*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngay cả Tử Thụ, Đồng Tiền, Xuân Hoa và Hạ Hà đều nhờ vào rèn luyện công phu trong khoảng thời gian này mà có được rất nhiều ích lợi, dọc theo đường đi, bọn họ cũng không phải chịu vất vả nhiều
Dọc theo đường đi, biểu hiện kiên trì của Tử La cũng làm mấy ám vệ tâm phúc mà Mạc Nhất đã chọn lựa phải đi bảo vệ Dung Phong không ngừng bội phục
Sáu ám vệ này vốn còn đang lo lắng Dung Phong dẫn theo tiểu nha đầu yểu điệu Tử La này sẽ khiến quá trình vận chuyển lương thảo của bọn họ bị chậm lại, mấy người họ thực sự vô cùng lo lắng, nhưng vì thân là cấp dưới, không dám nghi ngờ quyết định của Dung Phong nền mới không dám lên tiếng3thôi.
Mà dọc theo đường đi, bởi vì đường sá khó đi, thời tiết cũng không được tốt lắm, bọn họ mặc dù đều là đàn ông trai tráng nhưng cần phải gấp gáp lên đường cho nên đều sắp không chịu nổi nữa rồi, thể mà Tử La lại không để mọi người phải vì mình mà khiến cho hành trình trễ nải dù chỉ là một khắc.
Cho nên sau đó, bọn họ đã hoàn toàn đón nhận, thậm chí là bội phục Tử La
Không lâu trước đây, Trịnh Thế Nghiêm vừa mới đánh một trận chiến có quy mô lớn với liên quân hai nước Dạ Quốc và dân tộc Hung Nô ở cửa khẩu Quảng Yên, trong trận chiến này, lực lượng hai bên đều ngang nhau, số thương vong cũng tương tự, đánh về sau mới có1vài ngày, hai phe đều tổn hại hơn mấy ngàn người rồi, có thể nói trong trận chiến lần này, ai cũng không được lợi.
Chủ soái của liên quân hai nước là Nhiếp chính vương Thất vương gia của Dạ Quốc, hắn có tiếng tài giỏi trong việc cầm binh, chỉ huy chiến sự cũng đánh đâu thắng đó
Mà quân binh bên phe liên quân Hung Nô và Dạ Quốc đều cực kỳ hung hãn, bọn chúng tàn bạo, cường tráng hơn binh lính Đại Tề, mà ngựa chiến của bọn chúng cũng khỏe hơn ngựa của quân đội Mạc gia rất nhiều
Hơn nữa, chủ soái của quân đội Mạc gia đã biến mất nhiều ngày không thấy, sĩ khí của các tướng sĩ cũng bị ảnh hưởng theo, không thể phát huy hết uy lực, cho nên tuy rằng6binh lực của bọn họ vẫn đè ép liên quân hai nước, nhưng khi đánh nhau thì chân tay lại luống cuống, không thể làm khó dễ được liên quân hai nước nọ.
Thế nên trong trận chiến này, liên quân hai nước nhiều lần thiếu chút nữa đã làm quân đội Mạc gia rơi vào thế bị động.
Mà phía quân đội Mạc gia tuy rằng không có Mạc Vân Thiên tự mình xuất binh đánh giặc, sĩ khí vẫn có thể đè ép được liên quân hai nước một đầu, có điều Trịnh Thế Nghiêm cũng không phải dễ bắt nạt, hơn nữa còn có mấy người Mạc Nhất giúp đỡ từ phía sau, quyết sách của bọn họ cũng cực kỳ chuẩn xác, ứng phó cũng chu đáo, hầu như đều có thể kịp thời phát hiện và đập4nát những sách lược xảo quyệt của Nhiếp chính vương Thật vương gia Dạ Quốc
Hơn nữa từ trước đến nay quân đội Mạc gia luôn được huấn luyện bài bản, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho nên dù cho sĩ khí đã bị hao tổn thì liên quân hai nước khi đấu với bọn họ cũng không có được lợi thế gì cả
Do đó, sau bao nhiêu trận công thành lớn nhỏ, lại trải qua trận chiến với quy mô lớn lần này, hai bên đều bị tổn hại nhiều như vậy nên đều cảm thấy cực kỳ tốn sức.
Qua trận chiến tranh này, sĩ khí hai bên đều bị đả kích với mức độ khác nhau, nhưng hai quân đều mỏi mệt không dậy nổi
Vì thế, hai phe đều tạm thời thu binh, tiếp tục vào thế3giằng co
Có thể nói, vào lúc này khi hai phe đang chưa tìm ra được kế sách nào tốt hơn mà có thể chắc chắn áp chế được đối phương thì bọn họ sẽ không xuất binh một cách tùy tiện nữa
Mà khi đối mặt với tình thể loạn trong giặc ngoài, trước sau đều có kẻ địch, vào lúc này Trịnh Thế Nghiêm chỉ có thể quyết định trở lại biến thành cùng nhóm người Mạc Nhất bàn bạc tình thế trước mắt
Lần này đi hắn chỉ để lại Mạc tam thúc, Mạc tứ thúc tiếp tục bảo vệ cửa khẩu Quảng Yên, đồng thời cũng phải thường xuyên lưu ý đến tình hình bên phía liên quân hai nước.
Lần này trở về, Trịnh Thế Nghiêm không chỉ muốn cùng với nhóm Mạc Nhất bàn bạc xem làm cách nào để bình ổn quân phản loạn của Hà Bình ở thành Dực Châu, mà còn phải điều động, thay mới một ít thương binh và tướng sĩ đang chiến đấu ở cửa khẩu Quảng Yên
Tất cả những người này đều cần phải kịp thời thay thế, bằng không nếu liên quân Dạ Quốc và Hung Nô lại tập kích thêm lần nữa thì ắt hẳn bọn họ sẽ lâm vào thế bị động.
Khi Tử La và nhóm Dung Phong tới biên thành, đi vào quân doanh của quân đội Mạc gia, thì Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Nhất vừa mới bàn bạc xong tình hình chiến sự trước mắt, đồng thời cũng đã thu xếp ổn thỏa tất cả các quyết sách và biện pháp với các mưu sĩ và tướng sĩ cấp dưới.
Nhóm Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Nhất vừa đi ra khỏi lều lớn liền thấy có một tâm phúc đến báo cáo rằng Dung Phong đã tới.
Hai người vừa nghe thấy lập tức liền hăng hái lên tựa như mới vừa uống máu gà vậy, không nói hai lời đã bỏ lại cấp dưới sau lưng bước nhanh đi nghênh đón huynh muội Tử La
Khi các đại tướng tâm phúc ở phía sau kịp thời lấy lại phản ứng thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người kia đâu nữa rồi
Bây giờ, tình trạng của Mạc Vân Thiên đã ngày càng kém rồi, mà các thầy thuốc nổi tiếng do Mạc Nhị thúc đứng đầu đều bó tay không có biện pháp
Gần đây, thời gian hôn mê của Mạc Vân Thiên đã ngày càng dài hơn trước.
Lúc mà Dung Phong quyết định lên đường đưa Tử La đến tìm Mạc Vân Thiên thì lúc đó Mạc Vân Thiên đã rơi vào hôn mê, ý thức cũng không còn tỉnh táo, đôi lúc cũng bắt đầu đứt quãng nói mê sảng.
Mạc Nhị luôn cẩn thận tỉ mỉ cho nên sau một hồi liền nghe rõ người mà Mạc Vân Thiên gọi trong cơn mê man là Tử La, mà lúc ấy Dung Phong nghe được tin tức này đến thăm Mạc Vân Thiên, nhìn thấy Mạc Vân Thiên trong tình trạng như vậy mà luôn gọi tên Tử La, còn lo lắng cho Tử La, hắn lập tức đỏ hốc mắt, cuối cùng mới hạ quyết tâm làm trái ý Mạc Vân Thiên, quyết định nói cho Tử La biết tình hình của Mạc Vân Thiên
Trong những năm gần đây, đó cũng là lần đầu tiên Dung Phong làm trái ý Mạc Vân Thiên.
Ngoại trừ Mạc Tam và Mạc Tứ ra,
thì ngay cả Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Nhị thúc, Mạc Nhất cùng Mạc Đông và các tấm phúc khác chưa có ai đã từng qua lại với Tử La, nhưng bọn họ ai mà chẳng biết Tử La có ý nghĩa như thế nào đối với Mạc Vân Thiên, cho nên khi nhìn thấy Mạc Vân Thiên đang lúc bị thương nặng mà vẫn còn nhớ thương đến Tử La, đường đường là đấng nam nhi bảy thước như bọn họ thấy vậy cũng nhịn không được mà xúc động, cho nên không hề phản đối quyết định của Dung Phong.
Mà Mạc Nhị thúc lại cho rằng Tử La đến có lẽ sẽ giúp ích được cho bệnh tình của Mạc Vân Thiên
Vì thế, hắn liền thử nhắc tới Tử La ở trước mặt Mạc Vân Thiên
Quả nhiên, mỗi khi nhắc tới Tử La, Mạc Vân Thiên đều sẽ có phản ứng
Thấy vậy, Mạc Nhị thúc liền mừng rỡ, biết Mạc Vân Thiên tuy rằng hôn mê nhưng ít nhiều vẫn còn có ý thức, bởi vì khi bọn họ nhắc tới Tử La ở trước mặt hắn, hắn vẫn có thể cảm nhận được.
Vì thế, Mạc Nhị thúc, Trịnh Thế Nghiêm, còn có nhóm người Mạc Nhất giống như là tìm thấy được một cọng rơm cuối cùng để cứu mạng vậy
Sau khi phái Dung Phong đi dẫn Tử La đến, bọn họ bắt đầu thay phiên nhau ngồi bên cạnh Mạc Vân Thiên kể chuyện về Tử La.
Đương nhiên, Mạc Tam, Mạc Tứ là lựa chọn tốt nhất, bởi vì hai người họ gần như là lúc nào cũng đi theo bên cạnh Mạc Vân Thiên, cũng là người biết rõ chuyện giữa Tử La và Mạc Vân Thiên nhất
Biết rõ làm như vậy sẽ rất có lợi cho khả năng phục hồi bệnh tình của Mạc Vân Thiên, cho nên ngay cả Mạc Tứ bình thường vốn không nhiều lời, lúc này cũng có thể ngồi bên cạnh Mạc Vân Thiên lải nhải, kể lể, liên miên nói chuyện của Tử La cả nửa ngày.
Lại càng không cần phải nói đến Mạc Tam vốn chính là một người rất hoạt bát, vừa thấy làm vậy có lợi cho Mạc Vân Thiên, hắn hận không thể không ăn không ngủ mà nói chuyện bên tai Mạc Vân Thiên, thiếu chút nữa đã kể đi kể lại chuyện đã xảy ra giữa Tử La và Mạc Vân Thiên những năm gần đây hơn một trăm lần
Cho nên, lúc này khi nghe được tin báo Dung Phong đã đến, tức là Tử La cũng đã đến, Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Nhất làm sao còn có thể bình tĩnh được
Hai người hấp tấp chạy tới liền nhìn thấy nhóm người Dung Phong đứng trước quân doanh phân phó binh lính giao nhận và kiểm tra xử lý lương thảo
“Biểu thiếu gia!” Sau khi chạy tới, Mạc Nhất kích động chạy lên trước chào hỏi Dung Phong, mà Trịnh Thế Nghiêm cũng sải bước theo sau đi về phía nhóm Dung Phong
Các tướng sĩ đang có mặt và Dung Phong liền vội vàng chào hỏi Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Nhất.
“Trịnh tướng quân, Mạc Nhất đại ca, đây là huynh đệ họ Đổng, lần này họ cũng cùng bọn đệ vận chuyển lương thảo, vị này chính là Đổng đại thiếu gia, vị này chính là Đông tứ thiếu gia!” Hiện tại đang ở biên thành, vì để tiện và giúp che giấu tai mắt, cho nên Tử La và Tử Thụ cũng đều ngụy trang sơ qua
Tới quân doanh, Tử La và Xuân Hoa, Hạ Hà đều mặc trang phục nam nhân.
Đầu mùa đông, cần phải ăn mặc dày, hơn nữa còn có kỹ thuật hóa trang hiện đại cao siêu của Tử La, cho nên ba người họ giá thành đàn ông cũng chẳng ai có thể phát hiện ra được.
Dung Phong vừa dứt lời, Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Nhất liền liếc mắt đánh giá hai huynh muội Tử La và Tử Thụ
Nhiều năm nay, Trịnh Thế Nghiêm đã nghe nói qua cái tên Tử La này rất nhiều lần rồi nhưng vẫn luôn chưa có cơ hội gặp được người thật, cho nên hắn vô cùng tò mò với người có thể ảnh hưởng sâu sắc đến Mạc Vân Thiên tính tình vốn lạnh lùng này.
Hiện tại khi nghe Dung Phong giới thiệu, hắn liền nhìn về phía hai người Tử La và Tử Thụ với ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ và đánh giá.
Hắn nhìn theo phương hướng mà Dung Phong chỉ, liền nhìn thấy hai thiếu niên động tác nhanh nhẹn đứng trong đám người giống như là hạc giữa bầy gà vậy, khuôn mặt của hai người có nét giống nhau, vừa thấy đã biết là huynh đệ.
Với trí tuệ của Trịnh Thế Nghiêm, hắn lập tức hiểu người gọi là Đổng tứ thiếu gia cũng chính là A La - người trong lòng của Mạc Vân Thiên, hơn nữa còn chẳng khác gì là điểm yếu của Mạc Vân Thiên.
Mà vừa so sánh giữa hai người, hắn cũng lập tức phán đoán ra “thiếu niên” thoạt nhìn nhỏ nhắn, khuôn mặt tươi đẹp sáng sủa kia chính là Tử La.
Vì thế, Trịnh Thế Nghiêm vô cùng khách khi bước lên chào hỏi Tử La và Tử Thụ.
Nhưng ở đây cũng không phải chỗ tiện nói chuyện, vì thế hai bên chỉ chào hỏi qua liền được Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Nhất dẫn vào quân doanh
Bởi vì thấp thỏm, lo lắng cho bệnh tình của Mạc Vân Thiên, Dung Phong và huynh muội Tử La tuy vẫn còn ngồi trên lưng ngựa, lại không thể chờ đợi thêm được nữa liền hỏi thăm tình trạng của Mạc Vân Thiên.
Sau khi biết được bệnh tình của Mạc Vân Thiên tạm thời còn ổn định từ Trịnh Thế Nghiêm và nhóm người Mạc Nhất, hai bên đều không nhiều lời thêm, Trịnh Thế Nghiêm cùng nhóm người Mạc Nhất cũng ăn ý nhắc nhở nên đến thăm Mạc Vân Thiên trước.
Vừa đi, Trịnh Thế Nghiêm vừa lơ đãng nhìn về phía Tử La, giờ mới phát hiện từ lúc gặp mặt đến bây giờ, chân mày của Tử La vẫn luôn nhíu lại, khó có thể che giấu sự lo lắng.
Hiện tại vừa nghe nói sẽ dẫn bọn họ đến lều của Mạc Vân Thiên, vẻ mặt của Tử La lại có vẻ càng vội vàng hơn, thậm chí ngay cả bước chân còn bước dài hơn cả đám đàn ông bọn họ nữa.