*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Không phải hắn ta chưa từng có mong đợi đối với chuyện tình cảm, nhưng hắn ta đã bị đả kích nhiều quá rồi.
Có thể nói, từ nhỏ đến lớn trải qua nhiều chuyện đã khiến Thác Bạt Thế Kiệt không thể học được cũng như không thực hiện được việc yêu một người một cách thuần túy, xem người đó quan trọng hơn danh lợi và tính mạng của bản thân giống như Mạc Vân Thiên.
Vì vậy, khi nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt Thác Bạt Thế Kiệt nhìn Tử La lại phức tạp hơn.
Mà Tử La nghe Thác Bạt Thế Kiệt nói như vậy thì trong lòng lại chấn động lần nữa, không ngờ hắn ta sẽ hiểu biết3Mạc Vân Thiên đến mức này.
Thậm chí là nếu như không phải Thác Bạt Thế Kiệt nói ra như vậy thì chính bản thân nàng cũng có thể sẽ xem nhẹ điều này.
Không sai, với sự hiểu biết của nàng với Mạc Vân Thiên thì nàng biết điều mà Thác Bạt Thế Kiệt nói vô cùng chính xác.
Mạc Vân Thiên không hề vô tình giống như đám người Thác Bạt Thế Kiệt, chỉ là tình nghĩa của hắn đều dành cho nàng rồi.
Nghĩ đến đây, trái tim Tử La vừa đắng vừa chát, vừa vui sướng vì Mạc Vân Thiên có thể đối với nàng như vậy, lại vừa vô cùng lo lắng cho hắn.
Thấy Tử La không nói lời nào, Thác2Bạt Thế Kiệt liền cười: “Xem ra cô cũng biết tấm lòng mà Mạc Vân Thiên dành cho cô rồi. Ha ha, có thể có được tình cảm của cô thì hắn làm vậy cũng đáng giá rồi!”
“Hừ!” Vào giờ phút này, trong lòng hai người đều biết rõ suy nghĩ của đối phương. Thấy không thể thay đổi được gì nữa, Tử La cũng lười để ý đến Thác Bạt Thế Kiệt. Vì vậy nàng hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không thèm nhìn đến Thác Bạt Thế Kiệt nữa, mắt không thấy tâm không phiền.
Cũng may, kế đó Thác Bạt Thế Kiệt không nói gì thêm nữa, Tử La cũng thanh tĩnh vui vẻ. Vào lúc này nàng mới1bắt đầu quan sát tình hình trong hang động.
Đột nhiên nàng phát hiện Lương tướng quân ngồi ở một góc, vì hôm qua đi cả chặng đường mọi người đều ăn mặc khá dày nên nàng không nhận ra hắn ta. Sau khi đến hang động thì mọi người cũng vội đi nghỉ ngơi, nàng cũng không để ý đến hắn ta.
Cho nên, bây giờ nàng mới phát hiện ra Lương tướng quân cũng ở đây.
Nghĩ đến chuyện hắn ta lừa gạt nàng, Tử La không hề có bất kỳ thiện cảm nào với Lương tướng quân này cả.
Lại nghĩ đến trước đó, tên gian tế mà một thời gian dài bọn họ vẫn không bắt được, Tử La liền hoài nghi1kẻ gian tế đã ẩn giấu kĩ mà mấy người Mạc Vân Thiên vẫn luôn không tìm ra được chính là Lương tướng quân này.
Đối với kẻ phản bội, Tử La không có bất kỳ thiện cảm nào, biết rõ hiện tại không thể làm gì đối phương, cùng lắm chỉ là trừng mắt mà thôi. Vì thế, nàng quyết định không để ý tới, cũng không thèm nhìn hắn ta một cái luôn.
Chốc lát sau, cuối cùng những miếng thịt nướng kia cũng đã chín, Tử La cũng được chia một miếng nhỏ nhưng ăn vào lại không có mùi vị gì, có thể nói đây chính là thứ khó ăn nhất mà nàng từng được ăn.
Cắn một miếng, Tử La1liền nhíu mày lại.
Thác Bạt Thế Kiệt nhạy bén phát hiện sự biến đổi trên vẻ mặt Tử La, nhưng ngay lúc hắn ta tưởng rằng nàng sẽ không ăn miếng thịt nướng không mùi vị trong tay nữa thì lại nhìn thấy nàng đã quay lại bắt đầu cố gắng ăn tiếp, cho dù trong lúc ăn chân mày vẫn luôn nhíu lại.
Thấy vậy, trong mắt hắn ta thoáng qua một tia tán thưởng.
Thác Bạt Thế Kiệt ở địa vị cao, đã gặp qua rất nhiều người được gọi là quý phu nhân, đại tiểu thư nhà giàu. Trong bọn họ ai mà không phải õng ẹo, được ăn ngon mặc đẹp, hoàn cảnh hơi thay đổi là chỉ biết sợ hãi chứ không biết làm gì khác.
Mà hiện tại, hắn ta nhìn thấy Tử La chỉ hơi khựng lại một chút đã lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra ăn miếng thịt nướng khó ăn này tiếp, trong lúc ăn cũng không hề tỏ vẻ ghét bỏ chứ đừng nói là nổi giận không ăn nữa.
Đương nhiên Tử La không biết Thác Bạt Thế Kiệt lại chú ý đến động tác nhỏ của nàng như vậy. Vào giờ phút này, nàng chỉ muốn cố gắng ăn nhiều một chút, bởi vì nếu như nàng không ăn nhiều thì nàng làm gì có sức lực để ứng phó chuyện kế tiếp, dù có cơ hội cũng không có sức lực để chạy trốn.
Khi đám người Thác Bạt Thế Kiệt ăn xong rồi thì Tử La cũng đã ăn được hơn phân nửa miếng thịt nướng trong tay nàng, sau đó đoàn người chuẩn bị lên đường.
Đột nhiên Thác Bạt Thế Kiệt đi tới trước mặt nàng, Tử La ngây ngẩn nhìn về phía hắn ta, không hiểu vì sao.
“Đi!” Vào lúc nàng còn chưa phản ứng kịp thì Thác Bạt Thế Kiệt đã đưa tay qua, hiển nhiên là muốn kéo nàng đi.
Tử La thấy vậy vội tránh khỏi, nói tiếp: “Ta tự đi được rồi!”
Tử La biết hiện tại không phải là thời cơ chạy trốn, vì vậy chỉ suy nghĩ một lúc rồi nàng liền vội vàng quấn mái tóc bị Thác Bạt Thế Kiệt xõa ra lúc trước lên, trở lại dáng vẻ ban đầu, rồi sau đó mới đuổi theo đám người Thác Bạt Thế Kiệt.
Đến bên ngoài, Tử La thấy những người mặc đồ đen đều có ngựa của mình, nàng liền sửng sốt. Nghĩ tới chuyện hôm qua nàng ngồi chung ngựa với Thác Bạt Thế Kiệt nên nàng theo bản năng dời mắt về phía hắn ta.
Quả nhiên, kế đó Thác Bạt Thế Kiệt ra hiệu nàng lên ngựa của hắn ta.
Thấy vậy, Tử La liền sững người. Nhìn thấy ánh mắt không được ý kiến của Thác Bạt Thế Kiệt là biết mình không có năng lực phản kháng. Vì vậy nàng cũng không tranh đấu dư thừa, mà đi thẳng về phía ngựa của hắn ta.
Thấy Tử La
không nói gì đã lên ngựa, trong mắt Thác Bạt Thế Kiệt lại thoáng qua một tia tán thưởng.
Kế đó, cũng giống như ngày hôm qua, Tử La và Thác Bạt Thế Kiệt cưỡi chung một con ngựa, đoàn người bắt đầu khởi hành lên đường.
Khi bọn họ dừng lại lần nữa thì cả khuôn mặt Tử La đều sắp cóng đến mức gần chết lặng. Mãi cho đến khi bọn họ đi vào một hang động khác, nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Từ chiều hôm qua đến bây giờ, nàng đã theo đoàn người Thác Bạt Thế Kiệt đi rất lâu. Có lẽ nếu như đi thêm nửa ngày nữa thì bọn họ sắp đi ra khỏi cửa khẩu Quảng Yên rồi.
Mà nếu ra khỏi cửa khẩu Quảng Yên thì đám người Mạc Vân Thiên muốn đuổi tới cứu nàng thì chính là chuyện vô cùng khó khăn.
Còn nữa, cho dù nàng sử dụng không gian để chạy trốn, thì đến lúc đó nàng muốn trở về bên cạnh đám người Mạc Vân Thiên thì cũng vô cùng khó khăn.
Nàng đã hơi đoán được mục đích của Thác Bạt Thế Kiệt. Nếu như không đoán sai thì hắn ta muốn lấy nàng uy hiếp Mạc Vân Thiên lui binh, thậm chí còn phải trả lại thành trì cho Dạ Quốc nữa.
Cho nên, nàng nhất định phải trốn thoát trước khi đến cửa khẩu Quảng Yên, nhất định không thể để cho Thác Bạt Thế Kiệt dùng nàng để uy hiếp Mạc Vân Thiên.
Lần nghỉ ngơi tiếp theo chính là hai cơ hội sau cùng để nàng chạy trốn. Nàng nhất định phải thoát khỏi trước khi đoàn người các nàng tới cửa khẩu Quảng Yên.
Nhưng mà ngay khi Tử La vẫn chưa nghĩ ra cách thì một người mặc đồ đen đã sải bước đi tới đưa tình báo cho Thác Bạt Thế Kiệt.
Thấy vậy, Tử La liền chú ý đến vẻ mặt khi xem tình báo của hắn ta.
Nhìn thấy Thác Bạt Thế Kiệt càng xem nội dung trong tình báo thì vẻ mặt càng thả lỏng hơn, cuối cùng thậm chí còn lộ ra một nụ cười như hiểu ra điều gì đó, Tử La tức khắc thầm thấy lo lắng, mày cũng nhíu lại.
Bởi vì nàng biết tình báo này đa phần là có liên quan đến Đại Tề - phe đối nghịch của Thác Bạt Thế Kiệt hiện nay, cũng chính là có liên quan đến mấy người Mạc Vân Thiên.
Mà chuyện có thể khiến cho Thác Bạt Thế Kiệt vui vẻ như vậy thì tin tức này rõ ràng không phải là tin tức tốt gì đối với Đại Tề cùng đám người Mạc Vân Thiên.
Thác Bạt Thế Kiệt đọc tình báo nhanh như gió, hắn ta đã sớm lưu ý đến Tử La quan tâm đến tình báo trên tay hắn ta. Sau khi hắn ta đặt tình báo xuống liền nhìn thấy chân mày Tử La đang nhíu chặt thì cũng hiểu được lo lắng của nàng.
Thấy vậy, tâm tình hắn ta đã tốt lên, không đợi Tử La mở miệng đã chủ động hỏi: “Ha ha, có phải muốn biết nội dung tình báo không?”
Sao mà Tử La có thể không biết Thác Bạt Thế Kiệt đang trêu chọc nàng. Nếu như hắn ta cảm thấy cần phải nói cho nàng biết thì dù nàng không hỏi, hắn cũng sẽ nói thôi.
Cũng giống như vậy, nếu như là chuyện hắn ta không chịu nói thì cho dù nàng có cầu xin thì chắc chắn hắn ta sẽ không nói.
Cho nên, nghe vậy nàng không thèm để ý mà chỉ hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Thác Bạt Thế Kiệt nhận được tình báo này, hiển nhiên tâm tình còn rất tốt, thấy vậy cũng không tức giận.
Nghĩ đến một lát nữa khi Tử La nghe được tin tức này có thể tức giận đến mức thở hổn hển thì Thác Bạt Thế Kiệt lại quyết định cần phải nói tin tức này cho nàng biết.
“Nói cho cô biết vậy, hoàng đế của các cô muốn lập Trịnh Thế Nghiêm làm thái tử. Nhị hoàng tử Thành vương của các cô thấy nếu cứ ở lại kinh thành thì tương lai không có hy vọng nên đã dẫn theo một trăm năm mươi nghìn thủ hạ Giang Nam đang đóng quân ở khu vực phía Nam tạo phản. Cho nên, chuyện này tuyệt đối là cơ hội cực tốt với chúng ta, cô nói có phải không?” Câu hỏi phía sau, Thác Bạt Thế Kiệt nói ra mang theo ý tứ thâm sâu.
Nghe được tin tức nói Thành vương dẫn một trăm năm mươi nghìn thủy quân Giang Nam dự định nhân cơ hội Mạc Vân Thiên và Trịnh Thế Nghiêm đang bị liên quân hai nước kéo chân ở bên biên ải không thể về kinh thành được, đã tạo phản, sắc mặt Tử La liền thay đổi, như bị sét đánh.
Thành công nhìn thấy được sắc mặt Tử La thay đổi, cuối cùng Thác Bạt Thế Kiệt mới có chút cảm giác thành tựu, không nhịn được mà khiêu khích nàng: “Ha ha, cô nói xem hiện tại Mạc Vân Thiên có phải đang sứt đầu mẻ trán hay không? Không biết đi về trước đoạt ngôi vị hoàng đế hay là ở lại tiếp tục bảo vệ biên ải, hoặc là cứu cô đây? Ừm, theo như ta thấy rất có thể hắn sẽ ở lại cứu cô. Nhưng mà nếu như đợi Thành vương Nhị hoàng tử của các cô lên làm hoàng đế thì cô cho rằng Trấn Bắc Hầu ủng hộ Trịnh Thế Nghiêm – đối thủ cạnh tranh của Thành vương thì có còn đường sống không?”