*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Không sai
Lần này huynh cũng đã dự tính sẽ thiếu một nửa lương thảo rồi, nhưng vẫn thiếu rất nhiều
Hiện giờ bởi vì tình hình bất ổn, có rất nhiều người bắt đầu dự trữ lương thực, cho nên dù có bạc cũng rất khó xoay xở được đủ số lượng lương thảo trong một thời gian ngắn
Đây mới là điều mà huynh lo lắng nhất hiện giờ.”
Nghe như vậy nghĩa là Dung Phong đã khẳng định kết luận của Tử Thụ, sau đó hắn nói ra vấn đề khó khăn mà hiện giờ đang gặp phải, hy vọng có thể cùng huynh đệ Tử Thụ, Tử La nghĩ cách, bàn bạc xem tiếp theo phải làm thế nào.
Dung Phong không thể không thừa nhận và bội phục trí tuệ của huynh muội Tử La
Cho nên hiện3giờ, hắn rất quan tâm đến chủ kiến của huynh đệ Tử La, hy vọng rằng trong cuộc bàn bạc này, huynh đệ Tử La có thể nghĩ ra cách tốt nhất để giải quyết vấn đề khó khăn về lương thảo hiện giờ.
Mà về điểm này, ban nãy hắn mới chỉ nói qua vài câu với Tử La mà Tử La đã nghĩ tới cách để dân chúng đóng góp lương thảo, thế nên hiện giờ hắn lại càng quyết tâm muốn bàn bạc tới huynh muội Tử La, lại càng khẳng định rằng phán đoán trước đó của hắn không hề sai lầm.
Ngoại trừ Tử La đã từng kinh ngạc khi biết số lượng lương thảo bị thiểu thì lúc này, huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục sau khi nghe Dung Phong khẳng1định suy đoán của Tử Thụ lại không khỏi nhíu chặt mày
Mà nghe những lời Dung Phong vừa nói thì hiện giờ hắn đã gom góp được hơn một nửa phần lương thảo còn thiếu, nhưng phần còn thiếu ấy vẫn cực kỳ nhiều
Phần lương thảo còn thiếu chính là số lượng cần cho hai trăm nghìn đại quân sử dụng trong hơn một tháng
Mà số lương thảo cần thiết đó đã vượt quá xa so với số lương thực mà cả nhà họ có thể bổ sung! Sau khi nghe vậy, huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục đều lập tức trầm mặc.
“Dung đại ca, số lương thảo hiện giờ mà biên quan còn thiếu đã vượt xa số lượng mà bọn đệ dự tính
Đệ cảm thấy, lương thảo ở biên quan bị thiểu6nhiều như vậy thì dù cả nhà bọn đệ có dốc hết tất cả cũng không giải quyết được
Mà Dung đại ca còn nói hiện giờ ở ngoài cũng rất khó có thể gom góp được đủ số lương thực trong thời gian ngắn
Thế nên, để cảm thấy hiện giờ chúng ta phải nghĩ ra cách tốt hơn để giải quyết hoàn cảnh khó khăn đang gặp phải hiện giờ mới được
Nếu không, tình thế của biến quan sẽ vô cùng bị động.” Trầm mặc một hồi lâu, sau khi suy nghĩ kĩ, Tử Thự liền nói ra suy nghĩ của mình, cũng không đợi Dung Phong nói gì, cậu liền dặn Tử Hiên và Tiểu Lục: “Tử Hiên, Tiểu Lục, hai đệ đến thư phòng lấy hết những khoản liên quan đến điển trang, lương thực4trong nhà ra, phân tích xem nhà chúng ta có thể lấy ra bao nhiêu lương thực.”
Dung Phong nghe Tử Thụ nói vậy thì đại khái đã hiểu ý của Tử Thụ
Họ đang muốn dốc hết những gì có trong nhà họ để cung cấp lương thảo cho biến quan đây mà!
Thế nên, Dung Phong rất khiếp sợ
Hắn muốn nói điều gì đó nhưng lại nghĩ tới tình thể ở biên quan lúc này, còn cả tình cảnh mà triều đình Đại Tề đang gặp phải, hắn càng không biết chiến sự ở biên quan sẽ tiếp tục trong bao lâu, nghĩ đến đây, hắn đành không nói những gì mình định nói nữa
“Vâng
Đệ và Tiểu Lục sẽ đi ngay.” Tử Hiên nghe Tử Thụ dặn dò, không hề chần chừ, vừa dứt lời liền gọi Tiểu3Lục cùng nhau ra ngoài, Tiểu Lục cũng không hề do dự mà lập tức đi theo
Vừa nhìn thấy hành động của huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục, cả Tử La cũng rõ ràng đồng ý rằng nhà bọn họ sẽ dốc hết khả năng để góp lương thảo cho biển quan, Dung Phong không khỏi cảm động và cảm kích vô cùng
“Được
Tử Thụ, A La, nhà các đề quan tâm tới biên quan như vậy, tấm lòng vì nghĩa lớn như vậy, Dung đại ca ở đây thay mặt hơn hai trăm nghìn quân lính của Mạc gia và cả biểu huynh của huynh cảm ơn mọi người.” Khuôn mặt của Dung Phong nghiêm túc chưa từng thấy, hắn trịnh trọng nói với Tử Thụ và Tử La đang ở trong phòng.
“Dung đại ca khách khí rồi
Quân lính của Mạc gia vì triều đình Đại Tề chúng ta mà ở biên quan chống lại kẻ thù ngoài
Hiện giờ bọn đệ nhờ sự bảo vệ của bọn họ mới có được cuộc sống yên bình, thế nên bây giờ, có thể vì các tướng sĩ cung cấp sự giúp đỡ trong khả năng của mình thì bọn đệ quyết sẽ không từ chối
Hơn nữa, chưa nói tới lần này vội, chỉ kể đến chuyện huynh muội bọn đệ trên đường tới đây đã được Mạc đại ca, Dung đại ca giúp đỡ, bây giờ bọn đệ cũng nên đứng ra góp sức.”
Nghe những lời nói đầy cảm kích của Dung Phong, sao Tử Thụ lại không hiểu tâm trạng của Dung Phong lúc này chứ, thế nên cậu liền trả lời như vậy
“Đúng đó Dung đại ca
Đại ca của đệ nói không sai, vừa rồi trước khi đến đây chúng ta đã bàn bạc rồi, sẽ cố gắng hết sức gom góp lương thảo để có thể giúp đỡ biến quan vượt qua nguy cơ lần này
Huynh đệ bọn muội cũng sẽ cảm thấy vinh hạnh.”
“Được, Tử Thụ, A La, phần tình cảm này của bốn người, Dung đại ca xin nhớ trong lòng.” Dung Phong thấy vậy cũng không nói những lời khách sáo nữa, hắn biết huynh muội Tử La thật lòng hy vọng có thể giúp được biên quan
“Chờ nguy cơ của biên quan lần này qua đi, Dung đại ca nhất định sẽ trả lại bạc mua lương thực ấy cho mọi người.” Dung Phong biết điều hắn có thể làm bây giờ chính là hứa sẽ trả bạc mua lương thực cho huynh muội Tử La
“Dung đại ca khách sáo rồi
Số lương thực này là huynh muội bọn đệ
đưa cho quân lính của Mạc gia, thế nên đâu thể nhận bạc của Dung đại ca được.” Tử Thụ nghe vậy liền lập tức từ chối
Hơn nữa huynh muội bọn họ đã bàn bạc và đồng ý rằng sau khi đưa lương thực cho quân lính của Mạc gia thì sẽ không nhận bạc.
Thêm nữa, chuyện đánh giặc vô cùng tiêu tốn tiền bạc, nghĩ đến nhà Mạc Vân Thiên và Dung Phong vốn rất giàu có mà cũng phải cực kỳ cố sức
Cho nên hiện giờ Tử Thụ nghe Dung Phong nói sẽ trả bạc cho huynh muội bọn họ thì cậu mới nhanh chóng từ chối như vậy
“Nhưng mà...” Nghe vậy, Dung Phong còn định nói điều gì nhưng lúc này, Tử Hiên và Tiểu Lục đã lấy sổ sách về, hắn cũng chỉ có thể tạm thời nuốt câu mà mình định nói xuống, nhưng ý nghĩ muốn trả bạc lại cho huynh muội Tử La vẫn không có vì vậy mà biến mất.
“Đại ca, đây chính là tất cả số sách có liên quan đến tất cả điển trang và lương thực của nhà chúng ta.” Tử Hiên và Tiểu Lục vừa cầm sổ sách trên tay đặt lên bàn vừa nói với Tử Thụ
“Được, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tính xem những khoản này có thể lấy ra bao nhiêu lương thực.” Tử Thụ nghe vậy cũng không nói nhiều, vừa dứt lời liền cầm lấy một quyển của điền trang trong nhà và bắt đầu lật xem
Bởi vì những khoản này trong nhà bọn họ thật sự rất nhiều, thế nên Tử La và huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục phải cùng nhau xem mất gần nửa ngày, Dung Phong cũng ở bên cạnh ghi sổ và hỗ trợ tính toán, cuối cùng bọn họ mới có thể tính toán được những khoản này ra.
Mà kết quả cũng vô cùng đáng mừng
Sau khi tính toán, không ngờ nhà bọn họ có thể lấy ra sáu nghìn gánh lương thực,
Đây là con số rất lớn, vượt qua những gì mà huynh muội bọn họ dự tính
Không ngờ nhà bọn họ lại có nhiều lương thực như vậy
Dung Phong nghe xong con số này cũng không khỏi mừng rỡ, hắn cảm thấy vấn đề lương thảo của biên quan cuối cùng đã có hy vọng giải quyết rồi.
Dung Phong vốn vì chuyện lương thảo mà phải vất vả, buồn rầu hồi lâu, lúc này hắn thật sự có cảm giác xúc động tới mức muốn rơi nước mắt
“Dung đại ca, tuy rằng nhà để có thể lấy ra số lượng thực này, nhưng đối với số lượng thực mà biên quan đang thiếu thì vẫn rất ít
Thế nên chúng ta vẫn nên nghĩ thêm biện pháp khác.” Sau khi mừng rỡ xong, Tử Thụ lại nhớ tới tình hình của biên quan liền nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Dung Phong.
“Ừ, đúng là như thế
Nhưng có thể lập tức gom được nhiều lương thực như vậy thật sự đã làm ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.” Dung Phong nghe vậy cũng bình tĩnh hơn không ít, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ vì chuyện lương thảo đã có tiến triển.
“Chuyện này, A La nghĩ các huynh còn có thể tổ chức quyên góp lương thảo từ các gia đình phú hộ và đại phú hộ, còn cả dân chúng giàu có để đưa cho quân đội Mạc gia nữa.” Thấy Dung Phong vẫn còn đang hưng phấn, Tử La liền lặp lại ý kiến mà lần trước nàng đã nói với Dung Phong.
“Không sai, không sai
A La nói rất đúng
Chúng ta đúng là có thể làm như vậy, đó cũng là một cách hay.” Dung Phong nghe Tử La nói vậy liền định thần lại, lập tức gật đầu phụ họa.
“Ừm, ý kiến của A La cũng là một cách đấy, huynh nghĩ dân chúng sẽ rất hưởng ứng việc quyên góp lương thực để bảo vệ biên quan.” Tử Thụ cũng cho rằng biện pháp của Tử La có thể thực hiện được.
“Đây cũng là một cách.” Tử Hiên đứng bên cạnh cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý
“Tiểu Lục cũng cảm thấy biện pháp mà tam tỷ tỷ nói có thể thử xem sao.” Tiểu Lục cũng đồng ý
“Được rồi, ngày mai huynh sẽ đi bàn bạc với người của biểu huynh để tổ chức khuyến khích người dân quyên góp lương thực cho biến quan” Dung Phong thấy huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục đều đồng ý mà không hề do dự, hắn nghĩ chuyện này nên làm sớm mà không nên chậm trễ, bèn quyết định ngày mai sẽ đi làm ngay
“Vâng, vậy thì Dung đại ca, nếu sau này còn chuyện gì cần giúp thì huynh cứ việc ngỏ lời, nếu có thể giúp thì bọn đệ tuyệt đối sẽ không từ chối đâu.” Tử Thụ nghe vậy liền biểu lộ lập trường của huynh muội bọn họ.
“Tốt, tốt, vậy Dung đại ca cảm ơn mọi người trước
Nói thật, hiện giờ huynh có thể nhìn thấy vấn đề lương thảo của biến quan có hy vọng giải quyết là đã thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi.”
Dung Phong biết lúc này không phải lúc để khách khí, thế nên khi nghe Tử Thụ nói nếu có việc cần giúp đỡ là cứ nói với huynh muội bọn họ thì hắn cũng không hề chậm trễ mà gật đầu đồng ý, sau đó lại bày tỏ tâm tình hiện giờ của
hắn.
“Vâng
Vậy thì Dung đại ca, lương thực nhà bọn đệ sẽ nhanh chóng được chuẩn bị tốt cho các huynh
Khi nào chuẩn bị xong, bọn đệ sẽ gửi tin tốt cho các huynh, đến lúc đó, các huynh có thể sắp xếp người đến chở đi là được.” Tử Thụ thấy vậy liền nói tiếp
“Đúng vậy, Dung đại ca nói cho bọn để xem tới lúc đó, sáu nghìn gánh lương thực của nhà bọn đệ sẽ chở đến cho các huynh như thế nào đi.” Tử Hiên nghe vậy cũng nói với Dung Phong
“Được
Chuyện này thì các đệ không cần phải lo
Tới lúc đó, huynh sẽ tự mình vận chuyển số lương thực này đi, thế nên mọi người chỉ cần chuẩn bị tốt sổ lương thực đó là được.”