*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Hầu...”
Nhưng mà nàng mới đi về phía trước một bước, vừa mở miệng đã bị Xuân Hoa đứng bên cạnh kéo lấy, cản nàng lại.
Thấy Xuân Hoa lắc đầu với mình, Hạ Hà chần chừ một chút, đến khi nàng hoàn hồn lại thì đoàn người Mạc Vân Thiên đã biến mất khỏi lều từ lâu rồi.
Thấy vậy, Hạ Hà liền giậm mạnh chân, chán nản nói: “Xuân Hoa tỷ, sao vừa rồi tỷ lại ngăn cản muội? Muội cũng muốn đi theo mà!”
“Với võ nghệ của hai chúng ta, đi theo căn bản cũng không giúp được gì mà sẽ làm cản trở. Cho nên chúng ta vẫn cứ ở lại chờ tin tức đi.”
Xuân Hoa hiểu rõ với tình huống trước mắt thì nàng và Hạ Hà đều không thể3giúp được gì cả. Mà ban nãy, điều cần nói thì các nàng cũng đã nói hết rồi, cho nên các nàng vẫn nên ở lại doanh trại chờ tin tức, đó là lựa chọn sáng suốt nhất lúc này.
Nghe Xuân Hoa nói như vậy, Hạ Hà suy nghĩ một chút thấy cũng đúng liền từ bỏ ý định.
***
Tử La đang bị vác ngang trên lưng ngựa xóc nảy rất khó chịu, cuối cùng “ưm ưm” một tiếng tỉnh lại.
Một lúc lâu sau, nàng mới tỉnh táo lại, nhận ra lúc này mình đang bị treo trên lưng ngựa.
Mà nàng vừa muốn động đậy đã bị người nào đó dùng sức ôm chặt lại, lúc này mới biết thì ra trên ngựa còn có một người khác nữa.
Người kia hình như cũng2biết Tử La đã tỉnh lại, ngay lúc Tử La vừa hơi động đậy thì đã có một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Nếu như Đổng đại phu không muốn chịu khổ thì nên biết điều một chút sẽ tốt hơn!” Lời nói lạnh nhạt mang theo sự uy hiếp.
Nghe thấy giọng nói này, Tử La lập tức nhớ tới chuyện đã phát sinh lúc trước.
Chắc chắn nàng đang ở trong tay của mấy người mặc đồ đen đó. Hơi thở và giọng nói của người bên cạnh này lại lạnh lẽo như vậy, thậm chí là còn lạnh nhạt hơn Mạc Ngũ – một trong những ám vệ lạnh lùng nhất của Mạc Vân Thiên mà nàng đã từng gặp qua.
Có lẽ trong những người nàng đã gặp thì chỉ1có Mạc Vân Thiên là có hơi thở lạnh lùng, hơn nữa còn khiến người ta có cảm giác bị đè ép mạnh mẽ, mới có thể so sánh với người này.
Nghĩ như thế, tim Tử La nhảy vọt lên.
Nàng gần như có thể khẳng định rằng người bên cạnh mình này không phải là một nhân vật đơn giản, thậm chí còn ở cùng cấp bậc như Mạc Vân Thiên.
Nhưng mà, rốt cuộc thì nàng đã chọc tới nhân vật như vậy lúc nào chứ?
Đối với chuyện này, Tử La không hề có ấn tượng là nàng đã biết được một nhân vật lợi hại như thế này từ lúc nào.
Hơn nữa, ở vùng lân cận biên thành, người có thể sánh ngang với Mạc Vân Thiên thì hẳn là không1có mấy người chứ nhỉ?
Người bên cạnh này sẽ là ai đây?
Ở vùng biên ải này có lẽ chỉ có hai nhân vật là đối thủ của mấy người Mạc Vân Thiên là chủ soái Thác Bạt Thế Kiệt của Dạ Quốc, và Cao Tuấn – người được xưng là danh tướng đệ nhất dân tộc Hung Nô – trong quân đội của liên quân hai nước mới có thể có loại khí thế như vậy thôi.
Trong phút chốc, suy nghĩ của Tử La xoay chuyển rất nhanh, nàng bắt đầu suy tính xem rốt cuộc ai là người bắt nàng.
Nhưng mà, bị lắc lư thế này thật là khó chịu, nàng sắp nôn ra rồi.
Vừa nãy nhớ lại quá trình lúc bị bắt, rất dễ nhận ra rằng đám người này1không hề muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng.
Biết tính mạng của mình không có gì đáng lo, Tử La bình tĩnh hơn, suy nghĩ cũng càng thêm rõ ràng.
Nàng biết điều mà mình nên làm nhất hiện giờ chính là phải bảo đảm an toàn cho bản thân trước rồi sau đó mới nghĩ cách chạy trốn.
Mà có không gian của nàng ở đây, có lẽ tỷ lệ chạy trốn thành công của nàng sẽ cao hơn, bởi lẽ những người này đều không biết nàng có một cái không gian thần kỳ như vậy.
Nhưng mà bây giờ nàng phải ngồi dậy, chứ không đến nỗi nôn ra vì bị lắc lư cái đã.
Tử La đã tỉnh táo hơn nhiều, liền nâng giọng kêu to với người bên cạnh: “Ngươi cho ta ngồi thẳng lên trước đi, nếu không ta sẽ nôn lên người ngươi đó.”
Thác Bạt Thế Kiệt đang cùng cưỡi trên một con ngựa với Tử La. Vào lúc Tử La tỉnh lại thì hắn ta cũng đã phát hiện ra rồi, vì vậy hắn ta mới lên tiếng uy hiếp để tránh việc sau khi tỉnh dậy thì nàng sẽ hoảng sợ mà la to lên.
Mặc dù bây giờ bọn họ đã rời khỏi Thương Thành, tiến vào chỗ ít người qua lại rồi nhưng trên cả chặng đường đi thật sự có rất nhiều binh lính đuổi theo, hơn nữa còn áp sát rất chặt.
Thấy từng nhóm người được phái tới kia rõ ràng là lính điều tra xuất sắc nhất trong doanh trại quân đội Mạc gia, còn có mấy nhóm ám vệ vô cùng xuất sắc của Mạc Vân Thiên nữa, Thác Bạt Thế Kiệt càng thêm khẳng định sự quan trọng của người đã bị hắn ta bắt vào trong tay này.
Nhất là từ Lương tướng quân, hắn ta đã xác định được những tên lính điều tra kia lần theo dấu vết mà đến, còn có nhóm ám vệ đều là người tài giỏi trong doanh trại quân đội Mạc gia hiện nay thì Thác Bạt Thế Kiệt lại càng không hề nghi ngờ nước cờ này của hắn ta đã đi đúng rồi.
Vì vậy, hắn ta đích thân tiếp nhận Tử La đã được bắt về từ trong tay thủ hạ.
Thác Bạt Thế Kiệt còn tưởng rằng sau lời uy hiếp của hắn ta thì người bên cạnh còn phải giãy giụa một lúc, thậm chí là tranh cãi kịch liệt nữa chứ, mà đối với chuyện này, hắn ta cũng đã chuẩn bị xong cách đối phó từ lâu rồi.
Nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ tới sau khi hắn ta nói xong thì người này lại không hề có động tĩnh gì cả. Nếu như không phải bây giờ hắn ta đột nhiên lên tiếng nói chuyện thì hắn ta cũng nghi ngờ, mới vừa rồi bản thân cho rằng Tử La đã tỉnh chỉ là ảo giác của hắn ta mà thôi.
Thú vị!
Phát hiện bản thân bị người khác uy hiếp mà còn có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí còn có thể trao đổi với hắn ta, đồng thời còn tìm được cách để uy hiếp hắn ta
đồng ý cho nàng ngồi thẳng lại.
Trong phút chốc, Thác Bạt Thế Kiệt cảm thấy vô cùng tò mò và hứng thú với người này. Nhất định hắn phải nghiêm túc tìm hiểu rồi sử dụng người này đúng chỗ mới được, có như vậy mới xứng với chuyện hắn đích thân ra tay tới bắt người chứ.
Đại Tề của đám người Mạc Vân Thiên gây quá nhiều bức bách cùng với bên Hung Nô đang hợp tác cũng muốn lui binh. Với lại, lúc này hắn ta ở bên ngoài thành Cô Nguyệt chỉ dựa vào chưa tới bốn mươi nghìn binh lực không thể chống đỡ được, Dạ Quốc cũng sẽ không cấp thêm quân cứu viện cho hắn ta, thậm chí còn yêu cầu hắn ta lui binh đầu hàng. Nếu không vì những điều đó thì hắn ta cũng đã không đánh cược hết tất cả như lúc này.
Hắn ta cũng biết, với tình hình hiện tại thì hắn ta đã định là sẽ thất bại rồi.
Nhưng đã cố gắng lâu như vậy, hắn ta chuẩn bị nhiều năm như vậy chính là hy vọng sẽ có một ngày chỉ huy quân đội xuôi Nam, làm chủ Trung Nguyên, trở thành chúa tể một phương. Lúc này sao mà hắn ta có thể bằng lòng từ bỏ dễ dàng như vậy được?
Có thể nói, bởi vì cuộc chiến này mà hắn ta đã chuẩn bị trong khoảng mười năm nay, mà làm chủ Trung Nguyên lại là chí hướng từ nhỏ đến lớn của hắn ta.
Cho nên, dù khôn ngoan và biết rõ đại cục gần như đã định nhưng hắn ta vẫn chưa cam tâm từ bỏ rồi chạy trốn về Dạ Quốc giống như một con chó chết chủ vậy.
Hơn nữa, tranh đấu với Mạc Vân Thiên đã lâu, hắn ta từng cho rằng mình đã là tài hoa hơn người nhưng không ngờ Mạc Vân Thiên này lại không hề kém cạnh, thậm chí hắn ta vẫn kém hơn Mạc Vân Thiên một bậc.
Khi chưa xuất chiến, thậm chí là lúc vẫn còn là một đứa trẻ thì hắn ta đã nghe nói đến danh hiệu chiến thần của Mạc Vân Thiên rồi. Lúc trước, hắn vẫn luôn cho rằng danh hiệu như vậy thật ra là do mọi người ở biên ải đã nói quá lên, nịnh hót quá trớn mà thôi.
Lúc trước, khi Mạc Vân Thiên mới gần mười bốn tuổi, hắn đã đánh bại tướng thủ thành Dạ Quốc chỉ bằng một trận đánh. Hắn ta vẫn luôn cho rằng thất bại đó là vì sự bất tài của tướng thủ thành Dạ Quốc bọn họ mà thôi. Nếu không phải như vậy thì một thiếu niên mới gần mười bốn tuổi sao có thể làm nên chuyện kinh thiên động địa gì chứ? Ngay cả hắn ta lúc mười bốn tuổi còn chưa nắm được bao nhiêu thực quyền nữa, vẫn còn đang khó khăn từng bước loại bỏ các vị hoàng huynh đây.
Sau đó, Mạc Vân Thiên mười sáu tuổi đã giành lại năm tòa thành trì ở biên cương mà người Hung Nô đã chiếm giữ. Khi đó, Thác Bạt Thế Kiệt mới bắt đầu nhận ra Mạc Vân Thiên này không phải người bình thường. Tuy nhiên, hắn ta vẫn chưa cho rằng Mạc Vân Thiên thật sự sẽ thần kỳ và lợi hại như bên ngoài vẫn đồn đại.
Hơn nữa, hắn ta cũng biết sơ sơ về Cao Tuấn, người được xưng là danh tướng đệ nhất Hung Nô kia. Mặc dù ông ta có chút bản lĩnh nhưng lại là một tên không có nhiều tài năng mà lại quá kiêu căng ngạo mạn.
Cho nên, dù cho Mạc Vân Thiên đã đánh bại được Cao Tuấn, giành lại được năm tòa thành trì ở biên cương thì hắn ta vẫn không thấy sợ hãi Mạc Vân Thiên chút nào cả.
Bởi vì hắn ta cảm thấy, nếu lúc ấy đổi lại là hắn ta, lại có hơn hai trăm nghìn quân lính Mạc gia anh dũng thiện chiến, mà chủ soái Cao Tuấn của đối phương thì lại là một người chẳng ra sao thì hắn ta muốn đoạt được năm tòa thành trì của biên cương cũng là chuyện rất dễ dàng.
Vì lẽ đó, cho đến nay, mặc dù Thác Bạt Thế Kiệt biết Mạc Vân Thiên là một người không đơn giản nhưng hắn ta vẫn không cho rằng Mạc Vân Thiên sẽ thật dụng binh như thần giống như bên ngoài đang truyền nói với nhau.
Có thể nói, hắn ta vẫn luôn không cho là một Mạc Vân Thiên gần mười một tuổi đã không người dạy dỗ, bị đại bá nhà mình đuổi đến biên thành tự sinh sống sẽ là đối thủ của hắn ta – người từ nhỏ đã được tiếp nhận rất nhiều sự dạy dỗ và huấn luyện, hơn nữa trong lòng còn mang chí lớn và nghị lực làm người khác kinh ngạc.
Dù cho sau đó tên tuổi của Mạc Vân Thiên ở vùng biên ải càng ngày càng được tôn vinh thì sự quyết tâm sẽ có một ngày chỉ huy quân đội đi xuôi Nam, làm chủ Trung Nguyên của hắn ta chưa bao bị giờ lung lay cả.
Mà hắn ta đã giành thắng lợi trước các vị hoàng huynh ở triều đình Dạ Quốc, rồi nâng đỡ một quân vương hữu danh vô thực lên ngôi vua, đồng thời hắn ta cũng trở thành người không ai dám cãi lại trong Dạ Quốc. Từ những thứ này, sự tự tin của hắn ta lại càng thêm vững chắc.
Vì vậy, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện xong, thậm chí hắn ta còn hợp tác với Ngũ hoàng tử, nhân vật có thực quyền của Đại Tề. Sau nhiều lần xác định kế hoạch từ đầu đến cuối của hắn ta đã được sắp đặt hoàn chỉnh, không sơ sót thì hắn ta mới phát động cuộc chiến này.
Có thể nói, lúc bắt đầu thì tình thế đúng như dự đoán của hắn ta, vì sự hợp tác của hắn ta với Ngũ hoàng tử của triều đình Đại Tề mà chẳng bao lâu đám người Mạc Vân Thiên đã rơi xuống thế bị động.