tiểu Lục đã đoán được Tử La không biết chuyện gì cả, nhưng để an toàn thì cậu phải hỏi lại lần nữa. Như thể cậu mới biết có nên nói cho Tử La chuyện8Mạc Vân Thiên cứu nàng hay không. “Ừm, không nhớ. Tỷ chỉ nhớ sau khi bị sát thủ bắt thì tỷ bị kẻ bắt cóc khiêng trên vai chạy rất nhanh, hai bên tai đều là tiếng gió, khi đó có lẽ tỷ bị trúng thuốc mê, còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã không có sức lực, cũng không còn tỉnh táo, sau đó không biết chuyện gì nữa.” “Có điều tỷ nhớ hình như có người cứu tỷ từ tay sát thủ, sau đó, sau đó tỷ không có ấn tượng gì nữa, chỉ mơ hồ nhớ sau đó tỷ giống như ngồi trong xe ngựa, có điều tỷ cũng không chắc chắn có phải thật hay không.”
Mà Tử La nghe Tiểu Lục hỏi cũng không nhận ra Tiểu Lục đang thử mình, bèn nói hết những chuyện nàng nhớ, có điều không nói6ra suy đoán Mạc Vân Thiên cứu nàng, cũng không nhắc tới chuyện dường như nàng làm chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập với người nào đó, hơn nữa nàng cảm thấy người đó chính là Mạc Vân Thiên.
Tiểu Lục nghe Tử La nói xong liền biết Tử La thật sự không nhớ Mạc Vân Thiên đã cứu nàng, ít nhất là không có ấn tượng gì với chuyện này hết. Thấy thế cậu cũng biết cần phải giấu Tử La chuyện Mạc Vân Thiên đã tới đây.
Nghĩ vậy, Tiểu Lục không biết cậu nên vui vẻ hay nên cảm thấy buồn nữa.
Đương nhiên bây giờ Mạc Vân Thiên đang trong vòng tranh đấu của triều đình, nếu Tử La không biết nàng và hắn đã từng tiếp xúc thân mật, hoặc không có quá nhiều tình cảm thì cũng tốt cho Tử La. Dù sao3Mạc Vân Thiên sau này sẽ như thế nào, không ai có thể đoán được. Thế nên Tiểu Lục cũng hi vọng Tử La không biết chuyện này. Có điều nghĩ tới Mạc Vân Thiên vì Tử La mà trả giá nhiều như vậy, nhưng Tử La lại không biết gì hết, cậu cũng thấy buồn cho hắn.
Cậu không chỉ cảm khái cho Mạc Vân Thiên mà còn thương cho Tử La, vì cậu cảm thấy Tử La không phải là không hiểu về chuyện tình cảm như nàng thể hiện ra bên ngoài, có lẽ bản thân nàng cũng không ý thức được tình cảm của nàng dành cho Mạc Vân Thiên khác với tất cả mọi người.
Thế nên tâm trạng của Tiểu Lục bây giờ vô cùng phức tạp. Có điều, phức tạp thể nào thì cậu cũng hiểu là hôm nay phải nói dối Tử5La về chuyện Mạc Vân Thiên. Vậy là, cậu sắp xếp lời nói một lát rồi nói theo như cậu và Mạc Vân Thiên đã bàn từ trước. “Vậy à, thì ra Tam tỷ tỷ không nhớ chuyện gì hết.” Tiểu Lục đến cùng vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn, nói tới đây thì ngừng lại, xem Tử La có muốn nói gì không.
“Đúng vậy, tỷ không rõ chuyện gì xảy ra sau đó, Tiểu Lục mau nói cho Tam tỷ tỷ biết đi, cả người cứu tỷ nữa.”
Tử La đương nhiên cũng không chú ý tới tâm tư của Tiểu Lục, cũng không biết ý nghĩ của Tiểu Lục, thật thà đáp, sau đó không nhịn được hỏi ai cứu nàng, lúc này nàng chỉ sốt ruột muốn biết chân tướng có phải giống như nàng nghĩ hay không, làm sao đoán được Tiểu Lục muốn thăm dò mình.
“Vâng. Khi đó thấy Tam tỷ tỷ bị tên sát thủ dẫn đầu bắt đi, bọn đệ đều cuống lên. Mọi người đều muốn đuổi theo Tam tỷ tỷ. Tiếc là những tên sát thủ kia liều mạng ngăn chúng ta lại, chúng ta không đuổi theo được. Cũng may có cứu viện của Ngũ thúc và Nam đại ca chạy tới.”
Tiểu Lục nói tới đây ngừng một lát, sau đó nói
tiếp: “Khi đó có mấy ám vệ bịt mặt đến giúp chúng ta, bọn họ ai nấy công phu cao cường. Sau đó Nam đại ca thoát ra đuổi theo Tam tỷ tỷ, những ám vệ khác cũng đuổi theo. Chờ bọn Tiếu Lục cùng Ngũ thúc xử lý xong những tên sát thủ kia thì Nam đại ca và ám vệ đã ôm Tam tỷ tỷ về.”
“Sau đó thấy Tam tỷ tỷ hình như bị trúng thuốc, hơn nữa ý thức không rõ, Ngũ thúc cùng Nam đại ca nói bọn họ biết ở Vạn Hoa Cốc cách chỗ chúng ta có Trương thần y, thế là chúng ta vội đưa Tam tỷ tỷ đến Vạn Hoa Cốc, Trương thần y Trương bá bá giải thuốc cho Tam tỷ tỷ. Tam tỷ tỷ ngủ mê, bây giờ mới tỉnh lại.” Nghe Tiểu Lục kể xong, Tử La không nhịn được thoáng thất vọng, vì không hề giống với nàng suy đoán, nàng không nghe thấy cái tên nàng mong chờ. “Như vậy à? Thế... trừ những chuyện đó ra còn có gì nữa không?” Tử La suy nghĩ một lúc vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi Tiểu Lục.
“Tam tỷ tỷ còn muốn biết chuyện gì?” Tiểu Lục nghe vậy hơi chột dạ, nhưng vẫn ra vẻ điềm nhiên hỏi, không lộ ra điểm gì bất thường.
Mà Tử Là nghe Tiểu Lục hỏi vậy cũng hơi nghẹn lời, sao nàng có thể hỏi thẳng Tiểu Lục là khi đó nàng có cảm giác như Mạc Vân Thiên cứu nàng chứ, nói nàng có cảm giác mình đã làm chuyện mặt đỏ tim đập với Mạc Vân Thiên thì nàng càng không thể nói ra thành lời
“Nhưng mà... nhưng mà ai đã đưa tỷ đến Vạn Hoa cốc này vậy?” Mặc dù biết nếu Mạc Vân Thiên đến thật thì Tiểu Lục không có lý do gì giấu nàng, nhưng nàng vẫn mong chờ hỏi Tiểu Lục. “Cái này à, là Tiểu Lục cùng Xuân Hoa tỷ và Hạ Hà tỷ đưa Tam tỷ tỷ đến. À còn có Ngũ thúc và Nam đại ca cùng ám vệ nữa.”
Tiểu Lục nói tới đây cũng chột dạ, nhưng cậu không thể không tiếp tục nói, đến đây nhanh trí chuyển đề tài, “A phải rồi, Ngũ thúc cùng Nam đại ca khi đó ở lại điều tra vụ sát thủ giúp chúng ta. Đến tối Ngũ thúc phải người báo tin đến là đã điều tra ra ai thuê sát thủ đến trả thù chúng ta.”
Tử La nghe Tiểu Lục nói, coi như chắc chắn suy đoán của nàng là sai, lẽ nào những thứ trong lúc mơ màng nàng cảm nhận được là sai ư?
Lẽ nào là do nàng quá mong Mạc Vân Thiên đến cứu nàng, nên mới xuất hiện những ảo giác đó? Lẽ nào tất cả chỉ là mơ thôi?
Tử La cảm thấy vô cùng hoang mang.
Nhưng Tử La cũng nhanh chóng phản ứng lại, nhất là khi nghe Tiểu Lục nói đã điều tra ra người nào thuê sát thủ đến giết nàng, nàng liền hỏi, “Là ai thuê sát thủ tới vậy?” “Là Tô Sở Nguyệt.” Tiểu Lục trả lời. “Hả?” Tử La thoáng kinh ngạc, sau đó nhanh chóng tiếp thu đáp án này.
Nàng biết Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam là người của Mạc Vân Thiên, chuyện bọn họ điều tra được chắc chắn đúng tám, chín phần mười, nàng rất tin tưởng Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam, phải nói nàng cảm thấy thủ hạ của Mạc Vân Thiên đều rất giỏi, có bản lĩnh. Mà đối với bọn họ thì điều tra chuyện nhỏ cũng như dễ như ăn bánh thôi.
Thế nên chưa tới hai canh giờ thì Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam đã điều tra ra nàng cũng không thấy lạ, càng không nghi ngờ độ chính xác của đáp án. Hơn nữa nàng cũng cảm thấy nếu có người ghét nàng, thì trừ Tô Sở Nguyệt ra cũng không còn ai nữa.
“Hóa ra là nàng ta, còn muốn cắn chặt lấy ta không chịu buông tha!” Tử La nghe xong đáp án này thì vô cùng căm phẫn.
“Tổ Sở Nguyệt này đúng là có bệnh, hừ, dám làm ra chuyện như vậy, chúng ta nhất định không bỏ qua cho nàng ta!”
Thấy Tử La dời chú ý sang chuyện khác, Tiểu Lục thoáng thở phào nhẹ nhõm, cậu sợ Tử La tiếp tục hỏi nữa thì sẽ để lộ sơ sót mất, dù sao Tam tỷ tỷ của cậu không phải người dễ bị dao động. Có điều nhắc tới Tô Sở Nguyệt cậu cũng không nhịn được mắng. Ngay lúc đó, Xuân Hoa dẫn Trưởng lão đầu gõ cửa đi vào, phía sau còn có Hạ Hà.
“Tam tiểu thư, Tam thiếu gia, Trường đại phu đến rồi.” Xuân Hoa đỡ Trưởng lão đầu vừa đi vào vừa nói. “Trương bá bá, làm phiền bá rồi ạ, bá khám cho Tam tỷ tỷ cháu với.” Tiểu Lục thấy vậy đứng dậy nói. Tử La cũng muốn chào Trưởng lão đầu, có điều Trưởng lão đầu nhanh tay ngăn cản. Sau đó Trưởng lão đầu cẩn thận bắt mạch cho Tử La, lại hỏi Tử La mấy câu. “Trương bá bá, Tam tỷ tỷ có phải đã khỏe rồi không ạ?” Tiểu Lục không nhịn được lo lắng.
“Ừ, Tam tiểu thư đã gần như khỏi hẳn rồi.” Trương lão đầu gật đầu đáp.