*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Để tiếp tục giúp chúng ta chuẩn bị chuyện lương thảo
Không biết trận chiến này còn kéo dài tới bao giờ, thế nên không thể thiếu lương thảo được.” Mạc Vân Thiên nghe vậy cũng không khách khí mà nói thẳng
“Được, để trở về tiếp tục chuẩn bị lương thảo cho huynh.” Dung Phong cũng biết lời nói của Mạc Vân Thiên là sự thật
Mà hiện giờ việc hắn giúp được sợ rằng chỉ có phương diện lương thảo mà thôi
Nghe Mạc Vân Thiên nói vậy, hắn cũng thẳng thắn đồng ý giúp Mạc Vân Thiên tiếp tục chuẩn bị lương thảo.
Nói xong, Dung Phong lại trêu đùa Mạc Vân Thiên: “Nhưng mà để để chuẩn bị lương thảo thì đệ nhất định sẽ tới nhà của huynh muội A La đó
Hế, đệ cũng3nhờ huynh muội A La góp chút sức nữa, đến lúc đó Nhị ca đừng cảm thấy không nỡ là được.”
Thấy Dung Phong không hề thay đổi, vừa thả lỏng đã không quên đùa giỡn, Mạc Vân Thiên không nhịn được mà thẩm lắc đầu, nhưng đúng là hắn rất thưởng thức tinh thần lạc quan này của Dung Phong, lúc nào cũng có thể cà lơ phất phơ như vậy.
Cuối cùng, lúc đi, Dung Phong đương nhiên vẫn thuận tiện cầm theo thịt heo sấy khổ mà trước đó Mạc Vân Thiên đưa cho hắn, còn thuận tiện lấy không ít điểm tâm
Đương nhiên, mấy thứ này đều được Mạc Vân Thiên ngầm cho phép
Sau đó, trải qua một lượt điều tra của nhóm Mạc Nhất, cuối cùng cũng xác định rằng trong1triều đình có kẻ cấu kết với người Dạ Quốc và người Hung Nô.
Mà trước khi đánh cướp đoàn xe vận chuyển lương thảo của nhóm Dung Phong, ngoại trừ một nhóm trong số đó thực sự là đám sơn tặc ô hợp thì một nhóm khác lại là quân đóng trên đất của phủ Bắc Hà liền kề với ba phủ Mạc Bắc.
Đoàn xe của nhóm Dung Phong khi đi qua phủ Bạch Nhạc ở phía Bắc, gần phủ Bắc Hà nhất thì bị cướp
Lại nói, khi nhóm người Dung Phong đi qua phủ Bạch Nhạc ở phía Bắc của đường lớn Mạc Bắc, quân đóng ở phủ Bắc Hà cách đó chưa đến một trăm dặm
Thế nên những kẻ kia đã chọn đường lớn của Mạc Bắc để cướp đoàn xe của6nhóm Dung Phong
Mà thủ lĩnh đội quân đóng ở phủ Bắc Hà thuộc phái của Ngũ hoàng tử
Thế nên, lần này đám người Ngũ hoàng tử cố ý cướp quân lương của nhóm người Mạc Vân Thiên, có thể nhìn ra, phái Ngũ hoàng tử không tránh khỏi liên quan tới chuyện Dạ Quốc và Hung Nô liên hợp với nhau để xâm lược lần này.
Từ đó có thể thấy, Ngũ hoàng tử vì muốn tranh đoạt vị trí tối cao với Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử mà đã có mưu tính khác.
Nhưng chuyện này cũng không thể loại trừ rằng không có sự tác động của Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử
Chẳng qua hiện giờ có thể khẳng định rằng có kẻ của phe phái hoàng tử đã cấu kết4với người Dạ Quốc và người Hung Nô.
Tuy nhóm người Mạc Vân Thiên vẫn chưa điều tra rõ phe Ngũ hoàng tử muốn lợi dụng người Dạ Quốc và người Hung Nô như thế nào để cướp ngôi vị hoàng đế, nhưng bọn họ có thể khẳng định rằng trong tương lai, phe phái Ngũ hoàng tử sẽ tiếp tục động tay động chân vào lương thảo ở biến quan.
Còn Nhị hoàng tử và Thất hoàng tử nếu như biết hành động của Ngũ hoàng tử thì bọn chúng nhất định cũng sẽ xen vào để giẫm thêm một chân
Thế nên, tổng kết lại một câu, trong tương lai, tình hình của biến quan sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm rồi! Khi biên quân trở thành thẻ bạc để các vị hoàng tử3tranh quyền đoạt vị thì nhóm người Mạc Vân Thiên nhất định sẽ rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng
Mà căn cứ theo tình báo của Dung Phong, trong tương lai, bọn họ mà muốn tiếp tục chuẩn bị lương thảo cho hai trăm vạn quân lính của Mạc gia thì phải tiêu tốn nhiều công sức hơn lần này
Hơn nữa, nếu triều đình tiếp tục văn vở về chuyện lương thảo, vậy thì có lẽ số lương thảo mà tam phủ Mạc Bắc bọn họ tiếp tục gom góp được sẽ không đủ để duy trì cho quân đội Mạc gia trong ba tháng nữa
Thế nên, nếu không phải quân đội Mạc gia bị động về chuyện lương thảo thì bọn họ chẳng cần tốn tới nửa năm là đã có thể kết thúc cuộc chiến này.
Tương lai đáng lo như vậy khiến Mạc Vân Thiên và số tướng lĩnh biết tình hình ở biến thành bắt đầu gấp gáp như thể lửa cháy đến nơi.
Nhưng điều khiến người ta tức giận lại chính là người Dạ Quốc và Hung Nô đều không tiếp tục giao tranh chính diện với quân đội Mạc gia, cũng không phát động tấn công mạnh mẽ nữa mà chỉ ngẫu nhiên chia nhỏ ra mà đánh du kích.
Nhóm người Mạc Vân Thiên dù trong lòng muốn cùng bọn chúng đánh một trận lớn cũng không được
Có lẽ, những người không biết sự thật còn có thể cho rằng người Dạ Quốc và đại quân Hung Nô đều bị quân đội Mạc gia đánh đến mức phải sợ hãi
Nhưng nhóm người Mạc Vân Thiên biết người Dạ Quốc và Hung Nô đang có ý định
gi.
Đương nhiên, người Dạ Quốc và Hung Nô đều biết hoàn cảnh khó khăn của quân đội Mạc gia, chúng muốn từ từ giết dần giết mòn quân đội Mạc gia, chờ tới khi quân đội Mạc gia cạn kiệt lương thảo, không còn đạn dược thì sẽ phản kích lại.
Đây không phải là tin tốt!
Nhất thời, nhóm người bên phía Mạc Vân Thiên càng nóng vội như lửa đốt, ngay cả Mạc Vân Thiên vốn là người vẫn luôn bình tĩnh, lúc này cũng không có cách nào cả.
Nhưng ngồi chờ chết không phải tác phong của Mạc Vân Thiên, sau khi Dung Phong lại đi gom góp lương thảo nhưng không có tiến triển gì lớn thì Mạc Vân Thiên và Trịnh Thế Nghiêm, còn có nhóm người tâm phúc Mạc Nhất và mấy vị đại tướng tâm phúc phải bàn bạc rồi quyết định thực hiện dự định trước kia của hắn.
Dù địch xâm nhập, đánh nhanh thắng nhanh!
Do đó, sau một loạt sắp xếp bố trí, Mạc Vân Thiên dự định tự mình dẫn theo ba nghìn binh lực, cho liên quân Dạ Quốc và Hung Nô một sơ hở để dẫn bọn chúng vào điểm mai phục, sau đó Mạc Nhất sẽ tự mình dẫn quân chủ lực mai phục, càn quét liên quân hai nước.
Tuy Dạ Quốc và Hung Nô lần này không dốc hết binh lực của bọn chúng để khơi mào trận chiến lần này nhưng nhóm người Mạc Vân Thiên đã nhận được tình báo, hai nước đó cũng coi như đã tập trung phân nửa binh lực
Đặc biệt, lần này Dạ Quốc đã điều hơn bảy phần binh lực của nước bọn họ đến.
Thế nên dù liên quân hai nước Dạ Quốc và Hung Nô tuy không đồng bằng hai trăm nghìn binh lính của Mạc gia, nhưng cũng có bảy mươi nghìn binh lực
Hai trăm nghìn binh lính Mạc gia phải bảo vệ biên cương của ba phủ Mạc Bắc, thế nên không thể tập trung hết binh lực ở biến thành, nhưng ở biến thành cũng có mười nghìn quân chủ lực.
Mười nghìn quân này đều là tinh nhuệ của
quân đội Mạc gia
Mà liên quân hai nước Dạ Quốc và Hung Nô chỉ hợp tác tạm thời, thế nên năng lực tác chiến khẳng định không thể sánh bằng đối thủ là quân đội tinh nhuệ của quân đội Mạc gia vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh, thống nhất tuân theo mệnh lệnh được.
Có thể nói, nếu giao chiến chính diện, nhóm người Mạc Vân Thiên cho dù là ở mặt số lượng hay chất lượng đều chiếm ưu thế tuyệt đối
Hơn nữa, Mạc Vân Thiên được gọi một tiếng “Chiến Thần” cũng không phải là hư danh.
Bởi vậy, dưới sự chỉ huy của Mạc Vân Thiên, từ khi Dạ Quốc khơi mào chiến tranh, cả Dạ Quốc và Hung Nô đều chưa từng chiếm được chút lợi nào từ quân đội Mạc gia
Đây cũng là nguyên nhân mà Dạ Quốc và Hung Nô đã nhiều lần bị thua, phải rút lui trước đó.
Nhưng bây giờ, liên quân hai nước sẽ không khai chiến chính diện với quân đội Mạc gia
Mà quân đội Mạc gia đang thiếu hụt lương thảo dự trữ, đương nhiên sẽ không tiếp tục ngồi chờ chết!
Trong lúc bàn bạc, mọi người nghe Mạc Vân Thiên nói muốn tự mình dẫn ba nghìn binh lực dụ địch xâm nhập thì ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó bọn họ dồn dập lên tiếng phản đối.
“Hầu gia! Chuyện này không thể được, ngài là chủ soái của phía ta
Chuyện dụ địch xâm nhập này thực sự quá nguy hiểm
Chuyện này ngài tuyệt đối không thể đi mạo hiểm được, muốn đi thì để thuộc hạ đi!” Thủ hạ của Mạc Vân Thiên - Lương tướng quân là người đầu tiên đứng lên phản đối, giọng hắn cất lên như chuông đồng.
Hơn nữa, vị Lương tướng quân này tuy đã qua tuổi tứ tuần, nhưng là người chính trực, ngay thẳng nhất, thế nên khi mọi người còn chưa nói gì, hắn đã đứng lên đầu tiên
“Đúng đấy Hầu gia, để thuộc hạ dẫn ba nghìn binh lực này dự định xâm nhập đi
Chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Mạc Nhất nhận lệnh mai phục lúc này cũng vội vàng chắp tay, lên tiếng tự đề cử mình.
Những người khác thấy vậy cũng dồn dập lên tiếng ngăn cản
“Thiếu chủ, mọi người nói không sai
Ngài là chủ soái của chúng ta
Nếu ngài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hơn hai trăm nghìn binh lực quân đội Mạc gia chúng ta sẽ như rắn bị mất đầu
Thế nên vụ dụ địch xâm nhập này hãy để đám thuộc hạ thực hiện.” ở đây, người lớn tuổi nhất ngoại trừ Mạc Vân Thiên ra chỉ có Mạc Nhị thúc, cũng là người có uy tín nhất, lúc này cũng đang khuyên nhủ Mạc Vân Thiên.
Thấy vậy, Mạc Vân Thiên chỉ khoát tay, ra hiệu mọi người dừng lại, chờ sau khi mọi người yên tĩnh lại mới nói: “Lòng ta đã quyết, mọi người không cần nhiều lời nữa!” “Hầu gia...” Thấy vậy, Mạc Nhất quýnh lên: “Hầu gia, ta khẳng định có thể hoàn thành nhiệm vụ dụ địch xâm nhập
Đến lúc đó, ngài mai phục, tiêu diệt liên quân là được.” “Đúng đấy...”
“Đúng đấy...”
Những người khác thấy vậy cũng dồn dập gật đầu, đều tự đề cử mình đi dự địch xâm nhập.
Nhìn thấy mọi người thi nhau ngăn cản, Mạc Vân Thiên cũng hiểu vì sao bọn họ làm như vậy, nhưng chuyện hắn đã quyết định thì sao có thể thay đổi
Điều quan trọng nhất chính là nhiệm vụ du lịch xâm nhập này nhất định phải để hắn làm thì mới có thể hoàn thành được.
Do đó, Mạc Vân Thiên không thể không sắp xếp lại những lời định nói: “Nếu như mục tiêu không đủ lớn, thể đánh bạc không đủ, mọi người có cảm thấy liệu liên quân Dạ Quốc và Hung Nô có bị lừa không?”
Quả nhiên, câu hỏi của Mạc Vân Thiên làm những người có mặt đều trầm mặc, không biết nói gì
Đúng vậy, nhiệm vụ muốn dự địch xâm nhập này, nếu mục tiêu không đủ quan trọng, không đủ làm cho liên quân hai nước động tâm thì sao bọn chúng có thể dễ dàng bị lừa như vậy được! Những người ở đây đa số đều thông minh
Chỉ cần nói một chút là hiểu, thế nên tất cả lập tức yên tĩnh lại
“Hầu gia, cách làm như vậy quá nguy hiểm
Hay là chúng ta đổi cách khác đi.” Mạc Tam thấy như vậy bèn mở lời để Mạc Vân Thiên thay đổi suy nghĩ muốn dụ địch xâm nhập
Mọi người vừa nghe đã thấy có lý!
Thế nên mọi người lập tức khuyên bảo Mạc Vân Thiên
Trịnh Thế Nghiêm vốn dĩ đang im lặng cũng khuyên Mạc Vân Thiên thay đổi ý định.
Đương nhiên, hiện giờ ngoại trừ Mạc Vân Thiên và nhóm người Mạc Nhất, các tướng sĩ khác đều không biết thân phận thực sự của Trịnh Thế Nghiêm.
Hiện giờ Trịnh Thế Nghiêm là một đại tướng tâm phúc, là thuộc hạ của Mạc Vân Thiên.
“Chúng ta không thể kéo dài được
Đây là biện pháp tốt nhất.” Nhưng một câu của Mạc Vân Thiên làm mọi người trong phòng lại trở nên im lặng.
Bởi vì mọi người đều biết quả thực đây là cách tốt nhất của phe bọn họ
Chỉ là tình hình nguy hiểm nên bọn họ rất lo lắng, không dám để cho chủ soái Mạc Vân Thiên của bọn họ liều lĩnh làm chuyện nguy hiểm ấy, nên hôm nay bọn họ mới tranh luận như vậy
Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu đây đã là cách đối phó tốt nhất hiện giờ
Nếu không thì hai trăm nghìn binh lực của quân đội Mạc gia chỉ có thể tiếp tục bị liên quân hai nước Dạ Quốc và Hung Nô “giết dần giết mòn”
“Đây là quân lệnh, hy vọng các người đều phục tùng!” Nói đến đây, vẻ mặt Mạc Vân Thiên lộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng có, hắn nhanh chóng giải quyết dứt điểm cuộc tranh luận này
Thấy mọi người không còn phản đối, Mạc Vân Thiên bắt đầu điều binh khiển tướng, bố trí sắp xếp kế hoạch của mình
Mà những người nhận mệnh lệnh cũng vô cùng nghiêm túc, bởi vì bọn họ biết phải làm tốt việc của mình thì Mạc Vân Thiên mới an toàn hơn.