*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mà Mạc Vân Thiên thấy Dung Phong nói tiếp, lại thấy Tử La thật sự không giống như bị bệnh, nên cũng hoàn toàn yên lòng mà gật đầu
“Như thế thì tốt rồi!” Nghe nói không thiếu lương thảo, vật tư, Tử La cũng thấy vui mừng, cuối cùng cũng có cơ hội quan tâm nhóm Tử Thụ và Dung Phong, “Đúng rồi, Dung đại ca, và cả Đại ca nữa, hai người đi xa như thế có mệt không? A La lo lắng và nhớ hai người lắm!”
Dung Phong nghe Tử La nói như vậy thì không khỏi cười ha ha, “Cảm ơn A La đã lo lắng và nhớ cho chúng ta
Chúng ta khỏe lắm, muội xem, không phải chúng ta đã trở lại nguyên vẹn sao?”
“Đúng đấy, chúng ta đều khỏe cả, lúc trước, biến thành3đang nguy cấp, chúng ta cũng thật sự lo lắng cho A La và mọi người ở biên thành.” Nghe thấy Tử La nói lo lắng và nhớ bọn họ, trong lòng Tử Thụ thấy ấm áp, Dung Phong vừa mới dứt lời thì cậu cũng phụ họa theo, trong giọng nói mang theo sự thân thiết nồng đậm.
Nhìn thấy vẻ thân thiết trên khuôn mặt Tử Thụ, trong lòng Tử La cũng cảm động, không khỏi cảm thấy áy náy vì lúc trước mình đã nằng nặc đòi ở lại biến thành, làm Tử Thụ lo lắng
Nghĩ đến nhóm người Tử Thụ vừa mới về biến thành, đường sá xa xôi hẳn là đang mệt mỏi, vì thế nàng nhanh chóng nói: “Đại ca, mọi người không sao là tốt rồi
Đúng rồi, mọi người vừa mới gấp gáp1trở về, có một không? Có cần đi nghỉ ngơi không? Vừa rồi A La đã bảo Xuân Hoa tỷ và Hạ Hà tỷ cho người quét dọn lều lớn cho Dung đại ca và Đại ca ở rồi
Hay là hai người đi nghỉ ngơi trước, khi nào đến giờ cơm chiều, A La đi gọi hai người?” “Tạm thời không cần đâu, chúng ta đi đường cũng không gấp gáp, không mệt lắm đâu.” Nghe vậy, Dung Phong xua tay nói không cần
“Ừ, Dung đại ca nói đúng, A La đừng lo lắng
Chúng ta vẫn còn vài vấn đề cần giải quyết về lương thảo, vật tư với Mạc đại ca, tạm thời chưa đi được.” Tử Thụ thấy vậy cũng đồng ý với lời nói của Dung Phong
“Vậy, vậy được rồi.” Tử La nghe Dung Phong và8Tử Thụ nói như vậy thì cũng nghĩ tới lúc nàng vừa bước vào, đúng là nhìn thấy bọn họ đang báo cáo với Mạc Vân Thiên về chuyện lương thảo và vật tư, cho nên cũng hiểu, sau khi suy nghĩ lại nói: “Hay là A Lalui xuống bảo Xuân Hoa tỷ và Hạ Hà cho chuẩn bị chút đồ ăn Dung đại ca và Đại ca, có lẽ hai người cũng đói bụng rồi.”
“Haiz, A La vừa nói như vậy thì huynh lại thật sự cảm thấy đói bụng, giữa trưa hôm nay, chúng ta chưa được ăn gì trên đường đi đâu.”
Nghe vậy, Dung Phong không cự tuyệt nữa, còn cười trêu chọc nói.
Nghe Dung Phong nói như vậy, Tử La có chút nóng nảy, “Được rồi, vậy Dung đại ca và mọi người cứ tán9gẫu đi nhé, A La sẽ lui xuống bảo Xuân Hoa tỷ và Hạ Hà chuẩn bị thức ăn cho mọi người.” Nói xong, sợ nhóm Tử Thụ, Dung Phong bị đói, nàng liền xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.
Ban đêm, Tử La và Mạc Vân Thiên cùng nhau ăn cơm xong, rồi thảo luận qua về tình thế trước mắt, sau đó, ý của Mạc Vân Thiên là định ở lại ngủ cùng nàng.
Thấy Mạc Vân Thiên bảo Xuân Hoa và Hạ Hà lui ra, bắt đầu dọn giường ngủ, Tử La không khỏi khẩn trương mà xoa xoa tay, sau một lúc do dự, nàng vẫn quyết định ra tiếng, “Mạc đại ca, huynh chuẩn bị ngủ lại à?”
“Ừ!” Nghe vậy, Mạc Vân Thiên vừa sửa sang lại chắn vừa gật đầu, sau đó buông chăn7trong tay ra và xoay người hỏi, “Làm sao vậy?”
“Ừm, chuyện này.” Tử La không khỏi nghẹn họng, nhưng cúi đầu cân nhắc một chút, nàng vẫn tiếp tục nói rõ ràng, “Là thế này, không phải Đại ca đã trở về rồi sao? Cho nên, cho nên chúng ta cứ..
tiếp tục như vậy thì chỉ sợ không thích hợp lắm, nếu không thì Đại ca...”
Nghe Tử La nói như vậy, Mạc Vân Thiên mỉm cười, ngắt lời nàng, “A La đang sợ bị Tử Thụ biết được chuyện chúng ta ngủ cùng nhau à?” Tuy rằng là câu hỏi, nhưng hắn lại dùng ngữ khí khẳng định
“Vâng, đúng vậy.” Tử La nhanh chóng gật đầu
“Ha ha...” Nghe vậy, Mạc Vân Thiên lại cười nhẹ ra tiếng, sau đó đi tới, kéo tay Tử La và đi về phía giường, sau khi nàng ngồi xuống giường, hắn mới tiếp tục cười cảm khái: “Cô bé ngốc này, bây giờ mới nghĩ đến điều này thì chỉ sợ đã chậm rồi.” Nói xong, Mạc Vân Thiên ngồi xổm xuống cởi giày cho Tử La, vừa cởi vừa tiếp tục nói: “Đại ca đã sớm nghe nói về chuyện của chúng ta rồi, cho nên hiện tại dù chúng ta ở cùng một lểu cũng không sao cả.” Tử La ngoan ngoãn để Mạc Vân Thiên cởi giày cho nàng, nghe hắn nói như vậy, nàng đương nhiên hiểu được ý của hắn, không khỏi khẩn trương lên, “Mạc đại ca, nói như vậy là Đại ca đã biết chúng ta ở cùng một lều rồi sao?” Nói đến đây, Tử La thật sự muốn khóc
Không phải nàng không nghĩ đến chuyện Tử Thụ đã biết nàng và Mạc Vân Thiên ở cùng một lều, nhưng hiện tại khi chính tai nghe Mạc Vân Thiên khẳng định đáp án, nàng cảm thấy cực kỳ khẩn trương, không biết kể tiếp phải giải thích với Tử Thụ như thế nào
“Ừ.” Sau đó, dưới ánh mắt uể oải của Tử La, Mạc Vân Thiên vẫn gật đầu khẳng định lời nói của nàng.
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? A La phải giải thích như thế nào với Đại ca chuyện này đây? Lỡ Đại ca tức giận thì sao?”
Càng nói Tử La càng thấy lo lắng, cả triều đại này chỉ sợ không ai “cả gan làm loạn” như nàng cả, có cô gái tốt nhà ai chưa thành
thân đã ngủ chung với đàn ông chứ?
Càng nghĩ Tử La càng sợ hãi, nàng nên giải thích với Tử Thụ như thế nào mới được? Nếu Tử Thụ tức giận, trách cứ nàng, nàng phải làm sao bây giờ?
Lúc này, Tử La cuối cùng cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề này
Nhìn thấy Tử La lo lắng đến mức cả khuôn mặt đều trắng bệch, Mạc Vân Thiên đau lòng nói: “A La đừng lo lắng chuyện này, chiều nay Mạc đại ca đã nói với Tử Thụ chuyện của chúng ta rồi, Tử Thụ cũng không phải người cứng nhắc, không có ý trách chúng ta đâu.” Vừa nói, Mạc Vân Thiên vừa dịu dàng để Tử La nằm xuống, sau đó đắp chăn cho nàng
“Thật không?” Tử La nghe lời nằm xuống, vừa nghe vậy thì lại níu lấy chăn trước ngực mà xác nhận với Mạc Vân Thiên
“Đương nhiên, cho nên A La cứ yên tâm ngủ ngon nhé.” Mạc Vân Thiên liên tục gật đầu, sau đó cũng chuẩn bị nằm xuống
“Vậy thì A La cũng yên tâm rồi.” Nghe nói Tử Thụ không trách nàng, trái tim vốn treo cao của Tử La cuối cùng cũng thả lỏng, nhìn thấy Mạc Vân Thiên chuẩn bị nằm xuống bên cạnh nàng, sau khi do dự một chút, nàng dù khó xử nhưng vẫn quyết định nói với Mạc Vân Thiên: “Hay là, hay là Mạc đại ca nên quay về lều chủ của huynh ngủ đi, A La sợ Đại ca nhìn thấy chúng ta như vậy sẽ tức giận đấy.”
Nghe vậy, Mạc Vân Thiên im lặng, khi Tử La thấy bất an, sợ hắn nghe nàng nói như vậy sẽ thấy tức giận, Mạc Vân Thiên lại cười nhẹ ra tiếng mà trêu chọc: “A La thật sự nỡ để Mạc đại ca đi à? Hửm?”
Nghe vậy, cảm nhận được ý trêu chọc của Mạc Vân Thiên, Tử La đỏ mặt, “Muội nỡ làm gì chứ!” Nói xong, nàng nhanh chóng xoay người nhìn về phía bên kia giường, không dám nhìn Mạc Vân Thiên nữa
Thấy Tử La miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, cảm nhận được Tử La cũng không nỡ để hắn đi, Mạc Vân Thiên lại bật cười đầy sung sướng.
“Cô bé ngốc, không nỡ thì không nỡ, có gì mà phải ngượng ngùng.” Nói xong, Mạc Vân Thiên xoay cả người Tử La lại, nhẹ hôn lên trán Tử La một cái như chuồn chuồn lướt nước, sau đó cười càng không kiêng nể gì.
Nhìn thấy Mạc Vân Thiên vui mừng như thế, Tử La cũng có thể cảm nhận được sự sung sướng từ đáy lòng hắn lúc này nên nàng cũng không đành lòng làm hắn mất hứng
Bởi vì nàng thật sự rất ít khi nhìn thấy Mạc Vân Thiên sung sướng, thoải mái và vui mừng như vậy
Vì thế, Tử La không phản bác lời hắn, chỉ ngây ngẩn mà nhìn hắn
Nhìn thấy vẻ mặt của Tử La, dựa vào sự hiểu biết của Mạc Vân Thiên đối với nàng, hắn sao có thể không đoán ra suy nghĩ của Tử La lúc này chứ, trong lòng hắn càng thêm thỏa mãn.
Hắn ôm lấy Tử La, nhẹ nhàng dụi cằm của nàng, sau đó thấp giọng nói: “A La ngốc, không nỡ để Mạc đại ca đi thì Mạc đại ca không đi là được
Còn về Tử Thụ, Mạc đại ca khẳng định sẽ giải thích rõ ràng với huynh ấy, không để huynh ấy hiểu lầm A La
Còn nữa, chuyện khác, muội cũng đừng lo lắng, Mạc đại ca sẽ xử lý tốt mọi chuyện, không để A La phải nghĩ nhiều đầu
Cho nên A La cứ làm theo ý mình, cùng Mạc đại ca đến với nhau là được
Chuyện khác không cần phải lo lắng đâu.” Tử La vốn không nỡ để Mạc Vân Thiên đi, hiện giờ lại nghe hắn nói như vậy, trong lòng càng thêm dao động
“Thế này, thế này thật sự không sao cả à?” Tử La ngẩng đầu lên từ trong lòng Mạc Vân Thiên và nói
“Ừ” Mạc Vân Thiên gật đầu nói, rồi kéo kín chắn cho Tử La hơn, xác định không có vấn đề gì mới tiếp tục cười nói: “Cho nên, A La cứ yên tâm ngủ đi, tất cả đã có Mạc đại ca rồi.”
“Vâng!” Nghe Mạc Vân Thiên nói vậy, Tử La cuối cùng cũng yên tâm mà ngủ ở trong lòng hắn
Cái ôm của Mạc Vân Thiên luôn làm Tử La cảm thấy yên tâm, rất nhanh sau đó, nàng liền ngủ say.
Thấy Tử La đã ngủ, Mạc Vân Thiên lộ ra một nụ cười thỏa mãn mà cưng chiều, sau đó cuối cùng cũng yên tâm ngủ
Ngày hôm sau tỉnh lại, Mạc Vân Thiên cũng biến mất như mọi lần
Tử La cũng không để ý, sau khi mặc quần áo, nàng liền ra tiếng bảo Xuân Hoa và Hạ Hà vào
Xuân Hoa và Hạ Hà cẩn thận rửa mặt chải đầu cho Tử La, mặc quần áo gọn gàng xong, thấy nàng giả trang nam tử không có vấn đề gì, Xuân Hoa nhân tiện nói: “Tam tiểu thư, từ sáng sớm Đại thiếu gia đã tới đây, nói rằng sau khi người ăn xong bữa sáng thì đến lều lớn của ngài ấy để tìm ngài ấy.”
Nghe nói là Tử Thụ tìm nàng, Tử La hơi chột dạ, nhanh chóng hỏi thử, “Đại ca có nói là chuyện gì không?”
“Không ạ, Tam tiểu thư đi là biết.” Xuân Hoa trả lời chi tiết, nàng không rõ suy nghĩ trong lòng Tử La, sau đó tiếp tục nói: “Vậy nô tỳ sẽ đi lấy bữa sáng cho người đến đây, sau khi ăn xong, người đi tìm Đại thiếu gia cho sớm.”
“Ừm, vậy được rồi!” Tử La cũng biết nếu Tử Thụ thật sự muốn tìm nàng để “nói chuyện” thì nàng không trốn tránh được
Nhưng mà sau đó, nghĩ đến việc Mạc Vân Thiên tối hôm qua đã bảo nàng đừng lo lắng, Tử La cũng thả lỏng không ít.