Điền Viên Cẩm Tú

Sự thâm tình của mạc vân thiên


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hai người đã lâu không gặp mặt, sau đó Dung Phong lại tiếp tục nói một ít thông tin đã thu hoạch được trong thời gian này cho Mạc Vân Thiên nghe.

Mặc dù có một ít tin tức mà Dung Phong đã sai người đưa tới cho Mạc Vân Thiên từ lâu rồi nhưng đưa tin và mặt đối mặt trao đổi vẫn không hề giống nhau.

Hiện tại có cơ hội, Dung Phong liền nói với Mạc Vân Thiên mấy tin tức lớn nhỏ ấy, cũng thương lượng bàn bạc xong xuôi, so với gửi thư đương nhiên là cẩn thận, tường tận hơn rất nhiều.

Hai người nói xong chính sự, lại bàn bạc, trao đổi một ít ý kiến với nhau, ánh mắt3Dung Phong liếc tới mấy cái bọc vải mà vừa nãy mình cùng đám người Mạc Nhật xách vào, lúc này mới nhớ tới chuyện Tử La nhờ mình.

“Đúng rồi, nhị ca, những thứ này là A La nhờ để mang đến cho huynh, có thức ăn, quần áo còn có các loại thuốc trị thương nữa.” Vừa nói, Dung Phong vừa xách mấy cái bọc hành lý đặt xuống bàn trước mặt Mạc Vân Thiên

“Vừa nói chuyện cùng nhị ca để quên mất mấy cái bọc hành lý này rồi, cũng may kịp thời nhở ra, nếu không khi trở về, chắc A La sẽ giết để mất..” Dung Phong vừa xách từng bọc đồ tới trước mặt Mạc Vân Thiên, vừa nói1thao thao bất tuyệt.

Dời ba, bốn đợt mới có thể chuyển toàn bộ mấy cái bọc tới trước mặt Mạc Vân Thiên

Mạc Vân Thiên nhìn mấy bọc hành lý chất đống thành một ngọn núi nhỏ trước mặt, cho dù từ trước đến nay luôn lạnh nhạt cũng nhịn không được trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, “Những thứ này đều do A La bảo để mang tới sao?” “Hì hì hì, không sai, nhìn xem A La nhà huynh quan tâm huynh nhiều đến thế nào.” Dung Phong nghe vậy liền gật đầu, rồi cười hì hì trêu chọc Mạc Vân Thiên.

Mà Mạc Vân Thiên vừa nghe Dung Phong trả lời khẳng định, lại nhìn tới mấy6cái bọc hành lý trước mặt, sắc mặt hơi nghi ngờ

Có điều, khi nghe Dung Phong nói đến mấy chữ “A La nhà huynh”, hắn liền cảm thấy trong lòng dường như mềm mại hơn, nhất thời có chút ngây dại.

“Nhìn xem, đây là quần áo và giày mà A La chuẩn bị cho huynh, còn những thứ này là thức ăn, có thịt khô, điểm tâm, vân vân, còn nữa, à, bên này là thuốc trị thương, bên trong A La đã ghi lại cách sử dụng của từng loại rồi đó.”

Dung Phong mở từng bọc hành lý ra giới thiệu cho Mạc Vân Thiên

Mạc Vân Thiên nhìn một cái bọc hành lý Dung Phong vừa mở ra, không nhịn được mà đưa4tay ra cầm lấy một bộ quần áo mùa đông ra nhìn xem một lúc mới thả trở về, tiếp lại nhặt lên một đôi giày sờ sờ một cái, sau đó lại mở ra một cái bọc dựng điểm tâm, lấy ra gói thịt heo khô quen thuộc.

Dung Phong giới thiệu tới đây, thấy Mạc Vân Thiên đang cầm một túi thịt khô trên tay, tròng mắt đột nhiên đảo một vòng, nhìn qua liền biết không có chủ ý tốt gì rồi.

Quả nhiên, sau một thoáng do dự, hắn nuốt nước bọt một cái, lại do dự, nhưng không mấy chốc lại nâng cao tinh thần, oai phong lẫm liệt mở miệng nói: “Nhị ca, ta muốn thương lượng với huynh chuyện3này được không?”

Mạc Vân Thiên đang quan sát đồ vật bên trong mấy cái bọc hành lý mà Tử La chuẩn bị cho mình, nghe thấy vậy liền nhìn Dung Phong một cái.

Mà Dung Phong cũng khôn khéo, huống chi hắn còn rất hiểu biết Mạc Vân Thiện, sao mà không biết thái độ này của Mạc Vân Thiên chính là bảo hắn có chuyện gì thì mau nói, nói xong thì cút nhanh một chút, đừng có tiếp tục quấy rẩy hắn nhìn đồ vật Tử La chuẩn bị cho.

Vì vậy sau khi thầm lải nhải, trong lòng rằng Mạc Vân Thiên “qua cầu rút ván”, hắn liền mang vẻ mặt tươi cười đầy miễn cưỡng, ngượng ngùng nói: “Là thế này, A La cũng có chuẩn bị cho đệ một ít thịt heo khô, mùi vị rất ngon, đương nhiên mấy món điểm tâm kia cũng rất ngon, không biết nhị ca có thể chia cho đệ một ít không, đệ đã ăn hết rồi.”

Nói đến đoạn sau, giọng điệu của Dung Phong đã vô cùng đáng thương, nét mặt đầy khoa trương, ánh mắt lại tham lam nhìn chằm chằm vào túi thịt heo khô trong tay Mạc Vân Thiên cùng với một ít điểm tâm bên cạnh, thiếu chút nữa nước miếng đã chảy dài xuống rồi.

Mạc Vân Thiên nhìn dáng vẻ không tiền đồ của Dung Phong không khỏi có chút đau đầu, trong lòng tuy rất không muốn cho, nhưng hắn nhíu mày một cái, suy nghĩ một lúc mới cầm lấy một cái túi thịt khô nhỏ nhất trong đám đó đưa cho Dung Phong.

Ban đầu, khi thấy Mạc Vân Thiên nhấc tay lấy ra một túi thịt khô định đưa cho mình, Dung Phong vô cùng mừng rỡ nhưng kế tiếp nhìn thấy cái túi thịt heo nhỏ xíu còn chưa tới nửa ký kia, còn không nể tình cho hắn một miếng điểm tâm nào, hắn liền méo mặt.

“Nhị ca, một chút này vẫn chưa đủ để đệ nhét kẽ răng đâu!” Dung Phong không hài lòng mà ồn ào.

“Hử?”

Thấy ánh mắt Mạc Vân Thiên mang theo tia nguy hiểm, Dung Phong bỗng dưng giật thót một cái, sau đó đầu óc cũng bình tĩnh lại.

“Làm sao, từ lúc nào mà kẽ răng của đệ đã to như vậy?”

Dung Phong:...”

Lại cảm nhận được sự uy hiếp tuyệt đối trong câu nói của Mạc Vân Thiên, nhất thời, Dung Phong có cảm giác lệ sắp rơi đầy mặt, không dám lại nói tiếp nữa

Hồi lâu sau, hắn mới tìm được giọng nói, bắt đầu giải thích, “Hì hì hì..

Đệ đây không phải là nói đùa sao, đúng, chỉ là nói đùa thôi, nhị ca, bấy nhiêu đây là
được rồi, là đủ rồi.”

Nói đến đây, Dung Phong mới ý thức được bản thân không tiền đồ, chưa gì đã bị Mạc Vân Thiên hù dọa, sau khi định thần lại thì thấy không cam lòng, vì vậy không nhịn được lên tiếng chọc tức Mạc Vân Thiên, “Hừ, không bao lâu nữa là để lại có thể trở về rồi, đến lúc đó đệ sẽ đến nhà A La, thịt khô này, còn có điểm tâm này, không lẽ còn không đủ cho đệ ăn hay sao? Cho nên đệ không thèm tranh giành những thứ này với nhị ca!”

Lời này của Dung Phong có thể nói là vừa chọc tức lại còn vừa khoe khoang trước mặt Mạc Vân Thiên, nói xong, hắn liền hừ hừ ngồi xuống ghế, ngay cả túi thịt khô mà Mạc Vân Thiên đưa cho cũng không thèm cầm.

“Vậy hả, đỡ tốn!”

Sau đó, Dung Phong chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn Mạc Vân Thiên lấy lại túi thịt khô kia, cất về chỗ cũ...

Này, này...

Giờ phút này Dung Phong không tìm được từ ngữ nào để hình dung tâm tình của mình nữa.

“Nhị ca, từ lúc nào mà huynh đã trở nên keo kiệt như thể hả, coi như để phục huynh rồi đấy!” Hồi lâu sau, Dung Phong mới đứng lên, khâm phục chắp tay cố ý nói với Mạc Vân Thiên.

Mạc Vân Thiên biết Dung Phong đang chế nhạo mình nhưng hắn cũng không hề cảm thấy mất mặt, còn nói thêm một câu khiến Dung Phong thiếu chút nữa lảo đảo đứng không vững, “Ừ, để biết là tốt.” Nói xong, Mạc Vân Thiên cầm lấy mấy đồ điểm tâm cất sang một bên

Dung Phong hoàn toàn tức giận vì sự hẹp hòi của Mạc Vân Thiên, “Được, được, được, coi như là để phục huynh rồi.” Vừa nói lại vừa ngồi xuống.

“Còn có việc gì không?” Sau khi cất xong bọc đựng quần áo mùa đông cuối cùng, Mạc Vân Thiên mới ngẩng đầu, khi nhìn thấy Dung Phong vẫn còn ngồi đó thì lên tiếng

Biểu cảm trên mặt chính là: Tại sao đệ vẫn còn ở đây? “Haiz, nhị ca, người khác qua cầu rút ván cũng sẽ không rõ ràng đến vậy đâu!” Lúc này, Dung Phong mới thật sự bị chọc tức

“Có chuyện thì nói mau.” Thấy Dung Phong giậm chân, Mạc Vân Thiên cũng không hề có ý tính toán.

“Được, được, để thua huynh, gia đây hoàn toàn chịu thua huynh được chưa!” Dung Phong khoa trương nói, thấy Mạc Vân Thiên cũng không nói thêm gì mới vội vàng nghiêm nghị lên: “Nhị ca, để nghiêm túc nói với huynh, lần này đến nhà A La, đệ rõ ràng cảm thấy A La cũng có tình ý với huynh

Thật đấy, lần này để chắc chắn không nhìn lầm.”

Nói xong thấy Mạc Vân Thiên ngồi xuống đã lâu nhưng cũng không có tiếp lời, giống như là không nghe thấy lời hắn nói vậy, Dung Phong suy nghĩ một chút liền nói tiếp: “Cho nên, nhị ca, chuyện huynh thích A La cũng không phải là chuyện của một phía

Nhị ca, huynh thật sự không định thay đổi kế hoạch lúc trước sao?” Nói đến đây, sắc mặt của Dung Phong cũng nghiêm túc lên, không còn dáng vẻ cười đùa như vừa rồi nữa.

Thấy Mạc Vân Thiên vẫn không chịu nói gì, nhưng cả người rõ ràng như đang rơi vào trầm tư, vì vậy Dung Phong đành phải mở miệng nói tiếp: “Nhị ca, hai người yêu nhau không dễ dàng, thấy huynh thích A La, A La cũng có ý với huynh, cho nên đệ cảm thấy nhị ca nên quý trọng mối lương duyên này, nếu không có lẽ về sau huynh sẽ hối hận đấy.” Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong lều liền trở nên yên lặng.

Hồi lâu sau, ngay lúc mà Dung Phong cho rằng Mạc Vân Thiên sẽ không đáp lại mình thì giọng nói của hắn lại vang lên, “Bây giờ còn chưa phải lúc!”

Trong giọng nói mang theo tình cảm sâu nặng và khổ sở, một người ngoài như Dung Phong lúc này cũng thật sự có thể cảm nhận được.

Có điều, Dung Phong không đồng ý với cách làm của Mạc Vân Thiên, “Nhưng cục diện hiện tại không ai có thể nói trước được, chuyện hôm nay chúng ta còn có thể phát hiện ra dấu vết của các hoàng tử trong đó nhưng tương lai thế cục Đại Tể ai mà nói trước được

Chẳng lẽ, nhị ca nhẫn tâm không nói cho A La biết suy nghĩ của mình, khiến nàng ấy vẫn luôn cảm thấy bản thân chỉ tương tự đơn phương sao?!”

Nói đến đây, tâm tình của Dung Phong cũng có chút kích động.

“Sẽ không đâu, chuyện này sẽ có kết quả nhanh thôi.” Mạc Vân Thiên đột nhiên nhìn Dung Phong và khẳng định

Trước khi Dung Phong tiếp lời, hắn lại nói tiếp: “Hãy tin huynh, cuộc chiến này sẽ chấm dứt rất nhanh, đến lúc đó mọi chuyện đều sẽ kết thúc.”

Nghe vậy, Dung Phong kích động, vẻ mặt đầy kinh ngạc và vui mừng: “Nhị ca, đây...” Mạc Vân Thiên cắt ngang lời nói của Dung Phong lần nữa, nói: “Cho nên bây giờ còn chưa phải lúc để cho A La biết quá nhiều, chờ trận chiến này kết thúc, chờ mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, huynh nhất định sẽ cho A La một đáp án.”

Trong lời nói mang theo tình cảm sâu nặng khiển Dung Phong không biết phải nói tiếp thế nào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện