*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Có điều, bọn cướp này thật sự rất kỳ quái.”
Dung Phong vừa nói tới đây, sắc mặt của những người trong phòng liền trở nên nghiêm trọng
“Còn gì nữa không?” Mạc Vân Thiên hơi trầm ngâm liền ngẩng đầu hỏi Dung Phong.
“Còn nữa, nhóm thứ hai cướp trung đoàn xe chở lương thực, nhưng rõ ràng bọn chúng không lợi hại bằng nhóm cướp đầu tiên, người bên chúng ta ít hơn gấp mấy lần đoàn xe trước đó, nhưng vẫn giữ được hơn một nửa lương thảo.”
“Sự chênh lệch về thực lực của hai nhóm cướp khá xa
Hơn nữa điểm quan trọng chính là không lâu trước đây nhị ca đã thực hiện kế hoạch diệt trừ phiến loạn, dọc theo đường đi không còn3ổ sơn tặc lớn nào cả, chỉ còn thừa lại một ít đám ô hợp mà thôi, cho nên nhóm cướp đầu tiên chúng ta gặp phải không hề đơn giản!”
Dung Phong phân tích xong, tất cả mọi người có mặt trong phòng đều có vẻ ngẫm nghĩ
“Ý của biểu thiếu gia là nhóm cướp đầu tiên mà chúng ta gặp phải trên đường không phải là sơn tặc thật sự?” Mạc Nhất là người đầu tiên lên tiếng hỏi Dung Phong
“Không sai, có điều đây chỉ là nghi vấn của cá nhân ta mà thôi, cũng không có chứng có chứng minh đám người kia không phải là giặc cướp thật sự.” Dung Phong nghe vậy, gật đầu một cái mới nói
“Thiếu chủ, ngài thấy1thế nào?” Mạc nhị thúc vừa rồi vốn không nói gì, giờ bỗng quay sang hỏi ý Mạc Vân Thiên
Thật ra thì lúc đoàn xe đầu tiên trở về, Mạc Vân Thiên đã đoán được sơ qua chuyện đã xảy ra trong lần vận chuyển lương thảo này.
Hắn vốn cũng đã chú ý tới sự khác thường của nhóm cướp nọ, nhưng vẫn chỉ là hơi hoài nghi mà thôi, bởi vì hắn còn chưa biết cụ thể tình huống lúc đó ra sao
Mà bây giờ khi nghe người phụ trách vận chuyển lương thảo là Dung Phong lần này kể lại mọi chi tiết liên quan đến sơn tặc, hắn liền có thể củng cố thêm sự hoài nghi cùng với suy đoán trong lòng6mình
Kết hợp với tinh thể triều đình hiện nay, cùng với liên hệ tới một số nước ở biên quan và trong triều đình thì hắn đã có thể khẳng định.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ một hồi lại nghe thấy Mạc nhị thúc hỏi như vậy, Mạc Vân Thiên liền hơi chút sâu kín lên tiếng, “Tam đệ nói có lý, đúng là bọn giặc cướp này không bình thường, có thể đánh cho các tướng sĩ đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh không kịp trở tay, mặc dù đã lập tức rút lui mà còn phải chịu thương vong ba phần, người tới nhất định không phải kẻ tầm thường.”
Mạc nhị thúc, Mạc Nhất vừa thấy Mạc Vân Thiên chỉ trong hai ngày ngắn4ngủi đã hiểu rõ tình huống của mấy đoàn xe vận chuyển lương thảo, còn tính ra số người thương vong rõ ràng thì không khỏi nể phục sự nhạy bén cùng với chu đáo của chủ nhân nhà mình.
“Vậy nhị ca cảm thấy mấy tên giặc cướp này là người như thế nào mà còn dám công khai cướp bóc lương thảo của quân đội Mạc gia chúng ta?” Dung Phong thấy Mạc Vân Thiên tán thành suy đoán của mình thì thấy hào hứng, nghe vậy liền lập tức hỏi Mạc Vân Thiên.
Nói đến đây, hắn quả thật rất tò mò sẽ là người phương nào dám chạy tới cướp lương thảo của quân đội Mạc gia trong thời khắc mấu chốt như thế3này
Mà Mạc nhị thúc, Mạc Nhất vừa nghe vậy cũng đều giống Dung Phong, đồng loạt đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía Mạc Vân Thiên
“Lai lịch của bọn cướp này rất không tầm thường.” Sau khi Dung Phong hỏi xong, trong sự tò mò chờ mong của Dung Phong và Mạc nhị thúc, Mạc Nhất, Mạc Vân Thiên, hắn lại trầm mặc một hồi lâu mới nói ra một câu như vậy
Tiếp đó, khi Dung Phong cùng Mạc nhị thúc, Mạc nhất còn muốn tiếp tục hỏi thì Mạc Vân Thiên đột ngột nói thêm một câu, “Nhất định là bọn chúng có liên quan đến mấy vị hoàng tử trong triều, nhưng còn chưa biết được là ai phải người tới mà thôi.”
Mạc Vân Thiên vừa nói xong câu này, những người đang có mặt trong phòng lập tức đều bị chấn động
Trước đó, trong lúc phân tích, tất cả bọn họ đều có thể đoán được bọn cướp này không giống như nhóm sơn tặc bình thường, ắt hẳn sẽ có lại lịch nhưng không nghĩ tới bọn cướp này lại có liên quan đến các vị hoàng tử
Nếu như Mạc Vân Thiên nói thật thì..
chuyện này sẽ càng thêm nghiêm trọng rồi!
Đây..
đây chính là bán nước!
Mà Mạc nhị thúc khi nghe Mạc Vân Thiên nói vậy thì ngay lập tức hoảng sợ đứng bật dậy khỏi ghế, nhất thời không thể nào chấp nhận được sự thật này, hắn vô cùng kích động nhìn về phía Mạc Vân Thiên, “Thiểu..
thiếu chủ, điều này..
này hẳn là không có khả năng...”
Nhưng mà càng ngày thì giọng nói của Mạc nhị thúc càng nhỏ dần đến nỗi không thể nghe thấy được nữa, hiển nhiên hắn cũng biết điều mà Mạc Vân Thiên nói là chuyện không phải không thể xảy ra.
Cho nên, tình hình chiến sự biến quan lần này, thậm chí là Khải Quốc ở phía Tây Nam xâm phạm bờ cõi cũng không hề đơn giản như bọn họ từng nghĩ trước đây.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, mấy người trong phòng lập tức trầm mặc
Có thể nói, giờ phút này trừ Mạc Vân Thiên đã sớm có nghi hoặc ra thì tâm tình của Dung Phong, Mạc nhị thúc và Mạc Nhất không thể bình tĩnh.
“Không được, gia, chúng ta phải nhanh chóng tập hợp mọi người lại để bàn bạc cho kĩ mới được, tầm ảnh hưởng của chuyện này rất rộng!” Mạc Nhất trầm mặc một lúc lâu, khi nghĩ đến tầm quan trọng của chuyện này thì không thể ngồi yên, chắp tay đứng lên nói với Mạc Vân Thiên.
“Khoan đã, hiện tại tất cả đều mới chỉ là một ít suy đoán vô căn cứ mà thôi, tạm thời không nên để quá nhiều người biết được, tránh gây ảnh hưởng khác, trước tiên chúng ta cần phải điều tra rõ chuyện này, xem có giống như chúng ta nghĩ không, sau khi xác định được ai là người ra tay, chúng ta mới triệu tập mọi người đến bàn bạc cũng chưa muộn.”
Thấy dáng vẻ gấp gáp của Mạc Nhất, Mạc Vân Thiên liền nhìn về phía Mạc Nhất đang nói, sau đó mới trịnh trọng phân phó, “Chuyện này giao cho Mạc Nhất đi điều tra, nhớ kĩ, trước khi tìm được chứng cứ chắc chắn thì không thể hành động thiếu suy nghĩ!” Mạc Nhất vừa nghe
Mạc Vân Thiên nói, còn có lời nhắc nhở phía sau thì không khỏi gật đầu liên tục.
Mặc dù Mạc Vân Thiên không lên tiếng trách cứ hắn, thậm chí cũng không có vẻ muốn trách cứ nhưng trong lòng hắn biết vừa rồi mình đã hành động thiếu suy nghĩ.
Nghĩ đến tới bây giờ mà bản thân còn “chưa chín chắn” như vậy, chắc chắn không chỉ kém Mạc Vân Thiên một ít, trong lòng Mạc Nhất cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vì vậy, sau khi nghe thấy Mạc Vân Thiên phân phó, hắn liền vội vã gật đầu trả lời, rồi chắp tay, trịnh trọng cam kết: “Gia, thuộc hạ đã biết, nhất định thuộc hạ sẽ không lại làm việc bộp chộp như vậy nữa! Ngay bây giờ, thuộc hạ xin phép di dieu tra rõ chuyện này.” Vừa nói liên xin phép lập tức đi điều tra chuyện sơn tặc, hắn biết sự khẩn cấp và tầm quan trọng của chuyện này.
“Được, còn nữa, ra lệnh cho người phía dưới tăng cường thêm nhân thủ bảo vệ lương thảo, nhất quyết không thể để bất kỳ chuyện bất trắc nào phát sinh.”
Mạc Vân Thiên gật đầu đồng ý để Mạc Nhất lập tức đi điều tra tình hình bọn cướp, sau đó mới nghĩ có lẽ trong quân doanh cũng có người của triều đình hoặc là gian tế của các nước khác, vì vậy liền nói thêm một câu để Mạc Nhất gia tăng phòng bị, bảo vệ lương thảo.
“Ý của thiếu chủ là bên trong quân đội Mạc gia chúng ta cũng có gian tế muốn cướp đoạt lương thảo sao?” Mạc nhị thúc ngồi một bên nghe vậy, lại bị kinh sợ mà lên tiếng.
“Có lẽ vậy, tóm lại mọi việc đều cần phải cẩn thận, nhất định không thể để lương thảo gặp chút mất mát nào.” Lúc này, Mạc Vân Thiên cũng không tiếp tục cất giấu suy nghĩ của bản thân nữa mà nói ra với mọi người, hắn biết nhất định phải khiến mọi người tập trung bảo vệ lương thảo mới được
“Được, gia, Mạc Nhất sẽ ngay lập tức lên kế hoạch tăng cường bảo vệ lương thảo.” Lúc này, Mạc Nhất sao mà không biết sự lo âu và cân nhắc của Mạc Vân Thiên, vì thế hắn liền lập tức đồng ý rồi chạy ngay ra ngoài
“Nhị thúc, nhất định phải săn sóc cho thương binh trong quân doanh thật ổn thỏa, ngoài ra cần phải chuẩn bị sẵn đủ loại dược liệu, về sau chúng ta còn có rất nhiều trận chiến ác liệt cần đánh.” Sau khi Mạc Nhất lui xuống, Mạc Vân Thiên lại tiếp tục căn dặn Mạc nhị thúc
“Dạ, suy nghĩ của thiếu chủ thuộc hạ đã hiểu, vậy lão phu xin phép đi trước.”
Mạc nhị thúc sao có thể không hiểu ý của Mạc Vân Thiên, vừa nghe vậy cũng liền lui xuống chuẩn bị những thứ mà Mạc Vân Thiên dặn dò, hắn biết tình hình tương lai của biến quan tuyệt đối sẽ không hề đơn giản, bọn họ nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón mới được.
Sau khi Mạc nhị thúc, Mạc Nhất rời đi, trong lều chỉ còn lại hai người, Mạc Vân Thiên và Dung Phong.
Trước kia, Dung Phong cũng không thể ngờ rằng tình hình biên quan lại rắc rối phức tạp tới mức này, nội bộ Đại Tề lại có người cấu kết với người ngoài!
Nếu như mọi chuyện thật sự đúng như suy đoán của bọn họ thì tình thể ở biên quan quả thật càng thêm bị động.
Không, có thể nói là trong tương lai, toàn bộ nước Đại TP cũng sẽ không thể nào yên ổn được! Nghĩ đến tình hình cuối cùng sẽ thành ra như vậy, chân mày Dung Phong ngày càng nhíu chặt lại
Hồi lâu sau, hắn mới thầm thở dài một hơi, sau đó lại khá âu lo nhìn về phía Mạc Vân Thiên mà nói: “Nhị ca, nếu chuyện hôm nay chúng ta suy đoán là thật, vậy kế hoạch lúc trước của huynh còn có tác dụng không?” “Ừ, đành phải dựa theo tình huống rồi suy xét thôi, nhưng mọi chuyện phát triển vẫn nằm trong tâm có thể khống chế.” Nói đến đây, Mạc Vân Thiên nhìn Dung Phong đang lo âu, lại nói thêm một câu, “Thật ra thì đối với tình huống hiện giờ, trước kia ta cũng đã từng nghĩ đến rồi, dẫu sao năm đó có người chỉ vì một cái tước vị Trấn Bắc Hầu mà đã có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, thì bây giờ vì vị trí tối cao kia càng có thêm nhiều người gấp gáp muốn đoạt mà ra tay hành động cũng là theo lẽ thường thôi.”
Dung Phong nghe xong lời Mạc Vân Thiên nói mới có thể thả lỏng không ít, sau đó là nể phục đối với vị biểu huynh này
Vị biểu huynh này của hắn thể mà đã lường trước đến bước này rồi!
Vì vậy, tầm mắt của Dung Phong nhìn về phía Mạc Vân Thiên lại càng thêm sùng bái hơn.
Có điều, sau khi kích động, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Mạc Vân Thiên, hắn lại nghĩ tới mọi chuyện đã xảy ra năm đó, sự hưng phấn của Dung Phong lại giảm xuống rất nhiều, sinh ra mấy phần đau lòng Mạc Vân Thiên.
“Nhị ca, nếu huynh đã có chuẩn bị thì chắc về sau chúng ta cũng có thể đối phó kịp thời, nếu nhị ca có gì cần để giúp đỡ thì cứ nói, Dung Phong mà có thể làm được thì tuyệt đối sẽ không chối từ.” Sau đó, hắn liền vỗ ngực khẳng định mình sẽ đứng bên cạnh Mạc Vân Thiên
Nhìn Dung Phong cực kỳ chân thành, Mạc Vân Thiên đương nhiên sẽ không hề nghi ngờ hắn, vì vậy cũng liền gật đầu, “Được!”