Tử La ngẩn một lúc mới phản ứng lại, hắn nói hắn no rồi.
“Nhanh thế sao? Nhưng huynh bị thương nặng như vậy, không thấy ngon miệng cũng là bình thường, hơn nữa phải cần từ từ dưỡng thương, đây còn ít bánh bao thịt. Ta để ở đây, đêm nếu có đói thì huynh lấy ăn nhé.”
Sau khi sửng sốt, Tử La phản xạ lại rất nhanh. Nàng định để cháo lại, buổi tối có thể tự múc cháo để ăn, nhưng nghĩ đến việc lúc ăn cháo hắn cần người đút giúp thì đành thôi, nhỡ vết2thương lại nứt ra thì không ổn.
Cũng may, ngoài cháo ra nàng còn mang theo bánh bao, ăn cũng dễ hơn nhiều.
Thấy cháo thịt nạc còn dư khá nhiều, Tử La không muốn để phí nên cầm lọ sành lên ăn.
“Còn bát này nữa.”
Tử La vừa mới ăn cháo xong, thấy Mạc Vân Thiên đưa bát cháo lúc nãy hắn ăn cho mình, nghĩ đến chuyện cái bát đó hắn đã từng sử dụng, nàng lại thấy khó xử. Không muốn đâu, nàng không muốn ăn nước miếng của hắn.
“Ta no rồi.”
Thấy Mạc Vân Thiên không nói gì mà8cứ nhìn mình chằm chặp, trong lòng nàng bắt đầu chột dạ. Nếu hắn biết nàng chê nước bọt của hắn, không biết hắn có thẹn quá hóa giận mà vặn đầu mình không đây.
Nghĩ vậy, Tử La bất giác rụt cổ lại. Bình thường nàng không có gì đặc biệt, nhưng Tử La lại có một trực giác cực kỳ nhạy bén. Trong lòng nàng biết rõ người nào chọc được, người nào không.
Giống như mấy huynh muội nhà họ, nàng tình nguyện trêu chọc Tử Đào, dù bình thường nhìn tỷ ấy rất hung dữ, chứ nàng6không muốn trêu phải một người lúc nào cũng cười hì hì như Tử Hiên. Bởi vì nàng biết người nguy hiểm nhất chính là Tử Hiên xấu bụng.
Nếu Tử Đào biết được suy nghĩ này, chắc tỷ ấy sẽ phun cả ngụm máu.
Sau khi nghe thấy lời hắn nói, Mạc Vân Hiên cảm giác vẻ mặt Tử La biến đổi thất thường, lúc thì co đầu rụt cổ, sau đó lại ra vẻ hiên ngang lẫm liệt bưng bát cháo kia lên uống, hắn thấy rất khó hiểu. Nhưng sau đó chợt nghĩ đến điều gì, mặt hắn3đen thui.
Nhưng mà hắn lại không thể hiện.
Tử La vừa ăn vừa tự an ủi mình, dù người kia vừa dùng cái bát này, nhưng cháo thì là cháo mới, chắc chắn trong này không có nướt bọt. Hơn nữa dù có, chuyện đó có là gì so với nguy hiểm tính mạng đâu.
Nghĩ vậy rồi, Tử La cảm thấy yên lòng hơn, vả lại cháo này ngon quá, mà nàng thì lại đang đói bụng. Thế là nàng nhanh chóng ăn xong.
Mạc Vân Thiên thấy Tử La ăn xong, sắc mặt mới dễ chịu hơn một chút.
“Không còn5sớm nữa. Ta phải về nhà đây, nếu không Đại ca, Đại tỷ sẽ phát hiện. Đây là chăn trước kia ta từng dùng, nhưng giờ đã được giặt sạch rồi. Buổi tối lạnh lắm, huynh lấy đắp nhé.”
Thấy Mạc Vân Thiên không phản đối, Tử La đắp chăn bông cho hắn, sau đó lấy đá đánh lửa ra, gom củi khô trong động rồi nhóm lửa, lửa vừa cháy lên, khung cảnh xung quanh dần hiện rõ.
“Ta đi đây, huynh nhớ để ý thêm củi nhé, nhưng mà ta phải để mấy thứ dễ cháy ra xa một chút. Mai ta lại tới thăm huynh và mang đồ ăn cho huynh nữa.”
Tử La dặn dò xong mới quay người đeo sọt rời đi.
Nàng đi rồi, trong sơn động không còn tiếng nói chuyện tíu tít của nàng, Mạc Vân Thiên cảm thấy lạnh lẽo hơn không ít. Vả lại, cảm giác mất mát trong lòng cũng dâng lên.
Thế mà hắn lại không nỡ xa một tiểu nha đầu mới quen.
Tử La về đến nhà, thấy mấy tỷ muội Tử Vi đã về, còn đang làm cơm tối.
“A La về rồi à! Sao đi lâu thế, nếu muội còn chưa về tỷ định bảo Tử Đào đi tìm muội đó.” Tử Vi thấy rốt cuộc Tử La đã về nên nói vậy.
“Chơi vui quá chứ gì. Sau này còn về trễ thế nữa thì không cho muội ăn cơm.” Tử Đào ngồi bên rửa bát, ra vẻ tức giận mắng.
“Hì hì, Nhị tỷ hiểu A La nhất. Sao tỷ nỡ làm thế với A La được, đúng không? A La giúp Nhị tỷ rửa bát nha.” Tử La nịnh nọt lấy lòng Tử Đào.
Tử Vi thấy thế thì chỉ cười lắc đầu một cái, tiếp tục nấu đồ ăn.
Hơn nữa, nàng cũng tin Tử Đào không sao giận nổi viên đạn bọc đường là Tử La đâu.
Đúng như dự đoán, không lâu sau đã nghe Tử Đào nói: “Khỏi cần ngọt ngào với tỷ. Đi đi. Không cho muội đụng vào, nhanh rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, đêm nay có món thịt ba chỉ nhà Trần thẩm cho, Đại tỷ làm món thịt kho tàu mà muội thích nhất. Đợi lát nữa Đại ca về là dọn cơm được rồi.”
Tử Vi nghe vậy lại buồn cười hơn, nàng thấy Tiểu Lục đang nhóm lửa dưới bếp cũng ra vẻ người lớn lắc đầu một cái, nàng càng thấy tức cười.
“Tiểu Lục à, đệ lắc đầu gì hả?” Tử Vi cười hỏi.
“Tam tỷ gian xảo quá, Nhị tỷ bị dao động rồi.” Tiểu Lục nghĩ một lúc rồi đáp.
“Giỏi lắm, Tiểu Lục, đệ dám chê cười Tam tỷ hả.” Tử La vừa nói vừa đuổi theo Tiểu Lục chạy khắp phòng.
“Tam tỷ, tha cho đệ.” Tiểu Lục chỉ có thể vừa chạy vừa xin tha.
Tử La thấy Tiểu Lục chạy khỏi nhà bếp, nàng cũng đuổi theo sau. Vừa mới chạy ra đã va vào lòng Tử Thụ vừa mới đi học về.
Tiểu Lục cũng bị Tử Hiên tóm được.
“Chuyện gì náo nhiệt thế này?” Tử Thụ thấy mọi người đều cười nên hỏi.
“A La và Tiểu Lục đang trêu nhau đó mà.” Tử Đào nói.
“Đại ca ơi, Tiểu Lục nói xấu muội.” Tử La tố cáo.
“Tam tỷ, đệ sai rồi mà, tiểu nhân không dám nữa.” Tiểu Lục vội xin tha, cậu nhóc biết trong lòng Đại ca, nếu so sánh giữa mình và Tam tỷ, vị trí của mình thấp đến đáng thương. Nếu giờ không cầu xin tha thứ thì biết đến bao giờ. Cậu chỉ có thể nói ngọt để dỗ Tam tỷ thôi.
Quả nhiên, Tử Thụ ồ lên nguy hiểm, hỏi tiếp: “A La, Tiểu Lục nói xấu muội cái gì? Để Đại ca phạt nó.”
“Không có gì đâu, nó bảo muội
gian xảo, lừa gạt Nhị tỷ.” Tử La nghĩ thẩm, Tiểu Lục à, để xem Đại ca xử đệ thế nào. Tử La cười rất xấu xa.
“Ồ, Tiểu Lục, cơm nước xong đệ phải chép lại mấy chữ đã học hôm qua nhé, chép mười lần.”
“Đại ca, Tiểu Lục gần đây tập viết không tiến bộ gì cả.” Tử La còn ác độc nói thêm.
Vốn thấy Tiểu Lục xin tha, Tử La cũng muốn bỏ qua cho đệ ấy, nhưng nghĩ đến chuyện mai mình phải lên núi hai lần, nàng phải kiếm ít chuyện cho cái đuôi này làm, thế mình mới thoát thân được. Thế là nàng thay đổi ý định.
Tiểu Lục vừa nghe Tam tỷ nói vậy cũng thấy không ổn rồi, Tam tỷ tính chặn đường lui của mình luôn sao.
Quả nhiên, tiểu Lục còn chưa kịp giả bộ đáng thương để tránh phạt, Đại ca đã nhướng mày: “Gần đây Tiểu Lục ham chơi quá, phải tập trung luyện chữ đi, hai năm nữa còn phải đi học rồi.”
Tử Thụ thấy Tiểu Lục tội nghiệp như vậy cũng mềm lòng định thôi, nhưng nghe Tử La nói xong, hắn nghĩ đúng là Tiểu Lục nên luyện tập nhiều hơn.
Tử La nhìn mặt đệ đệ nhăn nhó hệt khổ qua, trong lòng cũng thấy khá băn khoăn, nhưng mà nàng nhanh chóng quên đi áy náy đó. Nàng nghĩ, Tiểu Lục à, Tam tỷ cũng vì đệ cả mà, luyện chữ nhiều mới tốt.
Tử Vi thấy các em vui vẻ náo nhiệt như thế cũng cảm thấy mừng thay.
Bây giờ mọi người có thể trải qua một cuộc sống ấm no như vậy, vượt qua giai đoạn khó khăn tuyệt vọng lúc mẹ qua đời, đây là điều nàng chưa hề dám nghĩ, tất cả đều là nhờ may mắn của A La. Nghĩ tới đây nàng lại thấy thương Tử La hơn. Tử Vi nghĩ, nhất định phải gắng bảo vệ các em mình.
Hôm sau, Tử La đi cùng Đại ca và Nhị ca lên núi, nàng muốn đi theo Đại ca lên núi, không để họ đi về phía hang động nọ. Mặc dù hiện tại trời không mưa, tỉ lệ hai người đi về phía đó không cao, nhưng cũng không thể chắc chắn hoàn toàn. Nàng đi theo cho chắc, nếu đột nhiên Tử Thụ muốn đi sang hướng đó, nàng cũng có thể cản lại được.
Tử La lén cho phần cháo gạo bữa sáng còn dư lại vào một cái bình nhỏ, lấy thêm mấy cái bánh bao thịt và bánh bột ngô vào không gian rồi mới đeo sọt theo Đại ca vào núi.
Thấy họ lấy thú dính bẫy xong, Tử La nói: “Đại ca ơi, muội ở lại hái một ít rau dại rồi về, huynh về nói với Đại tỷ giúp muội một tiếng nhé. Được không ạ?”
“Vậy muội đừng đi xa, đi quanh đây thôi nhé, biết không?” Tử Thụ biết Tử La luôn hiểu chuyện và có chừng mực, hơn nữa mấy ngày nay, huynh muội cũng đã rất quen thuộc nơi này, ngay cả Tiểu Lục cũng hay đến đây chơi nên đồng ý.
Tử Thụ về nhà báo với Tử Vi, nàng cũng không ý kiến, suy nghĩ của nàng cơ bản cũng giống với Tử Thụ.
“Không trách được, thảo nào A La muốn Đại ca phạt Tiểu Lục, hóa ra là muốn đi chơi một mình, không dẫn tiểu Lục theo, để Tiểu Lục ở nhà viết chữ.” Hiếm khi Tử Đào nói suy nghĩ của mình với mấy người Tử Thụ.
“A La càng ngày càng tinh quái.” Tử Thụ bật cười.
Lúc này đây, A La còn không biết, ở nhà, Nhị tỷ thông minh đột xuất đã vạch trần kế vặt của nàng, nàng còn đang vui vẻ đi vào núi.
Mạc Vân Thiên nghe được tiếng bước chân của Tử La, lo lắng trong lòng bỗng tan biến hết. Từ sáng sớm tỉnh lại cho đến giờ, hắn vẫn lo Tử La không tới nữa.
Đương nhiên, hắn trút hết lo lắng trong lòng là do mình sợ sẽ không có đồ ăn, bây giờ mình không thể cử động, nếu vậy thì phải chết đói mất.
“Đại ca ca, huynh xem ta mang đồ ăn ngon đến cho huynh này.” Tử La vui vẻ đi vào.
“Huynh đã thấy khá hơn chút nào chưa? Có đói bụng không? Buổi trưa ta bảo Đại tỷ giết gà ăn nhé? Ta mang một ít tới cho huynh ăn. Huynh không biết đó, canh gà rất bổ, bây giờ huynh còn yếu, ăn vào sẽ khỏe hơn.”
Tủ La vừa nói vừa nhanh nhảu múc một bát cháo ra rồi đút cho Mạc Vân Thiên.
Chờ hắn ăn xong hai bát cháo, Tử La đưa thêm một cái bánh bao thịt: “Đây này, là bánh bao Đại tỷ mới làm hôm nay, nhân nhiều lắm, ngon tuyệt vời.”
Tử La cho Mạc Vân Thiên ăn xong thì nhanh chóng quay về.
Buổi trưa, Tử La làm nũng bảo Tử Vi làm thịt một con gà mái nhỏ.
“Ngon không?” Tử La chăm chú nhìn Mạc Vân Thiên uống canh gà.
“Cũng được.” Mạc Vân Thiên đáp.
“Ta không lừa huynh mà. Canh gà mái bổ lắm. Tiếc là mấy con gà mái này đều là bảo bối của Đại tỷ, tỷ muốn giữ lại để đẻ trứng ăn. Ta nài nỉ lắm tỷ mới bằng lòng làm thịt một con không đẻ trứng đấy.” Tử La cười nói.
Mạc Vân Thiên bất giác nghĩ đến việc Tử La làm nũng sẽ như thế nào đây, phải đáng yêu lắm mới khiến cho Đại tỷ thịt gà cho nàng ăn. Nhà ai có một cô bé quỷ quái ranh ma thế này, tháng ngày trôi qua chắc vô cùng sung sướng. Mạc Vân Thiên nghĩ.
Nhớ tới chuyện vì hắn nàng mới đòi thịt gà, hắn lại cảm thấy bồi hồi.
Nhưng mà nếu Tử Đào biết được chuyện, Tử La vì người ngoài mà đụng đến gà nhà mình, chắc chắn nàng sẽ tức đến mức hét to vài tiếng.
Mạc Vân Thiên chờ trong sơn động đến buổi sáng thứ tư, thuộc hạ của hắn cũng tìm đến được.