*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mọi người xung quanh đều không có bất kỳ chứng cớ nào về những lời đồn đối với Tử La, sau khi bị hắn chất vấn, tuy họ không phải Trần Cao thị nhưng cũng cảm thấy khá xấu hổ. Bây giờ nghe Trần Cao thị nói vậy, họ cảm thấy rất có đạo lý, mấy người ban nãy phụ họa Trần Cao thị đều thở phào một hơi, gật đầu nói phải.
“Đúng vậy, đúng vậy! Không có lửa thì sao có khói, nhất định là A La làm thì người ta mới nói được.”
“Ừ, nếu không thì sao mọi chuyện lại truyền đi như vậy?”
“Đúng vậy.”
Nhất thời có rất nhiều người đứng về phía Trần Cao thị. Trần Cao thị chưa bao giờ cảm thấy uy phong như lúc2này, càng ưỡn ngực vênh mặt hơn. Thấy tình hình như vậy, vẻ mặt nam tử trung niên vẫn vô cùng bình tĩnh, chẳng hề bị ảnh hưởng gì, giống như là chẳng nhìn thấy tình cảnh trước mắt vậy.
Hắn đợi mọi người nghị luận một lúc mới bắt đầu cất giọng: “Vậy thì ra là cứ đồn đại thì là sự thật sao? Bên ngoài truyền miệng cái gì thì nhất định là thật? Nếu vậy thì ta muốn dạy bảo ai thì cứ đi truyền lời đồn đại về họ là được phải không?
“Chuyện này...”.
Nam tử trung niên vừa nói, mọi người lại rơi vào im lặng, nhất thời, chẳng ai có thể phản bác lại được.
“Vậy nếu A La không làm thì sao bên ngoài lại nhiều8người nghị luận về nó thế?” Một lúc lâu sau Trần Cao thị mới nói ra một câu như thế, nhưng rõ ràng chẳng có chút thuyết phục nào.
Tuy biết có một số việc thì Tam nhân thành hơn, các cụ cũng có câu: Lão ta lão cùng với nhóm người lão, ấu ngô ấu**. Xin hỏi vị đại tỷ này, nếu ngươi đã nói vậy thì ngộ nhỡ một ngày nào đó con gái bà cũng bị truyền ra những lời đồn đại không có căn cứ, người xung quanh đều giống bà, thêm mắm dặm muối, khiến danh tiếng của con gái bà càng xấu đi, lời đồn càng ngày càng quá đáng, bà có còn lấy thái độ đi xem trò vui đi để đối diện với6vấn đề này không?”
(*) Nghĩa đen: Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật. Nghĩa bóng: Một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải. Một chân lý có chứng minh rõ ràng, mười phần chắc chắn thì mới nên công nhận.
(**) Ta kính trọng bậc cha mẹ ta cũng như kính trọng các bậc cha mẹ của mọi người; ta yêu thương con em ta cũng như yêu thương con em của mọi người. “Con gái nhà ta đã gả đi rồi, lấy đâu ra lời đồn nữa?” Trần Cao thị nghe xong như mèo giẫm vào đuôi, lập tức xù lông.
“Bà xem, chẳng qua ta chỉ3lấy một ví dụ thôi, bà đã lo lắng cho con gái mình như vậy rồi, vậy sao bà lại bất chấp lương tâm hủy hoại danh tiếng con gái nhà người ta như thế? Vị kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân***, nếu bà đã không thể khẳng định lời đồn là thật thì đừng có bỏ đá xuống giếng, cố ý làm loạn trước mặt mọi người, cố ý hủy hoại thanh danh của một tiểu cô nương, đây là chuyện liên quan đến đức hạnh đấy.”
(***) Cái gì mình không muốn, thì đừng làm cho người khác. “Ngươi.” Trần Cao thị thật sự không biết đáp trả thế nào, cả buổi trời cũng chỉ nói được một tiếng như vậy. Mọi người xung quanh nghe nam5tử trung niên nói xong cũng vô cùng xấu hổ, đặc biệt là lúc hắn nói câu “Lão ngô lão di cập nhận chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu”, thêm ví dụ đằng sau và câu “Kỷ sở bất dục, vật thi vụ nhân” càng khiến họ phải suy nghĩ lại, họ chẳng phải chính là “đông lõa” hay sao?
Người ở đây đều là thôn dân, tuy rất thích xem náo nhiệt, thậm chí còn hay hóng hớt chuyện nhà người ta nhưng bản chất vẫn là người lương thiện chất phác, nghe nam tử trung niên nói xong liền cảm thấy xấu hổ. Đương nhiên, vẫn có những người đã xấu từ bản chất như mấy người Đông Hoàng thị, mẹ Xuân Sinh, mẹ Lâm Tử, bọn họ nghe xong đều không cho là đúng chứ đừng nói là nghĩ lại cái gì.
“Trần Cao thị, ngươi còn không mau về nhà cho ta, nếu ngươi muốn bị bỏ... thì bây giờ ta sẽ cho ngươi toại nguyện” Trần Sơn xấu hổ không thôi, cảm thấy Trần Cao thị hết lần này đến lần khác hãm hại một cô bé chắc chắn là có liên quan đến mình, không khỏi vừa thẹn vừa tức, gào lên với bà ta.
“Để tiên sinh chế cười rồi.” Sau khi hét lên với Trần Cao thị, Trần Sơn xấu hổ chắp tay tạ lỗi với nam tử trung niên, nói xong liền muốn kéo Trần Cao thị đi.
Trần Cao thì lúc này đã vô cùng sợ hãi, không khỏi nhìn sang Đông Hoàng thị, lộ ra ánh mắt cầu cứu. Đổng Hoàng thị không ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên “Trần Giảo Kim” thế này, chuyện đã sắp thành công rồi lại chuẩn bị thất bại cũng vô cùng khẩn trương, chỉ là bà ta thấy rõ tình trạng hiện giờ, đây không phải là lúc bà ta có thể ra mặt.
Vì vậy, cho dù bà ta có không cam lòng thì cũng chỉ có thể lắc đầu với Trần Cao
thị. Sợ mọi người sẽ để ý đến mình, Đổng Hoàng thị liền lùi về phía sau, rõ ràng là không muốn nhảy vào vũng nước đục này.
Trần Cao thị thấy Đông Hoàng thị lắc đầu, lại còn trốn vào trong đám người, bộ dạng sợ chết không muốn bị liên lụy thì vô cùng giận dữ. Đây là cách Đông Hoàng thị thị bày cho bà ta, bây giờ chuyện đã ra thế này, bà ta bị mọi người khiển trách, thậm chí sau này còn không ngóc đầu lên nổi ở Trần gia mà Đông Hoàng thì chỉ biết lo cho thân mình, sao bà ta có thể không tức giận được? Trong cơn giận dữ, sau khi thấy phản ứng của Đổng Hoàng thị, chút lý trí còn sót lại của bà ta cuối cùng cũng bay biến. Hơn nữa, nếu hôm nay bà ta không thể chuyển bại thành thắng”, phá giải cục diện bất lợi này, bà ta về nhà rồi không biết sẽ phải đối mặt với cái gì đây. Còn nữa, sau lần náo loạn vào tháng Chạp năm ngoái, địa vị của bà ta ở Trần gia đã không còn như trước rồi, bây giờ lại thêm chuyện này, thật sự bà ta không dám tưởng tượng mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì nữa.
Nghĩ đến chuyện về nhà sẽ phải đối mặt với một bức hữu thư, bà ta càng đứng ngồi không yên. Vì vậy, bà ta dùng sức giãy khỏi tay Trần Sơn, chỉ vào Đông Hoàng thị nói: “Đổng Hoàng thị, không phải người nói ta náo loạn lần này, ngươi sẽ đứng về phía ta sao? Ý của ngươi bây giờ là muốn bo bo giữ mình thôi phải không?”
Bây giờ Trần Cao thị đang nghĩ, tại sao hôm nay chỉ có bà ta phải gặp xui xẻo? Hừ, nhất định hôm nay bà ta phải lôi Đổng Hoàng thị xuống nước, dựa vào cái gì mà người nghĩ kế cho bà ta lại chỉ biết lo cho bản thân như thế? Người xung quanh nghe Trần Cao thị nói thế thì đều kinh ngạc nhìn về phía Đông Hoàng thị, cho dù Đổng Hoàng thì có lui vào sâu trong đám người thì cũng chẳng trốn được.
Nhất thời, mọi người đều khinh thường nhìn bà ta, cũng có không ít người đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
“Thì ra là còn chuyện này, chẳng trách, chẳng trách.” Có người làm ra vẻ bừng tỉnh nói. “Chẳng trách gì?” Một người vẫn còn mơ hồ không hiểu. “Ngươi vẫn không nhìn ra à, Trần Cao thị suốt ngày lôi chuyện thanh danh của A La ra nói, không phải là do Đông Hoàng thị lòng dạ hiểm ác sai bảo thì là gì?” Người nọ trả lời.
“Ai ya, ta nói rồi mà, mấy lời đồn về A La đã lâu không có người nhắc đến rồi, thế mà Trần Cao thị suốt ngày lặp đi lặp lại, thì ra là do bá mẫu lòng dạ hiểm độc này xúi người ngoài bắt nạt cháu gái mình, hủy hoại danh tiếng của con bé. Chẳng trách, chẳng trách.” Tiếp đó lại có người nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, ta thấy có khi mấy lời đồn về A La có khi đều là do Đông Hoàng thị cố ý truyền ra cũng nên.” Càng nói càng có thêm nhiều người được khai sáng đầu óc.
“Hả?” Nghe vậy có người kêu lên.
“Có đạo lý, có khi là thật ấy chứ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nhà Đông Hoàng thị có bao giờ để yên đâu, họ toàn ghen tức vì mấy đứa Thụ ca nhi sống càng ngày càng tốt kia kìa.”
***
Chẳng mấy chốc, mấy lời nghị luận liền biến thành Đông Hoàng thị chính là người truyền mấy lời đồn đại về Tử La ra ngoài. Lúc này, Đổng Hoàng thị cảm thấy ấm ức không thôi, sống đến tuổi này rồi vẫn luôn là bà ta đi nói xấu hãm hại người khác, làm gì có chuyện người khác nói xấu, đổ chuyện bà ta không làm lên đầu bà ta thế này.
Đổng Hoàng thị thầm mắng Trần Cao thị ngu như lợn, nếu Trần Cao thị không chỉ mặt bà ta ra thì làm gì có chuyện thể này, bây giờ mọi người đều nghĩ rằng bà ta là người bày trò hãm hại Tử La rồi.
Nếu Đổng Hoàng thị mà là Tử La thì nhất định sẽ nói một câu: Đúng là không sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngũ như lợn. Bị Trần Cao thị nói như vậy, trọng điểm chú ý hôm nay của mọi người đã chuyển từ việc xem xét lời đồn đại về Tử La có phải là thật không sang việc Đổng Hoàng thị bày trò hãm hại cháu gái rồi. Bị Trần Cao thị nói một câu mà chủ đề đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này, dù da mặt Đông Hoàng thị có dày thế nào thì lúc này cũng hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Mẹ Thanh ca nhi, ngươi cũng không thể nói như vậy được, ta bảo người làm vậy lúc nào.” Tuy rằng lời nói bây giờ đã không còn sức thuyết phục nhưng Đông Hoàng thị vẫn không thể không phủ nhận, nếu không thì chẳng phải bà ta tự nhận mình là chủ mưu hay sao. Tuy rằng đây là sự thật nhưng bà ta cũng tuyệt đối không thể thừa nhận được.
“Đổng Hoàng thị, ngươi.” Trần Cao thị nghe Đổng Hoàng thị nói vậy, trong lòng không khỏi điên lên, bắt đầu lớn tiếng mắng.