Điền Viên Cẩm Tú

Tăng thêm sức công thành


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mấy tên tiểu binh người nhìn ta, ta nhìn ngươi, thấy đã không thể nào tránh né được nữa, lại sợ khiến vị gia trong kia nổi đóa, cho nên cuối cùng một tên tiểu binh đứng cách lều trại gần nhất đau khổ đứng dậy, sau đó điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt sao cho có vẻ vô cùng cung kính rồi mới vội vàng đi vào bên trong.

“Đi, tìm Mã tướng quân tới đây cho bản vương!”

Mới vừa đi vào trong lều, mệnh lệnh của Thác Bạt Thể Kiệt đã vang lên, tiểu binh đi tới chỉ vội vàng nói một tiếng dạ, rồi lập tức đi tìm Mã tướng quân tới cho Thác Bạt Thể Kiệt

Đúng vậy, lúc này Thác Bạt Thế Kiệt có thể nói là đang tức giận đến sôi máu lên, nhớ đến lời nói của tên tướng lĩnh của Hung Nô vừa rồi3đều là sự nghi ngờ sách lược đánh trận của hắn, ánh mắt của hắn lại càng thêm nguy hiểm hơn.

Nếu như dựa theo kế hoạch ban đầu thì trận tấn công biển thành lần này theo như hắn thấy thì chắc chắn sẽ giành được thắng lợi

Mà bây giờ bọn họ cũng đã tấn công được hai, ba ngày rồi, hôm nay còn đánh cả ngày nữa, sau khi tính toán thì bên phe bọn họ đã hao tổn tới hơn ba ngàn người, nhưng mà tường thành ở biến thành vẫn luôn kiên cố không thể phá nổi, cũng không thể chọc được dù chỉ là một lỗ hổng.

Cực chẳng đã, hôm nay phe bọn họ mới không thể làm gì khác hơn là lại tạm thời lui binh

Mà bởi vì trận công thành này không có hiệu quả giống như trong kế hoạch, cho nên mấy tên Hung1Nô tầm thường, ánh mắt hạn hẹp, có sức mà không có trí não vừa rồi mới có thể sỉ vả hắn, nhất là tên Cao Tuấn chủ tướng của bọn chúng dám không xem hắn ra gì

Hừ, còn chưa tấn công chiếm được tòa thành trì này đâu, lúc này mới khai chiến còn chưa tới ba ngày, đám người Cao Tuấn kia đã muốn lục đục nội bộ rồi, chuyện này thật đúng là vô cùng ngu xuẩn!

Chẳng lẽ bọn họ cảm thấy nếu như liên minh này bị phá vỡ thì bọn họ còn giữ được mạng của mình sao?! Nghĩ đến cục xương cứng rắn khó gặm là quân đội Mạc gia, Thác Bạt Thế Kiệt lập tức nhíu mày lại.

Rốt cuộc có chỗ nào xảy ra vấn đề chứ?

Hiện tại, sĩ khí của quân đội Mạc gia không hề chịu đả kích lớn như hắn dự6đoán! Nhất thời, hắn lại nghi ngờ công hiệu của thứ gọi là “Nhất Nguyệt Đoạn” do Ngũ hoàng tử Đại Tề cung cấp, không biết nó có thật sự phát huy tác dụng không.

Bằng không thì, nếu Trần Bắc Hầu Mạc Vân Thiên thật sự đã bị độc phát bỏ mạng thì đám người Trịnh Thể Nghiêm cùng các tướng lĩnh cấp dưới của hắn sao có thể đè ép tin tức này được chứ?

Lại nghĩ tới Vương tiên sinh mà Ngũ hoàng tử kia phái tới trong đoạn thời gian gần đây không hề có hành động gì, sự nghi ngờ của hắn lại càng thêm mãnh liệt hơn

Không được, dù cho có như thế nào thì hắn cũng không thể ngồi chờ chết được, nhất định phải ra tay chiếm lấy lợi thế

Nếu không đợi đến khi kế hoạch phát sinh biển cổ, phía sau lưng còn có4lục đục nội bộ, chuyện này sẽ khiến hắn rơi vào thể tiến hay lùi đều khó khăn

Lúc này Thác Bạt Thế Kiệt không thể không thừa nhận, hắn thực sự sợ Mạc Vân Thiên không xảy ra chuyện, khi chống đối với Mạc Vân Thiên, bọn họ chắc chắn sẽ phải chịu thua thiệt lớn hơn.

Không thể không nói, Trần Bắc Hầu Mạc Vân Thiên của Đại Tể được mệnh danh là Chiến Thần đã nổi tiếng ở Tây Bắc hơn mười năm nay

Dù cho đã lâu không ai thấy người thật, nhưng uy danh của hắn vẫn còn đó

Mặc dù trên phương diện tin tức nội bộ thì hai nước liên quân Da Quốc và Hung Nô đều biết hắn không thể lên chiến trường nữa nhưng khi bọn tướng sĩ chưa xác định được Mạc Vân Thiên đã bỏ mạng thì bọn họ vẫn còn tranh cãi nhau3ầm ĩ.

Ngay cả Thác Bạt Thế Kiệt cũng phải thừa nhận rằng trong nội tâm hắn vẫn luôn không hy vọng Mạc Vân Thiên có thể khỏe lại.

Lại nói về Mã tướng quân, hắn ở trong lều trại của Thác Bạt Thế Kiệt bàn bạc xong chuyện quân tình mới vừa đi ra không xa đã lại nghe nói Thác Bạt Thế Kiệt đang muốn tìm hắn, vội vàng lau một ít mồ hôi lạnh không hề tồn tại, sau đó mới đi theo tiểu binh nọ nhanh chóng trở lại lều trại của Thác Bạt Thế Kiệt.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng thầm nghĩ bây giờ Thất vương gia Thác Bạt Thế Kiệt tìm hắn là vì chuyện gì chứ

Nhưng suy nghĩ tới tình hình chiến sự không luận lợi ngày hôm nay, hắn đã có thể đoán sơ sơ gọi hắn đến cũng sẽ không có chuyện tốt gì

Quả nhiên khi đi vào lều chủ soái, Mã tướng quân vừa mới hành xong lễ, Thác Bạt Thế Kiệt đã nói: “Mã tướng quân, đối với tình thể hiện tại, ngươi có lời gì muốn nói với bản vương không?” Mã tướng quân nghe vậy liền ngẩng đầu lên, vô tình nhìn vào đôi mắt thâm thúy tràn ngập nguy hiểm của Thác Bạt Thế Kiệt, ngay lập tức không nhịn được mà chảy mồ hôi lạnh

Ngập ngừng nửa ngày, thấy không thể tránh né nữa, hắn mới cân nhắc nói: “Bây giờ Mạc gia không có chủ soái, trận ở cửa khẩu Quảng Yên lại chịu tổn thất nghiêm trọng, thiết nghĩ có lẽ lúc này đã không còn mạnh mẽ như trước nữa

Chỉ cần chúng ta tiếp tục tấn công, chờ Hà Bình ở thành Dực Châu chiếm được ba tòa thành trì bên kia, quân binh cũng tiến tới gần biến thành, đến lúc đó quân ta sẽ cùng quân của Hà Bình tạo thành thế gọng kìm, dù quân đội Mạc gia có lợi hại tới đâu cũng không thể nhấc lên một ngọn sóng nào được.”

“A, vậy hả?” Thác Bạt Thể Kiệt không nói Mã tướng quân phân tích có đúng hay không, mà chỉ hỏi ngược lại một câu như vậy

Mà một câu hỏi ngược lại tuy nhẹ bỗng này lại khiến cho Mã tướng quân chân tay luống cuống chẳng biết phải làm thế nào

Trước khi bọn họ công thành đã dự tính phải nhân dịp Mạc Vân Thiên bỏ mạng cùng với sĩ khí của quân đội Mạc gia đang dần tan rã mà mạnh mẽ vang dội đoạt lấy biến thành

Nhưng mà, khi tấn công mới phát hiện sĩ khí quân đội Mạc gia không hề tan rã như trong dự liệu của bọn họ

Hôm nay, bên phe bọn họ cũng đã hao tổn hơn ngàn người, ngoài ra còn có hơn hai ngàn người bị thương nặng nhẹ khác nhau.

Dựa theo tình hình này, lấy sĩ khí và sức mạnh của quân đội Mạc gia lúc bấy giờ, nếu bọn họ tiếp tục tấn công mà gặp thất bại thì không cách nào có thể nắm biến thành vào trong tay một cách nhanh chóng giống như trong dự tính được.

Cho nên, bây giờ bọn họ không thể không thay đổi kế hoạch đã định ra lúc trước, trước tiên nên trì hoãn tấn công, chờ bên phía Hà Bình đánh tới biến thành, lúc đó sẽ trước sau vây công chiếm lấy biến thành

Mà ý kiến Mã tướng quân vừa nói cũng chính là biện pháp đối phó mà lúc nãy hai bên Dạ Quốc bọn họ cùng Hung Nô đã bàn bạc quyết định ra.

Mà bây giờ Thác Bạt Thế Kiệt hỏi như vậy, Mã tướng quân liền cảm thấy khẩn trương đồng thời thầm nghĩ có phải là Thác Bạt
Thế Kiệt còn có chủ ý riêng hay không.

Cho nên, Mã tướng quân vừa nghe vậy cũng không dám lập tức đáp lời Thác Bạt Thế Kiệt

Có điều, hiển nhiên là Thác Bạt Thế Kiệt sẽ không bỏ qua cho Mã tướng quân dễ dàng như vậy, mặc dù hắn không truy hỏi tiếp nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Mã tướng quân.

“Hồi..

hồi bấm vương gia, ý kiến của thuộc hạ rất thiển cận, cảm thấy nên làm theo như vậy.” Dưới áp lực mà Thác Bạt Thể Kiệt tạo ra, Mã tướng quân run lẩy bẩy, đầu cũng đã sắp cúi gập xuống dưới mặt đất rồi

Thác Bạt Thế Kiệt thấy hành vi đó của Mã tướng quân thì thở dài một hơi, những năm gần đây hắn vẫn luôn dốc hết sức lực đào tạo tướng sĩ, nhưng Dạ Quốc của bọn họ vẫn thiếu thốn một tướng lĩnh thật sự ưu tú

Cho nên lần này hắn phải tự mình xuất chinh mới có thể an tâm.

Mặc dù trên phương diện mưu lược, Mã tướng quân Mã Chí Hạo cũng có mấy phần thông minh và cũng có cái nhìn, nhưng khi làm việc lại quá cẩn thận, trước nhìn lên sau lại nhìn xuống, không dám thả lỏng

Hắn có thể là một người chấp hành ưu tú nhưng lại không thể một mình đảm đương một phương

Thác Bạt Thế Kiệt nghĩ tới đây liền nhớ tới vị Chiến Thần tên tuổi vang lừng khắp thiên hạ Trần Bắc Hầu Mạc Vân Thiên của Đại Tề thì thầm than một câu nhân tài như thế mà lại chết sớm.

Suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, Thác Bạt Thế Kiệt đã suy nghĩ đến những thứ này, tiếp đó ánh mắt lại đột nhiên trở nên kiên định không thể dao động, quyết định cứ dựa theo kế sách của bản thân mà làm

“Mã tướng quân, ngày mai hãy dẫn theo bảy phần binh lực lên chiến trường tạo vòng vây tấn công chiếm lấy biến thành đi!” Ngữ khí của Thác Bạt Thể Kiệt không cho người khác có cơ hội nghi ngờ

“Vương gia!” Mã tướng quân vừa nghe vậy liền không nhịn được mà hô to lên: “Vương gia, mới vừa rồi chúng ta và tướng lĩnh bên Hung Nô không quyết định làm như vậy!” Cuối cùng Mã tướng quân vẫn nói ra nghi vấn và lo lắng trong lòng hắn

“Sao? Ngươi đang nghi ngờ quyết định của bản vương sao?” Thác Bạt Thế Kiệt thấy vậy liền lạnh lùng hỏi ngược lại, vừa nói vừa hạ ánh mắt xuống, không biết đang nhìn về nơi nào nhưng lại tạo ra một loại áp lực vô hình

“Không..

không phải

Vương..

vương gia, không phải chúng ta phải đợi Hà Bình tới mới phát động tổng tấn công sao?”

Nói đến đây thấy Thác Bạt Kiệt không nói lời nào, Mã tướng quân lại lấy thêm can đảm, tiếp tục khuyên: “Hiện tại, sĩ khí của quân đội Mạc gia đã cao hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta, có Trịnh Thể Nghiêm cùng với mấy vị gia tưởng của Mạc gia canh giữ, một chốc một lát chúng ta thật sự rất khó chiếm được biến thành

Nếu như chúng ta tiếp tục tấn công thì thương vong sẽ càng nghiêm trọng hơn

Dù cho quân ta có chiếm ưu thế về số lượng thì cũng không thể nào chống đỡ nổi tổn thất này! Cho nên mong rằng vương gia suy xét kĩ càng hơn! Còn nữa, bên phía Hung Nô cũng sẽ có...”

“Đủ rồi!” Thấy Mã tướng quân còn muốn nói tiếp, rốt cuộc Thác Bạt Thế Kiệt cũng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía hắn, mắng

“Vương.” Nghe được tiếng quát mắng này, thiếu chút nữa Mã tướng quân đã mất hồn mất vía rồi

“Bản vương đã quyết định, Mã tướng quân không cần nói nhiều!”

Thác Bạt Thế Kiệt suy nghĩ thêm một chút mới giải thích một câu: “Bản vương sợ chậm nữa sẽ có chuyện không hay xảy ra, nếu như chúng ta còn không thể đánh chiếm được biến thành trong vòng một lần thì chẳng may Trần Bắc Hầu Mạc Vân Thiên kia quay lại chiến trường thì tình thể rất khó mà nói trước được, cho nên chúng ta cần phải giải quyết nhanh chóng và dứt khoát.” “Hả?” Mã tướng quân nghe vậy liền trừng mắt há hốc mồm, khiếp sợ nói: “Trần Bắc Hầu kia không phải đã..” Dĩ nhiên Thác Bạt Thế Kiệt biết Mã tướng quân còn muốn nói thêm, cho nên liền cắt lời hắn: “Chuyện chưa thể xác minh, chúng ta cũng không thể khinh thường!”

“Ý của vương gia là Trần Bắc Hầu Mạc Vân Thiên vẫn còn chưa chết?” Sắc mặt của Mỹ tướng quân lại càng thêm tái nhợt và kinh hãi hơn lúc mới bước vào lều chủ soái.

“Có lẽ là vậy, nhưng chúng ta không cần phải đánh cược, cho nên ra tay trước để chiếm lợi thế vẫn tốt hơn.” Thác Bạt Thế Kiệt nói.

“Được, vậy thuộc hạ đi điều binh, bố trí sẵn sàng mọi chuyện.” Cuối cùng Mã tướng quân cũng không phân vân nữa, mà quyết định dựa theo Thác Bạt Thế Kiệt nói mà thực hiện.

Liên quân hai nước Dạ Quốc và Hung Nô đã phát động tấn công biên thành qua ngày thứ ba rồi, mà liên quân cũng đã lui binh nhiều lần

Đối mặt với tình thế như vậy, tuy rằng đám người Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Tam thúc đã dốc hết sức chống trả lại nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể rơi vào thế kháng cự mà thôi

Nhưng mà, ai biết sáng sớm hôm nay, liên quân hai nước hôm qua mới vừa thu binh về lại đột nhiên tăng thêm binh lực đến tấn công

Trịnh Thế Nghiêm đứng trên cổng thành nhìn liên quân hai nước dần dần vây lại ở bên dưới, thấy vòng vây của bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tạo thành thì sắc mặt cũng trở nên tái nhợt

“Trịnh tướng quân, hình như bạn liên quân đã thay đổi chiến lược!” Mạc Tứ đứng bên cạnh, sắc mặt cũng càng thêm nghiêm nghị

“Đi, chúng ta xuống dưới thảo luận!” Mặc dù Trịnh Thể Nghiêm lo lắng nhưng vẫn phải đè nén sự kinh hoảng xuống, vung tay lên nói với Mạc Tứ

Mà tin tức quân địch tăng thêm lực lượng công thành cũng lập tức truyền vào trong doanh trại quân đội Mạc gia, Tử La sau khi được Xuân Hoa, Hạ Hà kể lại thì suýt nữa đã làm rơi cái cốc trong tay xuống.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện