*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tử La nói ra suy nghĩ và cân nhắc của nàng cho Hạ Hà nghe một lần, mà Hạ Hà nghe xong thì liên tục gật đầu.
“Nô tỳ đã biết rồi ạ, Tam tiểu thư, nô tỳ sẽ đi ngay!” Nghe xong lời nói của Tử La, Hạ Hà gật đầu đáp lời.
“Vâng, tỷ đi đi, đi nhanh về nhanh!” Tử La thấy vậy phất tay bảo Hạ Hà đi đi.
Hạ Hà ra lều lớn, nghĩ đến lời dặn dò của Tử La, đột nhiên cảm thấy nếu nàng tự mình đi làm thì rất có thể sẽ kinh động đến những người khác, vì thế không khỏi khó xử mà nhíu mày
Đang do dự thì đột nhiên, một ý nghĩ chợt lóe, nghĩ đến Mạc Ngũ và Mạc Đông đang ẩn mình trong tối,3hai mắt nàng sáng ngời.
Không chút do dự, Hạ Hà nhìn về phía đám người Mạc Ngũ đang ẩn thận, đang định phát ra ám hiệu liên lạc giữa bọn họ và mấy người Mạc Ngũ thì lúc này, một bóng đen chợt xuất hiện bên cạnh nàng, vừa nhìn lại, đúng là Mạc Ngũ mà nàng đang muốn tìm.
Thì ra Mạc Ngũ và Mạc Đông, Mạc Bắc, Mạc Tây vẫn luôn ngầm bảo vệ Mạc Vân Thiên, hành động vừa rồi của Tử La và Hạ Hà cũng đã làm bọn họ nhận ra được điều gì đó
Cho nên hiện tại thấy Hạ Hà có việc muốn liên lạc với bọn họ, vì thế không chờ Hạ Hà phát tín hiệu, Mạc Ngũ đã đi tới.
“Hạ Hà cô nương tìm bạn thuộc hạ có1việc gì sao?” Mạc Ngũ hỏi
Xác định người đến là Mạc Ngũ, Hạ Hà vui vẻ, sau đó mang chuyện mà Tử La sai bảo nói cho Mạc Ngũ để hắn đi làm
Nghe tin Mạc Vân Thiên tỉnh lại, ánh mắt Mạc Ngũ tỏa sáng, nếu không phải hắn là ám vệ cực kỳ có tự chủ, hơn nữa vui giận không bộc lộ thì hắn gần như đã thất thố rồi
Cố nén ý muốn vào nhìn xem Mạc Vân Thiên, đè xuống kích động trong lòng, Mạc Ngũ chắp tay đáp ứng lời dặn dò của Hạ Hà, sau đó liền lập tức rời đi.
Hạ Hà thấy Mạc Ngũ đến đi đều không để lại dấu vết, trong lòng không khỏi khen một tiếng, ánh mắt nhìn phía bóng lưng Mạc Ngũ rời đi6hầu như đều là khâm phục, trong mắt cũng thoáng qua một tia khác thường
Nếu mà để Tử La nhìn thấy thì tuyệt đối nhận ra vẻ khác thường này chính là sự sùng bái và thần tượng
Sau khi lấy lại được tinh thần, Hạ Hà liền nhìn thấy Xuân Hoa đang đi về phía lều chỉ huy mà nàng đang đứng, “Hạ Hà, ta đến thay ngươi.”
Thì ra là Xuân Hoa đến thay phiên để Hạ Hà trở về nghỉ ngơi.
Thấy Xuân Hoa đến, Hạ Hà đang định hưng phấn nói cho Xuân Hoa biết tin Mạc Vân Thiên tỉnh lại, nhưng lại nghĩ rằng Tử La đã dặn không được để lộ ra, không được làm kinh động người khác nên cuối cùng phải nuốt lời muốn nói xuống.
Đúng vậy, vừa rồi khi4Hạ Hà nhìn thấy Mạc Vân Thiên tỉnh lại, nàng vốn định lập tức đi thông báo cho đám người Mạc Nhị, Mạc Tam thúc biết
Mà khi Hạ Hà đi vào, Tử La cũng đang định bảo Hạ Hà đi gọi Mạc Nhị đến xem bệnh cho Mạc Vân Thiên, nhưng cũng may khi Hạ Hà kích động chạy ra ngoài gọi người, Tử La đột nhiên nghĩ là nên giấu nghĩ chuyện Mạc Vân Thiên đã tỉnh lại trước, xem đám người Mạc Nhị, Mạc Tam thúc có sắp xếp gì không, dù sao bọn họ vẫn luôn giấu giếm rất nghiêm về bệnh tình của Mạc Vân Thiên.
Chính vì thế, Tử La mới đột nhiên thay đổi ý định, thoáng dặn dò Hạ Hà không được để lộ ra, âm thầm đi thông3báo cho nhóm người Mạc Nhị.
Cho nên lúc này, Hạ Hà vừa nghĩ đến lời dặn dò của Tử La liền nhanh chóng ngậm miệng lại.
Nhiều năm ở chung, Xuân Hoa quá hiểu biết Hạ Hà, mặc dù Hạ Hà chỉ lên đón mà không hề nói gì nhưng Xuân Hoa vẫn có thể nhìn thấy được lúc này Hạ Hà đang cực kỳ vui vẻ.
Xuân Hoa liền giật mình một cái, nghĩ đến một khả năng thì hỏi: “Hạ Hà, đã xảy ra chuyện gì thế?” Hạ Hà nghe thấy câu hỏi của Xuân Hoa thì đi đến ghé tai Xuân Hoa rồi nói cho nàng biết tin Mạc Vân Thiên đã tỉnh lại, sau đó còn ra hiệu cho Xuân Hoa đừng nên làm kinh động đến người khác.
Sau khi nghe được tin Mạc Vân Thiên tỉnh lại, trong lòng Xuân Hoa cũng mừng rỡ, nhưng nàng cũng biết việc này quan trọng, vì thế vẻ ngoài vẫn rất bình tĩnh.
“Xuân Hoa tỷ, chúng ta mau đi vào xem Hầu gia và Tam tiểu thư đi!” Sau khi nói cho Xuân Hoa tin tức, Hạ Hà liền kích động mà kéo Xuân Hoa đi về phía lều chỉ huy.
Nhưng mà Xuân Hoa chưa đi được hai bước đã đột nhiên ngừng lại, ngăn cản: “Hạ Hà, chúng ta chờ khi nào Tam tiểu thư gọi thì chúng ta mới đi vào nhé!”
“Vì sao?” Đã đến cửa lều lớn, nhưng nghe Xuân Hoa nói như vậy, Hạ Hà tỏ ra nghi hoặc
Nhìn thấy vẻ mặt lờ mờ của Hạ Hà, Xuân Hoa không khỏi đau đầu, nhưng sợ Hạ Hà bất chấp tất cả mà đi vào, nàng khẽ cắn môi, nghiêng đầu nhỏ giọng nói nguyên nhân cho Hạ Hà biết.
“Hầu gia vừa mới tỉnh lại, chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói với Tam tiểu thư, cho nên chúng ta nên để họ có không gian riêng để trò chuyện một chút đã
Lát nữa nếu Tam tiểu thư không gọi chúng ta vào thì chờ mấy người Mạc Nhị đại ca đến bắt mạch cho Hầu gia rồi chúng ta hãy theo vào cũng được.”
Nghe xong lời nói của Xuân Hoa, Hạ Hà bỗng hiểu ra “À! Xuân Hoa tỷ suy nghĩ thật chu đáo.”
Hơn nữa, Tử La đã dặn Hạ Hà đừng để lộ ra, cứ bí mật mà đi thông báo cho nhóm người Mạc Nhị, còn nàng thì quay lại đi về phía lều lớn của Mạc Vân Thiên.
“Mạc đại ca, A La đã bảo Hạ Hà bí mật truyền tin huynh đã tỉnh lại cho nhóm Mạc Nhị đại ca biết, để Mạc Nhị đại ca đến đây xem cho huynh rồi.”
Vừa nói, Tử La vừa trở lại ngồi xuống một băng ghế bên mép giường Mạc Vân Thiên, tiếp tục giải thích: “Bởi vì tình hình sức khỏe của Mạc đại ca quan trọng, nên nhóm Mạc Nhị đại ca luôn giấu giếm bên ngoài, cho nên A La mới bảo Hạ Hà tạm thời không nên để lộ ra.”
“Ừ, A La suy nghĩ chu đáo lắm!” Nghe vậy, đương nhiên Mạc Vân Thiên sẽ không chất vấn.
Sau mấy câu này, Tử
La lại phát hiện lúc trước nàng còn có ngàn vạn lời muốn nói với Mạc Vân Thiên, nhưng hiện tại khi ngồi trước mặt Mạc Vân Thiên, nàng lại không biết nên nói gì cho phải
Lúc trước vốn có rất nhiều điều đã nghĩ kĩ phải nói với Mạc Vân Thiên, nhưng lúc này khi nhìn thấy Mạc Vân Thiên rồi, nàng lại không thể nói được chữ nào.
Mạc Vân Thiên thấy Tử La lúc bên cạnh mình luôn luôn hoạt bát lại đột nhiên im lặng thì cảm thấy kỳ lạ và không quen
Đương nhiên, hắn cũng tuyệt đối không thừa nhận có một vài thời điểm khi Tử La ở bên cạnh hắn, hắn cảm thấy nàng là một người thích nói lảm nhảm.
Vì thế, Mạc Vân Thiên nghĩ ngợi, cuối cùng mới quyết định mở lời trước, hỏi chuyện mà từ lúc tỉnh lại hắn vẫn luôn muốn hỏi, “A La, sao muội lại tới quân doanh ở biên thành?”
Nghe thấy Mạc Vân Thiên hỏi tới chuyện này, cuối cùng Tử La mới phục hồi lại tinh thần từ trong đống suy nghĩ hỗn loạn.
Nàng liền thành thật trả lời: “Là Dung đại ca nói tình hình của Mạc đại ca cho A La nghe, sau đó A La liền quyết định đến chăm sóc Mạc đại ca.”
Nói đến đề tài này, Tử La lại nghĩ đến Mạc Vân Thiên một lần nữa lại giấu giếm nàng chuyện hắn lâm vào cảnh nguy hiểm rồi trúng phải loại độc lạ, vì thế, nàng liền không vui
“Mạc đại ca, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi, sao huynh lại vẫn luôn gạt A La chứ? Huynh làm vậy, chẳng phải là coi A La như người ngoài sao? Nếu về sau mà huynh còn làm như vậy thì A La sẽ không để ý tới huynh nữa đâu.” Nói xong, Tử La liền giả vờ giận dữ mà quay đầu sang chỗ khác, nhưng nhìn lại có vẻ rất giả
Mạc Vân Thiên vừa nghe Tử La nói là Dung Phong dẫn nàng tới, lại nghe nói là Dung Phong kể tình hình của hắn cho Tử La nghe, hắn cảm thấy căng thẳng.
Hắn không biết những điều mà Dung Phong nói cho Tử La biết có bao gồm luôn chuyện hắn thích Tử La hay không!!!
Lúc này, Mạc Vân Thiên không biết rốt cuộc Dung Phong đã nói những gì với Tử La, vì thế trong lòng lên xuống không yên, nhất thời không biết phải đáp lại lời Tử La như thế nào.
Vì thế, Mạc Vân Thiên liển lộ ra dáng vẻ không biết phải làm sao rất hiếm khi nhìn thấy.
Tử La sau khi quay đầu đi chỗ khác, lại phát hiện Mạc Vân Thiên nửa ngày rồi mà vẫn không trả lời, tưởng hắn tự cho rằng giấu giếm nàng là chuyện đúng đắn, nên trong lòng nàng thật sự cảm thấy tức giận, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ đần độn, ngơ ngác của Mạc Vân Thiên, nàng lại không nhịn được phì cười một tiếng.
“A La nói đùa thôi, không lẽ Mạc đại ca không nhìn ra à?” Tử La cười nói.
Nghe Tử La nói vậy, Mạc Vân Thiên cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần từ trong trầm tư, muốn nói vài câu dỗ dành Tử La nhưng sau một hồi suy nghĩ khó khăn cuối cùng cũng chỉ có thể khô khan nói một câu: “Đều do Mạc đại ca không đúng!”
Nói xong, Mạc Vân Thiên cũng tự cảm thấy không có thành ý, nghĩ ngợi rồi lại nói: “Sau này, Mạc đại ca sẽ không như vậy nữa.”
“Mạc đại ca, chính huynh nói đây nhé! Huynh phải nhớ kĩ đấy!” Tử La nghe Mạc Vân Thiên nói câu này xong liền bật cười, vội vàng nói
Nhìn thấy Tử La vui sướng như vậy, Mạc Vân Thiên làm sao còn nghĩ được chuyện gì khác, cũng vội vàng đồng ý, “Được!” Nói xong còn lộ ra một nụ cười dịu dàng mà ngay chính hắn cũng không biết.
Bọn họ đang trò chuyện thì Mạc Nhị cũng chạy vào, phía sau còn có Xuân Hoa, Hạ Hà đi theo
Nhìn thấy Mạc Vân Thiên thật sự đã tỉnh lại, Mạc Nhị vốn luôn không biểu đạt nhiều cảm xúc, lúc này xem ra cũng rất kích động, chứ nói chi đến Xuân Hoa và Hạ Hà đi ở phía sau
“Gia, cuối cùng ngài cũng tỉnh lại rồi!” Mạc Nhị vừa nói vừa kích động chỉ hai ba bước đã đi về phía Mạc Vân Thiên, nếu nhìn kĩ thì bước chân còn hơi loạng choạng nữa.
“Ừ!” Nhìn thấy Mạc Nhị như thế, trong lòng Mạc Vân Thiên cũng có vài phần cảm động, nhưng ngoại trừ Tử La ra, ở trước mặt những người khác, hắn vẫn lạnh lùng cứng nhắc trước sau như một, chỉ khô khan đáp một tiếng
Nhưng mà Mạc Nhị cũng không để ý đến điều này, một ít chuyện nhỏ đó sẽ không làm ảnh hưởng đến sự kích động của hắn khi biết được Mạc Vân Thiên đã tỉnh lại, nghe vậy, cuối cùng hắn mới tỉnh táo lại, cũng nhớ tới chuyện mình tới đây là để bắt mạch cho Mạc Vân Thiên.
Vì thế, Mạc Nhị hấp tấp nói: “Gia, để thuộc hạ bắt mạch cho ngài lại một lần đi!” Mạc Vân Thiên nghe Mạc Nhị nói như vậy, mà ý của Tử La cũng là muốn Mạc Nhị xem cho hắn, cho nên đương nhiên hắn sẽ không từ chối
Thấy Mạc Vân Thiên đồng ý, Mạc Nhị vội vàng bắt đầu nghiêm túc bắt mạch cho Mạc Vân Thiên.
Quả nhiên, giống như dự đoán của Mạc Nhị, tình trạng của Mạc Vân Thiên thật sự đã tốt lên hơn phân nửa, trước mắt đã không còn vấn đề gì lớn
Có lẽ chờ sau khi mấy người Mạc Nhị thúc tìm được dược thảo mà Tử La cần từ thành Thiên Hồ trở về, sau đó làm thành thuốc giải cho Mạc Vân Thiên dùng, thì ắt hẳn độc trong thân thể Mạc Vân Thiên sẽ hoàn toàn được giải.
Nghĩ vậy, dù Mạc Nhị đã rất cố gắng tự kiềm chế thì vẻ vui sướng và hưng phấn trên mặt hắn vẫn không tài nào che giấu được.
“Thế nào rồi? Mạc Nhị đại ca!” Nhìn thấy sắc mặt của Mạc Nhị, Tử La đã gần như có thể khẳng định Mạc Vân Thiên đã khỏe lên, nhưng vẫn muốn nhận được lời xác nhận từ Mạc Nhị.