Điền Viên Cẩm Tú

Chân tướng


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến lúc này, nghe Ngọc Chi nói, rồi lại nhìn biểu hiện của Vương Viễn, người trong phòng đã tin lời Ngọc Chi chín phần, chỗ còn lại chỉ cần đại phu tới xác nhận là được. Thân Diệc Phàm và Tô Sở Nguyệt có quan hệ với nhau cũng mới chỉ hai tháng trước, nếu đứa bé này đã hơn ba tháng thì chắc chắn không phải của Thân Diệc Phàm, những lời Ngọc Chi đều là thật. “Ngọc Chi! Ngươi có biết mình đang nói gì không?”

Tô Sở Nguyệt không thể bình tĩnh nổi nữa, hung hăng quát Ngọc Chi: “Ngọc Chi, ngươi nghe ai nói đệ đệ người gặp chuyện thể: Đây là chuyện không thể xảy ra, ngươi bị người ta lợi dụng rồi, mau tỉnh lại đi!”

“Ha ha ha... lợi dụng? Chính ta nhìn thấy di vật của đệ đệ đấy, nó đã2chết từ hai năm trước rồi, không những thế mà còn bị người và bà mẹ ác độc của ngươi hại chết đó! Ha ha... ngươi xong việc rồi còn lừa ta bán mạng tiếp cho ngươi, ha ha ha, ta đúng là ngu mà...” Ngọc Chi cười ra nước mắt. “Ta phải báo thù cho đệ đệ, Tô Sở Nguyệt người để mang lại đi!” Ngọc Chi nói lần nữa rồi điên cuồng lao về phía Tô Sở Nguyệt, dù chạm phải vết thương của bản thân nhưng nàng vẫn không để ý tới. May mắn thay hai người Thân quản gia và Thư Mặc sợ nàng lao lung tung giết Tô Sở Nguyệt nên ngăn lại kịp. “Phàm ca nhi, con đừng tin những gì con tiện tỳ này nói. Đại phu đã nói Nguyệt Nhi có thai đến bây giờ mới hơn hai tháng, chắc8chắn là con tiện tỳ này nói hươu nói vượn rồi.” Thấy Tô Sở Nguyệt sững sờ vì bộ dạng của Ngọc Chi, gấp lên nghĩ lung tung, Tổ Thân thị như túm được cọng cỏ cứu mạng nên hét lớn với Thần Diệc Phàm, nói xong đỡ Tô Sở Nguyệt vừa đi tới ngồi xuống ghế.

“Hơn hai tháng? Nực cười, chắc các ngươi không để ý rồi, từ đó tới giờ người bắt mạch cho Tổ Sở Nguyệt cũng chỉ có một người là đại phu của hiệu thuốc Lục gia thổi. Ngoài Lục đại phu ra Tô Sở Nguyệt chưa bao giờ cho đại phu khác bắt mạch. Có lẽ các ngươi cũng đoán ra rồi nhỉ, không sai đâu, Lục đại phu này đã bị Tổ Sở Nguyệt mua chuộc từ lâu rồi, thậm chí còn phải ta đi trao đổi.”

Sau khi bị Thân quản6gia và Thư Mặc ngăn lại, nghe Tô Thân thị nói, Ngọc Chi không giãy giụa nữa mà châm biếm.

“Thư Mặc, mời cổ đại phu tới đây cho ta.”

Thân Diệc Phàm nghe Ngọc Chi nói xong đã tin việc này cả mười phần, nhớ đến cả nhân gia bị Tô Sở Nguyệt dắt mũi quay vòng vòng, mặt hắn xanh lét, ra lệnh cho Thư Mặc. Cổ đại phu nổi tiếng nhất về mặt phụ khoa ở trấn Cổ Thủy này, để ông ta bắt mạch thì không sai vào đâu được. “Đứng lại!” lúc này Tô Thân thị đang đang đứng cạnh Tô Sở Nguyệt, thấy Thư Mặc định đi gọi Cổ đại phu thật, bà ta hoảng quá vội lên tiếng kêu Thư Mặc dừng lại, sau đó xoay người lạnh lùng chất vấn Thân Diệc Phàm: “Phàm ca nhi, con có ý gì đây?”

“Thư Mặc,3còn không đi đi.” Lần này Thân Diệc Phàm chẳng thèm để tâm đến Tô Thân thị nữa, tiếp tục ra lệnh cho Thư Mặc.

Đương nhiên Thư Mặc phải nghe lời Thân Diệc Phàm, thấy vậy không còn do dự gì nữa mà chạy ra cửa nhanh như chớp.

“Nương, người đầu thể để Phàm ca nhi làm bậy như vậy, người mau bảo nó đi.” Thấy không thể ngăn được Thư Mặc chạy đi gọi đại phu, Tô Thân thị lại quay ra cầu cứu Thân lão bà. Thân lão bà vốn luôn thiên về phía đám Tô Sở Nguyệt, nhưng tình huống bây giờ lại ngoài dự kiến của bà ta. Không ngờ Tô Sở Nguyệt lại muốn vấy bẩn huyết mạch Thận gia, dù Thân lão bà có kiêu ngạo, ương ngạnh nhưng khi đối mặt với việc đại sự thì lòng bà ta không thể5không kiêng kị, bởi bà ta sợ mình sẽ trở thành tội nhân của Thân gia, sau khi chết không thể đối mặt với liệt tổ liệt tông Thân gia được.

Thế nên, lần này Thần lão bà nghe Tô Thân thị nói vậy hiếm khi thấy bà ta không đồng ý giúp.

“Bảo đại phu xem mạch cho Nguyệt tỷ nhi đi.”

Nghe Thân lão bà không đứng về phía mình, Tô Thân thị càng luống cuống: “Nương, người không thể bỏ mặc Nguyệt Nhi được, người nhìn nó lớn lên mà, Nguyệt Nhi là người như thế nào nương còn không rõ sao? Nguyệt Nhi là người tốt bụng, hiền thục nhất, sao nó có thể làm ra loại chuyện này được? Chắc chắn là thằng nhãi kia bôi nhọ Nguyệt Nhi rồi!”

Thân lão bà nghe Tô Thân thị nói Nguyệt Nhi do bà ta nhìn từ nhỏ tới lớn, hiểu rõ con người Tô Sở Nguyệt xong thì sắc mặt biến đổi: “Lão bà ta đây không có thời gian giúp con dạy nữ nhi, chính bản thân con không dạy được nữ nhi cho tốt, để nó làm ra việc không biết xấu hổ như thế, giờ con còn mặt dày hỏi ta?”

“Nương... người... sao người có thể nói như vậy?” Nghe Thân lão bà nói vậy, Tô Thân thị không phản ứng kịp, ngỡ ngàng hỏi.

“Cái gì mà nói như vậy, hừ, việc này các ngươi cứ tự xem mà làm đi, ta gia rồi, không quản được nhiều chuyện như vậy. Thân lão bà thấy việc không đúng thì muốn phải gánh. Hiểu được dung ý của Thân lão bà, Tô Thân thì cũng có chút oán trách bà ta, nhưng lúc này không thể nói gì.

Tô Sở Nguyệt
thấy Thân lão bà lật mặt như thế thì quen rồi, nghe vậy cũng chỉ châm chọc vài câu trong lòng, trên mặt lại không có chút khác thường nào, vẫn ra vẻ đáng thương yếu ớt. Nàng ta biết hôm nay không còn cách nào né được đại phu bắt mạch nên không thèm phản kháng nữa. Động tác của Thư Mặc cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã mời Cổ đại phu tới. “Cổ đại phu, ngài mau bắt mạch cho Nguyệt tỷ nhi đi, xem đứa bé trong bụng nó được mấy tháng rồi.” Sau khi cổ đại phu bước vào, thấy Thân lão bà không nói gì, vì không để Thân Diệc Phàm tự mình nói chuyện này, Thân Trịnh thị chủ động gánh vác nói với cổ đại phu.

Thấy Thân Diệc Phàm không có ý ngăn cản, ngồi một góc cam chịu nghe lời Thân Trịnh thị, Tô Sở Nguyệt còn muốn giãy giụa lần cuối: “Biểu ca... huynh... huynh muốn làm vậy thật sao? Huynh thật sự không tin Nguyệt Nhi?” Nàng ta nhìn về phía Thân Diệc Phàm chân thành sâu đậm”.

Thân Trịnh thị thấy Tô Sở Nguyệt lúc này còn có mặt mũi nói ra lời ấy, bà bị độ dày da mặt của Tô Sở Nguyệt chọc cho tức xanh mặt. Vì thế, không đợi Thân Diệc Phàm lên tiếng, bà lại đẩy lời Tô Sở Nguyệt về: “Nguyệt tỷ nhi, giờ không còn là vấn đề tin hay không nữa, nếu con trong sạch thì để Cổ đại phu bắt mạch đi, đến lúc đó chuyện như thế nào cũng rõ ràng.”

“Thai nhi trong bụng Tô đại tiểu thư đã hơn ba tháng rồi.” Bắt mạch xong, dưới ánh mắt của mọi người, cuối cùng Cổ đại phu nói ra đáp án.

“Hóa ra là thật...” Thân lão bà nghe vậy lảo đảo ngã ngồi xuống ghế.

“Sao... sao lại như vậy?” Nghe kết quả này, Tô Thân thị cũng lui về sau vài bước, không thể tin đây là thật, kêu lên đầy sợ hãi.

Cổ đại phu thấy Thân lão bà và Tô Thân thị phản ứng kỳ lạ như vậy cũng khó hiểu, kết hợp với phản ứng của người xung quanh sau khi ông bước vào, lộ ra nét mặt kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt Cổ đại phu, Thân Trịnh thị đã biết vì sao. Tuy bà không muốn che giấu cho Tô Sở Nguyệt, nhưng việc này cũng liên quan đến Thân Diệc Phàm, bà đành khách khí vài câu với Cổ đại phu, cảm ơn ông xong thì kêu Thư Mặc tiễn ông về. Cổ đại phu cũng không phải người nhiều chuyện, Thân Trịnh thị đã nói như vậy, tuy ông thấy phản ứng của mọi người, đặc biệt là của Thân lão bà và Tô Thân thị càng kì lạ, nhưng ông không ở lại lâu. “Tổ đại tiểu thư, bằng chứng như núi, ngươi còn nói gì được không?” Cổ đại phu đi rồi, sau khi xác nhận bản thân bị Tổ Sở Nguyệt cắm cho cái sừng to, tâm tình Thân Diệc Phàm rất phức tạp. Hắn rất tức giận vì bị Tô Sở Nguyệt xỏ

mũi, nghĩ đến khả năng hắn nuôi con thay người khác thì hắn càng giận dữ. Sắc mặt của Thần Diệc Phàm lúc này vô cùng kém. “À... có gì hiểu nhầm ở đây chăng?” Tô Thân thị sững một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình, vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Hừ, nếu dì còn chưa tin, giờ chúng ta mới thêm cả Lục đại phu kia tới đây đi.” Thân Diệc Phàm nghe vậy cười lạnh, giọng nói nghe rõ mùi châm chọc. “Ha ha ha...” Lúc này, đột nhiên Tô Sở Nguyệt cười ra tiếng, thấy tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn về phía mình, Tô Sở Nguyệt không cười nữa, sau đó hào phóng thừa nhận: “Không cần mời Lục đại phu đâu, cũng không cần mời thêm đại phu nào khác. Không sai, đứa bé trong bụng ta không phải của biếu ca.”

Sau đấy, Tô Sở Nguyệt bước đến trước mặt Thân Diệc Phàm khi mọi người còn chưa phản ứng lại.

Việc đã tới nước này, nàng ta vẫn mang dáng vẻ tiểu thư khuê các như trước đây, không có chút chật vật nào, thậm chí bước chân vẫn bình tĩnh. Thấy Tô Sở Nguyệt vẫn bình tĩnh như vậy, không hiểu vì sao Thân Diệc Phàm lại có dự cảm xấu.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của người trong đại sảnh, Tô Sở Nguyệt dừng lại, nghiêm túc nhìn Thần Diệc Phàm hỏi: “Biểu ca, Nguyệt Nhi chỉ muốn biết huynh có từng thích Nguyệt Nhi hay chưa, dù chỉ một chút, một chút thôi.” Lời này vừa đáng thương vừa hèn mọn, nếu người không biết chuyện gì đang xảy ra có lẽ còn nghĩ Thân Diệc Phàm phụ bạc Tô Sở Nguyệt. “Điều này ta nghĩ Tô đại tiểu thư phải rõ hơn ta chứ nhỉ.” Thân Diệc Phàm vẫn xanh mặt, đồng thời nâng cao cảnh giác.

“Ha ha... biểu ca, huynh có biết, Nguyệt Nhi vẫn luôn thích huynh không? Vì để có được tình yêu của huynh, dù chỉ một chút, Nguyệt Nhi vẫn nỗ lực không ngại gì cả, không ngờ ta vẫn không thể làm biểu ca động tâm chút nào.” Nét mặt Tô Sở Nguyệt bị thương.

Nguyệt Nhi, đau lòng vì kẻ phụ tình này không đáng! Nguyệt Nhi con ngốc quá!” Lời Tô Thân thị nói càng long trời lở đất.

Nhất thời, người trong phòng đều trợn tròn mắt.

Thân Diệc Phàm thấy thế cũng hơi hiểu ra Tổ Sở Nguyệt muốn làm gì, đây là muốn lấy lui làm tiến à?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện