Điền Viên Cẩm Tú

Phủ nhận


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thân lão bà còn không hỏi rõ sự tình đã vội vàng đề nghị Thận Diệc Phàm cưới Tô Sở Nguyệt, mặc kệ chuyện có phải Tô Sở Nguyệt có dan díu với Vương Viễn hay nam nhân khác hay không, bà ta chỉ muốn con trai bà phải cưới Tô Sở Nguyệt. Rõ ràng là vì Thần lão bà có thể nhận được lợi ích qua cuộc hôn nhân này mà không buồn quan tâm con trai bà sẽ cưới một cô nương như thế nào!

Ha ha...

Nghĩ tới đây, Thân Trịnh thị cười gằn: “Mẹ nói vậy thì không đúng rồi, Nguyệt tỷ nhi chỉ nói không phải nàng làm mà tất cả chúng ta đều phải tin hết hay sao? Hơn nữa bình thường có mấy ai thừa nhận là mình đã làm sai chuyện. Cho2nên mẹ vội vàng quyết định như thế thì đúng là sơ suất. Nói khó nghe chứ nhỡ... nhỡ Nguyệt tỷ nhi có gì đó với vị Vương công tử này thật thì Phàm ca nhi nhà chúng ta...”

“Tam tẩu nói bậy gì đó!” Thân Trịnh thị vừa mới nói xong thì Tô phu nhân Tô Thân thị không nhịn được cắt ngang lời bà, tiếp tục lớn tiếng phân bua: “Nguyệt tỷ nhi nhà chúng ta đã nói không phải thì nghĩa là không phải, Tam tẩu sao cứ bám riết không tha. Ta biết tẩu không muốn Phàm ca nhi cưới Nguyệt Nhi, nhưng tẩu không thể lấy gậy đánh uyên ương như vậy được, phá hủy nhân duyên của con cái nhà mình. Sao trên đời lại có cha mẹ nào nhẫn tâm làm thế.”

Tô8Thân thị nói thì nghe có vẻ có lý đó, nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì những lời bà vừa nói đúng là không biết xấu hổ vô cùng. Đầu tiên bà ta nói Tô Sở Nguyệt bảo không phải thì chắc chắn không phải, đây rõ ràng là cãi chày cãi cối. Chuyện này có thể do Tô Sở Nguyệt quyết định được sao? Mà Tô Thần thị nói Thân Trịnh thị bám riết lấy chuyện này không tha là vì trả đũa, còn dùng cầu lấy gậy đánh uyên ương nểu Thân Trịnh thị không cho Thân Diệc Phàm cưới Tô Sở Nguyệt chẳng khác nào đổi nghĩa của câu.

Rõ ràng Thân Diệc Phàm và Thân Trịnh thị đều muốn làm rõ chuyện này, không muốn bị Tô Sở Nguyệt lừa gạt, nói thế nào lại6thành Thân Trịnh thị không cho Thân Diệc Phàm cưới Tô Sở Nguyệt. Còn nói Thân Trịnh thị lấy gậy đánh uyên ương, ha ha, đúng là quá hoang đường. Đương nhiên Thân Trịnh thị cũng không phải người ngu, bà hiểu được vấn đề trong lời Tô Thân thị nói.

Thế là sau khi nghe Tổ Thân thị không biết xấu hổ nói vậy, rốt cuộc Thân Trịnh thị cười lạnh châm chọc đáp: “Vậy theo ý tiểu muội thì Nguyệt tỷ nhi đúng là nhân vật lớn, nàng nói không phải thì nó là không phải, ta không ngờ Nguyệt tỷ nhi lại là đại diện cho chân tướng và sự thật vậy đó. Nàng nói gì thì là đó phải không?” Ý trào phúng trong lời bà nói quá rõ ràng.

Thấy Tô Thần thi mắc cỡ3đỏ mặt, Thần Trinh thì cũng biết không phải bà ta không biết mình đang cãi chày cãi cối, nhưng chỉ vì muốn ép Thân Diệc Phàm cưới Tổ Sở Nguyệt mà thôi. Không biết tại sao nhìn thấy Thần lão bà và Tôi Thân thị vội vã muốn Thân Diệc Phàm cưới Tô Sở Nguyệt như vậy, trong lòng Thân Trịnh thị càng tức giận, Phàm ca nhi nhà bà đâu phải là cỏ rác, bà không thể để Thân Diệc Phàm cưới Tô Sở Nguyệt như vậy được.

Nghĩ đến đây Thân Trinh thì càng không khách khí nữa, bà tiếp tục châm chọc: “Nếu Phàm ca nhị thật lòng thích Nguyệt tỷ nhi thì ta cũng không muốn làm kẻ ác, nhưng rõ ràng bây giờ đâu phải vậy, hơn nữa tiểu muội à, không phải5ta muốn bám riết lấy chuyện này mà đây là chuyện trọng đại, sao có thể có sơ suất được đây? Nó không chỉ liên quan đến hôn sự của Phàm ca nhi mà còn ảnh hưởng danh tiết của Nguyệt tỷ nhi nữa. Chúng ta điều tra rõ cũng là vì nghĩ cho Nguyệt tỷ nhi, tiểu muội không nên hiểu lầm mới phải.”

Thần Trịnh thị nói vậy khác nào đập tan hết những cái cớ của Tổ Thân thị, dù da mặt bà ta có dày đến mấy cũng phải ngại, thể là cả buổi trời bà ta không nói được câu nào.

Thân lão bà thấy Tô Thân thị bị nghẹn không nói nên lời, bà ta cảm thấy địa vị của mình bị khiêu chiến nên bực bội đập bàn, lớn tiếng mắng: “Ồn ào cái gì thế hả, mẹ Phàm ca nhi, bộ tưởng bà già này chết rồi sao? Ta còn chưa chết đâu, ngươi muốn can thiệp vào chuyện Thân gia nhà ta à? Đây không phải là chuyện của ngươi! Phàm ca nhi chuẩn bị chuyện hôn nhân này đi.” Đương nhiên câu cuối là dành cho Thần Diệc Phàm.

Mà nói xong Thân lão bà phát hiện Thân Trịnh thị vẫn tỉnh táo nhìn mình, không hề có ý chịu thua, mà Thân Diệc Phàm cũng chỉ ngồi im không nhúc nhích, không buồn để tâm đến lời của bà chứ đừng nói là thỏa hiệp, thể là Thân lão bà thẹn quá hóa giận, có cảm giác như mình không được để ý tới, vốn đã không giữ được lý trí giờ lại càng mất sạch, bà ta càng mắng dữ dội hơn: “Hay lắm, ta nói không được mấy người phải không, ta không còn vai vế trong nhà nữa đúng không?” Thân lão bà không được để ý tới thì càng nổi điên.

“Mẹ à, không phải con không muốn Phàm ca nhi cưới Nguyệt tỷ nhi, chỉ là chuyện hôm nay nhất định phải làm rõ mà thôi.” Thân Trịnh thị vô cùng kiên định, bà không thể để Thân Diệc Phàm vội vàng cưới Tô Sở Nguyệt được. “Mẹ nói đúng lắm, tổ mẫu
phải làm rõ chuyện này mới được, nếu không cháu khó lòng nghe lời cưới Nguyệt Nhi lắm.” Thận Diệc Phàm cũng kiên quyết nói.

Mà giờ Tổ Sở Nguyệt vừa trải qua một thời gian suy nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra được lời giải thích hoàn mỹ, biết lúc này là cơ hội để nàng ta lên tiếng: “Bà ngoại đừng vì Nguyệt Nhi mà cãi nhau với Tam thẩm nữa, Nguyệt Nhi không dám mong Tam thẩm thích mình. Nếu hôm nay Nguyệt Nhi không thể đưa cho Tam thầm câu trả lời thích đáng, Nguyệt Nhi cũng khó lòng sống nối, cho nên cứ để Nguyệt Nhi chứng minh trong sạch của mình đi.” Thân Trịnh thị thấy lúc này đây Tô Sở Nguyệt vẫn còn mê hoặc Thân lão bà, bà càng thêm chán ghét nàng ta, nhưng bà đã không còn quan tâm tới ấn tượng của mình trong mắt Thân lão bà từ lâu, cho nên mấy trò của Tô Sở Nguyệt hoàn toàn không có tác dụng với bà. Thế là bà cười lạnh vài tiếng, nhưng mà không còn nói móc Tô Sở Nguyệt nữa, chỉ nhíu mày đồng ý để Tô Sở Nguyệt nhanh chứng minh sự trong sạch của mình: “Vậy Nguyệt tỷ nhi nhanh giải thích đi nào.” Lời nói có mấy phần mất kiên nhẫn.

“Những bức thư này chỉ là mô phỏng theo chữ viết của Nguyệt Nhi chứ không phải Nguyệt Nhi viết.” Tô Sở Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt.

Vương Viễn đứng bên hồi lâu, thấy Tô Sở Nguyệt nói vậy mà không hề đỏ mặt thì giận đến mức bật cười: “Ổ không ngờ Tổ đại tiểu thư lại có thể nói dối một cách hùng hồn đến vậy. Đúng là bản lĩnh quá, đến tội phạm còn không có bản lĩnh được như cô, nói dối mà mặt không biến sắc, chẳng khác nào nói thật. Ha ha, nếu không phải ta biết rõ sự thật thì chắc sẽ dao động luôn đấy.” Vương Viễn châm chọc không buồn giữ chút mặt mũi cho Tô Sở Nguyệt.

“Vương Viễn kia, đừng có ngậm máu phun người, Nguyệt Nhi nhà ta không thì không oán với ngươi, ngươi nói xấu nó như vậy thì quá lắm rồi đấy.” Tô phu nhân Tổ Thân thị nghe Vương Viễn nói vậy thì không nhịn nổi nữa, đứng lên mắng Vương Viên.

Tô Thân thị mới nói xong, Tô Sở Nguyệt lại yếu đuối góp lời: “Vương công tử nhằm vào Nguyệt Nhi có phải vì năm đó ta từ chối lời cầu hôn của ngươi, cho nên người ghi nhận chăng?”

“Đúng đó, chính xác là thế, Vương Viễn kia sao không tự nhìn lại bản thân đi, cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga, ta không gả Nguyệt Nhi cho người người lại ghi hận trong lòng, nay cố ý tìm Nguyệt Nhi gây sự.” Nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy, Tô Thân thị như sáng hẳn mắt lên, sao bà bỏ qua cơ hội này cho được, vội trào phúng Vương Viễn theo lời Tô Sở Nguyệt.

Thế là mọi người trong phòng nghe hai mẹ con kẻ hát người khen hay, ngoài Thân Diệc Phàm ra, đến sắc mặt của Thân Trịnh thị cũng có phần do dự.

Thấy mẹ con Tô Sở Nguyệt đến giờ còn có ý trả đũa, lúc này Vương Viễn cũng phải “thảng thốt” vì độ vô liêm sỉ của hai mẹ con, hắn cười lớn: “Ha ha ha, Tô đại tiểu thư quả là “nữ trung hào kiệt”, không biết xấu hổ đến mức điên đảo thị phi, đúng là người tài ba nhất mà Vương Viễn ta từng gặp. Tại hạ bội phục, bội phục.” Nói xong còn làm tư thế bội phục với Tô Sở Nguyệt.

“Đương nhiên Tô phu nhân cũng lợi hại quá, bằng không thấy con gái mở mắt nói mò như thế cũng không thấy chột dạ chút nào.” Vương Viễn nhận xét Tô Sở Nguyệt xong cũng không quên gửi gắm vài lời cho Tô Thân thị. Ha ha, chỉ có người ngu mới không nhận ra ý trào phúng trong lời Vương Viễn nói. Thấy Vương Viễn mỉa mai như vậy, mẹ con Tô Sở Nguyệt càng biến sắc. “Mẹ ơi, Vương Viễn rõ là muốn quấy rối, chúng ta đuổi hắn ra ngoài đi.” Tô Thân thị bị Vương Viễn chọc tức, bà ta không buồn để ý Thân lão bà có phải là người có quyền quyết định hay không, bà ta không buồn nghĩ ngợi đã khóc lóc kể lể với Thân lão bà. “Người đâu, đuổi Vương công tử ra ngoài cho ta, không cho hắn bước vào Thân gia một bước!” Thân lão bà thấy mình bị Tô Sở Nguyệt kéo vào vũng nước đục, giờ lại bị Tô Thân thị kéo tiếp, bà bực bội trừng mắt nhìn Tô Thần thị, nhưng bà ta không thể không lên tiếng, mặc dù bà biết mình nói Thận Diệc Phàm không nghe, Thân Diệc Phàm không nghe thì bà càng mất mặt. “Khoan đã!” Quả nhiên, Thân lão bà vừa nói xong Thân Diệc Phàm lập tức ngăn cản, “Tô mẫu à, tốn nhi cảm thấy chuyện hôm nay vẫn cần làm rõ, nếu đúng là Vương công tử nói xấu Nguyệt Nhi, cháu sẽ đòi lại công bằng cho nàng.” Nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều biết Thân Diệc Phàm mới là người có quyền quyết định cao nhất, thế là Thân lão bà và Tô Thân thị, Tô Sở Nguyệt đều thức thời không nói gì nữa. Vừa nãy Tô Thân thị nhờ Thân lão bà làm chủ cũng là bí quá nói bừa mà thôi. Giờ Thân Diệc Phàm đã tỏ thái độ, sao bọn họ còn dám nói gì được chứ?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện