“Đại ca, rốt cuộc đại ca muốn nói cái gì? Mấy chuyện này ai mà chẳng biết.”
Nghe mãi cũng không biết Thân Đại lão gia muốn nói đến biện pháp nào mà chỉ nghe thấy tương lai huynh muội Tử La sẽ rạng rỡ ra sao. Kết quả là Thân Tam lão gia vội lên tiếng ngắt lời. Thân Đại lão gia càng nói về tương lai của huynh muội Tử La thì càng thêm hưng phấn, nghĩ đến tiền để sau này của họ lòng ông2lại kích động dâng trào. Thể là lúc này bị Thân Tam lão gia cắt ngang phân tích ông cũng không tức giận. Sau khi nghe Thân Tam lão gia hỏi, giống như thể không nhận ra mọi người trong phòng đang sốt ruột, ông từ tốn nói: “Ta muốn nói với mọi người là, dù thế nào đi nữa, tương lai của mấy huynh muội Tử La chắc chắn sẽ không tệ. Vì lẽ đó nếu bây giờ chúng ta đồng ý để Phàm ca nhi9cưới Đổng Tử La, điều đó sẽ có lợi cho Thân gia vô cùng.” “Hơn nữa, nếu Phàm ca nhi thấy chúng ta không còn phản đối chuyện nó cưới Đổng Tử La nữa, quan hệ trong nhà chúng ta chắc chắn sẽ giảm bớt căng thẳng, sau này chúng ta cũng mềm mỏng với Phàm ca nhi hơn, chắc chắn nó sẽ không đối xử với chúng ta như thế. Chúng ta có thể tiếp tục trải qua những ngày tháng giàu có như cuộc sống6ở phủ thành trước kia. Mọi người thấy sao?”
“Không ra sao cả.” Thân lão bà nghe Thân Đại lão gia nói xong thì hừ lạnh. Lúc này hiểm khi Thân lão bà tỉnh táo, qua tiếp xúc lần trước với huynh muội Tử La, bà ta cũng hiểu rõ huynh đệ nhà họ kiên định đến mức nào, không bao giờ ép dạ cầu toàn. Nhưng mà giờ không tới phiên bà ta phản đối, huynh muội Tử La không hề quan tâm đến gia sản của0nhân gia, bà ta cũng không thể tha thứ cho bọn chúng đã khiến cho gia đình họ trở nên như thế này, sao có thể đồng ý để Tử La gả cho Thân Diệc Phàm được? Nhưng mà Thân lão bà ngộ ra không có nghĩa là những người khác của nhân gia cũng tỉnh ngộ. Bà ta vừa nói xong, Thân Tam lão gia đã vội phản bác ngay: “Nương à, lẽ nào giờ nương còn muốn gả Nguyệt tỷ nhi cho Phàm ca nhi7nữa sao?” Thân Tam lão gia vừa nói thành lời, ánh mắt mọi người nhìn bà ta càng thêm khinh miệt.
“Các ngươi nhìn kiểu gì thế hả? Bà già ta sao có thể để Phàm ca nhi cưới cái đồ sao chổi Nguyệt tỷ nhị kia được.” Thân lão bà thấy ánh mắt khiển trách mà mọi người nhìn mình, thế là lại nổi giận.
“Thế sao bây giờ nương còn nói như thế?” Thân Tam lão gia thể hiện mình không tin, mà những người khác cũng nghi ngờ như vậy. “Ngươi... các ngươi.” Thân lão bà thấy vậy thì càng nổi giận, nhưng mà rốt cuộc bà ta vẫn còn lý trí, bà ta biết một mình bà ta chống lại nhiều người như vậy cũng không chiếm được lợi ích gì. Thế là bà ta kìm nén cơn giận của mình xuống.
“Không phải bà già ta không đồng ý để Phàm ca nhi cưới Đổng Tử La kia, với sự kiêu ngạo của mấy huynh muội họ, sao bọn họ đồng ý chuyện này được, các ngươi đừng quên, khi đó vì chuyện Nguyệt tỷ nhi mà chúng ta đã xích mích với mấy huynh muội Đổng gia. Vì thế ta thấy đừng nằm mơ ban ngày như thế nữa.” Thân lão bà nói thẳng những điều mình nghĩ. Mà những người khác nghe vậy cũng đồng loạt nhíu mày. “Không sợ, bây giờ danh tiếng của Đổng Tử La có tốt đẹp gì, nghe nói lâu rồi không có ai tới cửa cầu hôn, cho nên nếu bây giờ Phàm ca nhi tới cầu hôn nàng ta làm chính thể, thế nào với điều kiện của Phàm ca nhi, sao mấy huynh muội Đổng gia không đồng ý cho được? Ngoài Phàm ca nhira, đầu còn ai trong sạch chịu lấy Đồng Tử La đó. Ta lại thấy chuyện này rất có khả năng.”
Thân Nhị lão gia là người đầu tiên đưa ý kiến, cũng đồng tình với biện pháp của Thần Đại lão gia.
Không thể không nói, nghe Thân Nhị lão gia trình bày xong, mấy người Thân gia đều cảm thấy chuyện này vô cùng hợp lý. Nhất thời mọi người đều mừng rỡ không thôi, trên mặt tươi tỉnh hẳn ra. Thân lão bà đập tay một cái rồi nói: “Không sai, giờ danh tiếng của Đổng Tử La tệ hại đến vậy, nếu Phàm ca nhi chịu cưới chắc chắn mấy huynh muội Đổng gia sẽ cảm tạ ân đức của Thận gia chúng ta. Hừ, không phải lo mấy huynh muội bọn nó không đồng ý, nếu bọn nó không đồng ý thật, chúng ta lại tiếp tục nói xấu bọn nó, để cho con bé Đổng Tử La kia khỏi gả được ra ngoài. Ta không tin đến lúc đó bọn nó còn không chịu khuất phục.” Nói xong bà ta còn cười lạnh.
“Nương, nương đừng nghĩ đến chuyện bắt bí huynh muội Đổng Tử La nữa, dù sao sau này nhà bọn nó cũng có tiền để đến vậy, chúng ta không nên đắc tội. Nhưng mà nếu như Đổng gia không đồng ý mối hôn sự này, chúng ta cử làm như nương nói đi.” Thân Đại lão gia nói.
“Đến lúc đó Đổng Tử La kia cũng chỉ còn một con đường phải gả cho Phàm ca nhi, mà Phàm ca nhi thì dù danh tiếng của nàng ta tệ hại đến thế nào cũng vẫn muốn cưới nàng ta làm
vợ. Cho nên Đại ca à, cách này được đó.” Thân Nhị lão gia phân tích xong lại thêm mừng rỡ, không nhịn được vỗ tay cười lớn.
Mà mấy người Thân gia lúc này ai cũng vô cùng vui sướng. “Giờ chúng ta phải làm sao đây?” Thân lão bà thấy Thần Đại lão gia rất có đầu óc, nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp sau này thì không nhịn được đứng lên hỏi Thân Đại lão gia. Bà ta không chịu nổi cuộc sống cơ cực này nữa rồi.
“Chúng ta đưa tin cho Phàm ca nhi, giải thích tình hình của Đổng Tử La bây giờ cho nó, nói với nó là chúng ta muốn bù đắp những chuyện sai lầm trước kia đã gây ra cho huynh muội Tử La, đồng ý để nó cưới Đổng Tử La làm vợ. Ta nghĩ Phàm ca nhi nhận được thư nhất định sẽ chạy về. Đến lúc đó chúng ta không cần khổ cực như vậy nữa.” Thân Đại lão gia nghe vậy cũng nói suy nghĩ của mình ra.
“Được, tốt, ta đi đưa tin cho nó ngay đây.” Thân Tam lão gia cảm thấy biện pháp này rất hay, thể là kích động muốn đi gửi thư cho Thân Diệc Phàm ngay lập tức.
“A chờ chút, Tam đệ không nên sốt ruột như vậy. Chúng ta phải viết cho thành khẩn một chút, quan tâm tới Phàm ca nhi nữa, như thể Phàm ca nhi mới dễ tha thứ cho chúng ta.” Thân Nhị lão gia thấy Thân Tam lão gia nóng vội như thế thì vội đứng lên kéo lại.
“Nếu không thì vậy đi, đợi Tam đệ viết xong thì đưa cho mọi người xem thử, đến lúc đó có thêm gì thì thêm.” Sau khi kéo Thân Tam lão gia lại, Thân Nhị lão gia nói suy nghĩ của mình. Thâm Tam lão gia nghe thế thì cảm thấy Thân Nhị lão gia không tin tưởng vào năng lực của mình, đang tính nổi giận, nhưng sau đó nghĩ đến tính quan trọng của thành bại lần này, ông ta mới nhịn xuống không nổi đóa. “Được, cứ làm vậy đi.” Cuối cùng Thần Tam lão gia nhanh chóng đồng ý yêu cầu của Thân Nhị lão gia. Thể là mấy người Thân gia gửi thư cho Thân Diệc Phàm xong thì cùng nhau ngóng đợi Thân Diệc Phàm trở về.
Không chỉ Thân gia, sau khi biết tin Tư Thụ, Tử Hiên đều thi đậu cử nhân, ngoài ra huynh muội họ còn trồng được khoai lang sản lượng cao... một số người cũng bắt đầu tính toán. Mấy gia đình xung quanh nhà bọn họ cũng không phải là trường hợp cá biệt. Thôn Hòe Hoa, nhà Trần thôn trưởng. Lúc này Trần Cao thị đang ngồi với Trần Châu, kéo tay Trần Châu khóc không thành tiếng: “Châu Nhi à, sao con lại bị phu gia hưu kia chứ? Con gái đáng thương của nương, sau này con phải làm sao đây, giờ con còn trẻ như vậy. Ôi sao con khố thế hả Châu Nhi!” (*) Phụ gia hưu: bị chồng bỏ
Nói đến đây, Trần Cao thì lại càng đau lòng, càng mắng phu gia của Trần Châu: “Nhà họ không tôn trọng nhà chúng ta phải không, giờ còn dám ái thiếp diệt thê. Hay lắm, giỏi lắm, không được, chúng ta không thể để yên như vậy được. Con yên tâm nhi, giờ nương sẽ đi tìm cha và Đại ca con, để họ tới nhà thông gia đòi công bằng. Nhà họ muốn bỏ vợ cũng không dễ như thế.”
Trần Cao thị nói xong thì đứng dậy định đi tìm Trần Sơn. Trần Châu thấy bà ta muốn nói chuyện này cho Trần Sơn và Trần Thiếu Khanh để họ đến nhà phu gia nói chuyện thì không hề vui vẻ hay yên tâm chút nào mà cực kỳ sốt sắng. Nàng ta vội kéo Trần Cao thị đang tính đứng lên đi tìm Trần Sơn.
“Nương đừng đi.” “Châu Nhi đừng sợ, có Trần gia chúng ta, chắc chắn con sẽ không thể thiệt thòi. Yên tâm, cha mẹ sẽ cho con câu trả lời thỏa đáng, để con được rạng rỡ đón về. Nếu không lần này nhà chúng ta không để yên cho họ.” Trần Cao thị không đợi Trần Châu nói xong đã vỗ vỗ tay nàng ta đảm bảo. Theo lý thuyết, bị phu gia hưu như vậy, nhà mẹ đẻ ra mặt vì nàng ta thì nàng ta phải thấy vui mới đúng. Vậy mà lúc này Trần Châu không thấy cảm động một chút nào mà lại tỏ ra sợ hãi. Hơn nữa, thầy Trần Cao thị muốn gọi người trong nhà tới phu gia nói chuyện, nàng ta còn vô thức lộ ra vài phần oán trách. “Mẹ” Không muốn nghe Trần Cao thị tiếp tục lải nhải, Trần Châu không nhịn được cắt ngang lời bà ta đang oán trách phu gia. “Châu Nhi, con không muốn để nương mắng cái đồ phụ tình kia là không được. Con đừng khuyên nương nữa, việc này không thể như thế được. Nhà chúng ta nhất định phải bắt họ giải thích. Hừ, chúng ta đâu dễ bị bắt nạt” Trần Cao thị cứ tưởng Trần Châu đang muốn nói giúp phu gia thì hơi tức giận, bà ta vẫn thương con nên không nói thêm gì, nhưng mà bà ta vẫn muốn phải ra mặt cho nàng. “Cái gì mà đồ phụ tình?” Đúng lúc đó Trần nãi nãi đi qua nghe vậy thì tò mò hỏi. Trần nãi nãi thấy con dâu và cháu gái vừa về nhà đã vào phòng vừa khóc vừa mắng mới không nhịn được qua xem. Giờ nghe Trần Cao thị nói vậy bà càng thêm lo lắng. Trần Châu thấy Trần nãi nãi phát hiện rồi thì sắc mặt càng trở nên trắng nhợt.