Điền Viên Cẩm Tú

Thuyết phục mạc vân thiên


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tử La phản ứng lại khiến Mạc Vân Thiên lúc này càng thêm xúc động, hắn lập tức càng hôn sâu hơn, Tử La cũng nhanh chóng bị lạc trong nụ hôn này, thân mình cũng mềm ra, nếu không phải Mạc Vân Thiên ôm chặt lấy nàng, có thể nàng đã ngã xuống rồi.

Không biết đã qua bao lâu, Mạc Vân Thiên mới lưu luyến kết thúc nụ hôn đối với hắn mà nói tuyệt vời đến mức khó có thể tự kiềm chế này, sau đó mới có thể suy nghĩ bình thường lại.

Nhưng Mạc Vân Thiên vẫn ôm Tử La không chịu buông, nhìn thấy Tử La ngẩng đầu lên, tiếp xúc với ánh mắt ngây thơ của nàng, trong lòng hắn lại cảm thấy rung động, thiếu chút nữa lại không kiềm chế được lại hôn lên đôi môi ngọt3ngào của nàng.

“A La...”

Mạc Vân Thiên vô thức nỉ non, trong giọng nói mang thâm tình mà hắn cũng không lưu ý đến, khiển Tử La đang ngây ngẩn nghe vậy, hốc mắt lại nóng lên.

Nhìn thấy Tử La lại bắt đầu khóc, Mạc Vân Thiên luống cuống, “A La, đừng khóc!” Nói xong, hắn dùng ngón tay thô ráp ấm áp nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt Tử La, trong giọng nói tràn đầy vẻ đau lòng

Lúc này, Tử La cuối cùng cũng hồi thần từ nụ hôn vừa rồi, nói đến chuyện này, đây vẫn là lần đầu tiên nàng hôn môi thực sự trong suốt hai kiếp sống đấy! Mạc Vân Thiên bất thình lình hôn làm nàng mất một hồi lâu mới định thần lại.

Sau khi định thần lại, nàng không biết phải làm sao, không biết nên1đối mặt với Mạc Vân Thiên thế nào

Hiện tại lại nghe được lời nói này tràn đầy đau lòng và thân thiết của Mạc Vân Thiên, hắn còn yêu chiều, lau nước mắt thật cẩn thận cho nàng, trong lòng nàng lại cảm động, không biết đáp lại như thế nào, vì thế nàng dứt khoát vùi vào trong lòng của hắn, không nói lời nào

Lòng Mạc Vân Thiên lại mềm xuống đến mức lơ mơ hỗn loạn, không kìm lòng nổi mà ôm Tử La chặt hơn.

Trong lòng đầy cảm giác thỏa mãn làm Mạc Vân Thiên cảm thấy kiên định chưa từng có

Hai người ôm chặt lấy nhau, không ai nói gì, sự ấm áp ngày càng đậm trong sự im lặng này

Xác định trong lòng mình đang ôm thiên hạ mà hắn mong nhớ ngày đêm, trong lòng Mạc Vân Thiên8tràn đầy hạnh phúc.

Giờ phút này, hắn thậm chí hy vọng có thể mãi mãi ốm Tử La như vậy

Vì thế, hắn ôm Tử La thật lâu mà không buông ra

Nhưng mà Mạc Vân Thiên biết rõ tình thể hiện tại hơn bất cứ ai khác, hắn phải đánh vỡ tình hình khó khăn trước mắt thì hắn mới có tư cách có được Tử La, có được hạnh phúc.

Nghĩ vậy, ánh mắt của Mạc Vân Thiên trở nên kiên định, trong lòng đã ra quyết định.

Mà trong lòng Tử La lúc này cũng tràn đầy vui mừng và thích thú cái ôm này của Mạc Vân Thiên

Nếu lúc trước, nàng chỉ xác định Mạc Vân Thiên thích nàng từ Dung Phong và biểu hiện của Mạc Vân Thiên, thì nụ hôn vừa rồi, còn có cái ôm này đã khiến nàng đã tự9mình xác định được tình yêu của hắn.

Ở trong vòng tay của Mạc Vân Thiên, Tử La cảm nhận được sự an toàn và ấm áp chưa từng có, trong lòng lại sinh ra cảm giác lưu luyến

Vì thế, nàng dịu ngoan mà để Mạc Vân Thiên ốm, thậm chí hy vọng thời gian này có thể trôi qua chậm hơn một chút, để nàng hưởng thụ cái ôm của hắn thật lâu.

Vì thế, hai người ôm nhau thật lâu, trong lều lớn vô cùng im lặng

Dần dần, nước mắt của Tử La cũng ngừng lại, Mạc Vân Thiên cảm giác được Tử La không còn im lặng khóc nữa, lòng hắn cũng thả lỏng rất nhiều.

Thật lâu sau, Mạc Vân Thiên mới lưu luyến mà buông Tử La ra, nhìn vào mắt Tử La mà trịnh trọng bảo đảm nói: “A La, hãy7tin tưởng huynh, huynh nhất định có thể chống đỡ qua cửa ải khó khăn này, đến lúc đó, huynh nhất định sẽ tới trấn Cổ Thủy tìm muội.” Khi đó, huynh nhất định cho muội một thịnh thế thái bình, để muội từ nay về sau được sống trong cánh chim của huynh, Mạc Vân Thiên thầm nghĩ.

Thấy Mạc Vân Thiên lúc này mà vẫn chấp nhất muốn nàng đi khỏi đây, Tử La giận dữ, vì thế nàng đẩy hắn, muốn tránh ra khỏi cái ôm của hắn

Nhưng mà Mạc Vân Thiên ôm chặt hơn nàng nghĩ, nàng đẩy đẩy mà người ta căn bản vẫn bất động như núi, một chút di chuyển cũng không có

Sau đó, nàng lại đây vài cái mà vẫn không thể lay động Mạc Vân Thiên một chút nào, vì thế cuối cùng, Tử La không tiếp tục thử nữa

Nhưng trong lòng nàng nghẹn khuất, nàng giận dữ: “Huynh buông muội ra! Hừ, huynh vẫn không bỏ ý định bắt A La đi khỏi đây có phải không?” Nói xong, Tử La quật cường nhìn Mạc Vân Thiên, chờ đợi đáp án của hắn, có vẻ như hắn mà không trả lời thì nàng sẽ không chịu bỏ qua vậy.

“Đúng thế!” Mạc Vân Thiên trả lời cũng cực kỳ thành thực

“Huynh...” Tử La thật sự tức giận đến mức khó nén, thật lâu sau không nói được một câu nào

“Tại sao huynh có thể như vậy chứ! Quá đáng, quá đáng quá, huynh thật sự rất quá đáng đấy! Tại sao huynh lại không chịu nghe A La một câu chứ, huynh chẳng hề nghe A La nói gì cả

A La không cần huynh nữa!” Quá giận dữ, phản ứng của Tử La cũng trở nên vô lý, bắt đầu vô cớ mà nháo ầm lên

Nhìn thấy Tử La như vậy, Mạc Vân Thiên vừa cảm thấy Tử La thật sự là đáng yêu đến mức làm hắn mềm lòng thành một vũng nước, nhưng đồng thời lại vì Tử La quật cường như thế, nằng nặc muốn ở lại mà cảm thấy cực kỳ đau đầu.

“A La, A La!”

Liên tục gọi Tử La vài câu làm Tử La cuối cùng cũng im lặng không giận dữ nói nữa

Mạc Vân Thiên nghĩ nghĩ rồi nói ra hết những gì mà hắn muốn khuyên Tử La: “A La, chuyện khác thì Mạc đại ca đều có thể nghe lời muội, nhưng chuyện này thì không được! Hiện tại Mạc đại ca không có cách nào hoàn toàn để tâm cho sự an toàn của muội cả, cho nên muội tới nơi an toàn trước đi

Mạc đại ca cam đoan với muội rằng huynh nhất định sẽ không sao cả, huynh nhất định sẽ đi tìm muội được không?”

Nếu để những người hiểu biết Mạc Vân Thiên như Mạc Nhị thúc, Mạc Nhất, Trịnh Thế Nghiêm nhìn thấy Mạc Vân Thiên lúc này đang vô cùng phần kiên nhẫn để thuyết phục, an ủi một người như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ được mở rộng tầm mắt.

Có thể nói, khi đối diện với Tử La, Mạc Vân Thiên đang dùng sự kiên nhẫn chưa từng
có, cũng không chút keo kiệt lời giải thích nào

Nhưng mà Tử La đang nổi nóng, uất ức nên cũng không có ý định nhận tình cảm ấy của Mạc Vân Thiên: “Muội không muốn, không muốn! A La không muốn!”

Thấy Mạc Vân Thiên vẫn không có định muốn lui bước và đồng ý, Tử La càng tức giận: “Rốt cuộc huynh đáp ứng không thể, Mạc Vân Thiên!” Câu cuối, Tử La nói ba chữ “Mạc Vân Thiên” mà gần như phải nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên gọi thẳng tên Mạc Vân Thiên, có thể thấy được nàng thật sự tức giận.

Mạc Vân Thiên cũng ý thức được điểm ấy, hắn đau lòng không muốn Tử La tiếp tục giận dữ, càng sợ Tử La lại khóc, lòng của hắn khẳng định sẽ đau đến chết, vừa rồi hắn cũng đã đau đến mức thiếu chút nữa không thể hô hấp, hiện giờ lại không nỡ.

Nhưng mà dù vậy, Mạc Vân Thiên vẫn biết hắn tuyệt đối không thể đồng ý với Tử La.

Vì thế, Mạc Vân Thiên hạ quyết tâm, vẫn không bị thuyết phục, cố nén sự lưu luyến mà kiên định từ chối Tử La: “Chuyện khác Mạc đại ca đều có thể đáp ứng A La, nhưng chuyện này thì không được!” Mạc Vân Thiên không nói được gì nhiều nữa, nhưng hắn biết phải hoàn toàn dứt khoát từ chối Tử La, không một chút thương lượng nào để làm nàng hết hy vọng.

Tử La bị lời cự tuyệt không chút do dự của Mạc Vân Thiên, cả dáng vẻ không chịu nghe người khác khuyên bảo của hắn làm cho tức giận đến mức thiếu chút nữa phát điên.

Tại sao nói người này thế nào cũng không thông như thế chứ!!! Lúc này, đối mặt Mạc Vân Thiên, Tử La gần như phải phát điên! Thấy Mạc Vân Thiên kiên quyết muốn đưa nàng đi như thế, lúc này Tử La không biết nàng nên tức giận hay là vui mừng nữa.

Nàng tức giận là trước kia Mạc Vân Thiên thoạt nhìn vốn ngoan ngoãn yêu chiều nàng, nhưng hiện tại vì sự an nguy của nàng, hắn lại không hề lui bước một chút nào

Mà nàng vui mừng, cảm động là vì Mạc Vân Thiên vì an toàn của nàng mà có thể kiên định như vậy, thậm chí không tiếc để nàng hiểu lầm hắn, giận hắn.

Tử La đương nhiên không phải không biết tốt xấu, nàng đương nhiên biết Mạc Vân Thiên kiên trì như vậy là vì tốt cho nàng, thực sự hắn đã đặt nàng ở địa vị rất quan trọng.

Cho nên, giờ này khắc này, Tử La thật sự không biết nên giận dữ hay là cảm động vì Mạc Vân Thiên đối xử tốt với nàng nữa

Nhưng nàng vẫn cảm thấy Mạc Vân Thiên nên để nàng ở lại

“Mạc đại ca!” Vì thế, Tử La nghiến răng nghiến lợi mà gọi Mạc Vân Thiên, chờ đợi Mạc Vân Thiên có thể bởi vì sự giận dữ của nàng mà thay đổi ý định.

“A La, nghe lời!” Nhưng mà câu trả lời của Mạc Vân Thiên làm Tử La thiếu chút nữa bật khóc.

Tử La tự nhủ mình phải bình tĩnh, nàng biết nhõng nhẽo với Mạc Vân Thiên không thể làm hắn thay đổi ý định, Mạc đại ca đã quyết định rằng nhất định phải tiến nàng đi

Vì thế khi tỉnh táo lại, Tử La biết nàng hiện tại phải lấy ra một lý do có thể mạnh mẽ để thuyết phục được Mạc Vân Thiên, Mạc Vân Thiên mới có thể thay đổi ý định

Bằng không, nếu nàng tiếp tục làm ầm lên với Mạc Vân Thiên, nàng xác định ngày mai Mạc Vân Thiên nhất định sẽ bắt nàng đi luôn

Mà người dù thế nào cũng không muốn đi như nàng, nàng không chút nghi ngờ Mạc Vân Thiên có một nghìn loại biện pháp bắt nàng đi

Cho nên, nàng phải nhanh chóng nghĩ xem nên thuyết phục Mạc Vân Thiên thể nào mới được.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tử La bắt đầu bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ xem phải thuyết phục Mạc Vân Thiên như thế nào

Cho nên, Tử La trầm mặc lại.

Mạc Vân Thiên nhìn thấy Tử La cuối cùng cũng yên tĩnh lại, không phản bác hắn nữa, hắn tưởng Tử La đã bị hắn thuyết phục thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng mà, khi Mạc Vân Thiên vừa định mở miệng muốn nói với Tử La kế hoạch hắn sắp xếp cho nàng ngày mai thì Tử La lại lên tiếng

“Mạc đại ca” Lần này, giọng điệu của Tử La bình tĩnh không ít, trông có vẻ muốn nói chuyện nghiêm túc với Mạc Vân Thiên vậy

“Ừ!” Mạc Vân Thiên nghe lời, thấy giọng điệu của Tử La bình thường, hắn đương nhiên không biết chút tâm tư của Tử La, lúc này hắn còn tưởng rằng Tử La đã bị hắn thuyết phục, đã không còn tức giận nữa

Cho nên khi nghe thấy Tử La gọi hắn, hắn cũng dễ tính mà nhiệt tình đáp lại

Những câu nói kế tiếp của Tử La lại làm Mạc Vân Thiên không còn suy nghĩ ấy nữa

“Mạc đại ca, kỳ thật A La cũng không phải không chịu đi

A La chỉ là muốn tạm thời chưa đi thôi

Mạc đại ca, huynh xem, chẳng phải bây giờ quân địch vẫn chưa thật sự vây quanh chúng ta hay sao? Cho nên A La muốn chờ đến lúc A La giải độc cho huynh rồi mới đi

Mạc đại ca, huynh nói xem có được không?” Tử La nghĩ còn chuyện khi đó muội có đi hay không thì chưa chắc đâu, hừ hừ.

“Không được!” Mạc Vân Thiên vẫn dứt khoát từ chối

Tử La tiếp tục nói: “Mạc đại ca, huynh nghe A La nói

Nhóm Nhị thúc sẽ trở lại trong hai ngày này thôi, cho nên huynh hãy đồng ý với A La rằng để A La ở lại hai ngày để giải độc cho huynh, đến lúc đó A La lại đi được không, không thì A La sẽ lo lắng lắm.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện