Điền Viên Cẩm Tú

Ai uy hiếp ai?


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vì thế nàng cực kỳ khẩn trương, không để ý đến sự sợ hãi rằng Thác Bạt Thế Kiệt sẽ thật sự ra tay với nàng, vừa giãy giụa trong lòng Thác Bạt Thế Kiệt vừa nổi giận mắng: “Thác Bạt Thế Kiệt, đồ tiểu nhân, lấy nữ nhân để đạt được mục đích của mình, ngươi không sợ dù ngươi chiếm được cả thiên hạ cũng sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng hay sao!”

“Câm miệng!” Thác Bạt Thế Kiệt nghe Tử La nói như vậy, trong lòng đầy lửa giận, hơn nữa nhìn thấy Mạc Vân Thiên lâu như vậy vẫn không làm gì, trong lòng hắn ta cũng có chút bối rối.

Thế nên, sợ chậm sẽ sinh ra biến cố, hắn ta không muốn kéo dài thời gian như vậy nữa, “Mạc Vân Thiên, rốt cuộc ngươi có lập3tức tự kết liễu hay không thế? Bổn vương không có nhiều thời giờ để lề mề với ngươi như vậy đâu. Bổn vương đếm đến ba, ngươi mà còn không động thủ thì đừng có hối hận!”

“Một... Hai...”

Nhìn thấy Thác Bạt Thế Kiệt đếm, Tử La bị Thác Bạt Thế Kiệt tóm lấy rất chặt, ngoài việc lắc đầu với Mạc Vân Thiên ra thì nàng không làm được gì khác.

Mà Mạc Vân Thiên giờ khắc này tuy rằng thoạt nhìn vẫn trông bình tĩnh như trước, nhưng mà bàn tay dưới ống tay áo rộng thùng thình của hắn đã siết chặt thanh kiếm đến mức không thể chặt hơn được nữa.

Nhìn thấy Tử La ở ngay trước mặt của hắn, hắn lại không có cách nào lập tức cứu nàng về, Mạc Vân Thiên chưa bao giờ hận mình vô2năng như lúc này, nhìn thấy người mà hắn yêu thương đang bị ngược đãi ở trước mặt hắn, nhưng hắn lại không thể làm gì.

Giờ khắc này, Mạc Vân Thiên thật sự muốn phanh thây Thác Bạt Thế Kiệt ra làm nghìn mảnh ngay lập tức, nhưng hắn biết vì sự an toàn của Tử La, hắn phải nhẫn nhịn.

“Thế nào? Không nỡ ra tay chứ gì?” Thác Bạt Thế Kiệt thấy đếm tới “hai” mà Mạc Vân Thiên vẫn không có ý định ra tay, không nhịn được mà điên cuồng cười to, đột nhiên cảm thấy hưng phấn cùng thỏa mãn chưa từng có, lại cúi đầu đả kích Tử La: “Ha hả... Xem ra tình lang của ngươi không quan tâm đến ngươi như chúng ta nghĩ nhỉ! Thế nào, có cảm thấy rất đau lòng không?”

“Ngươi thối lắm!”1Nhìn thấy Thác Bạt Thế Kiệt đắc ý như vậy, nếu có thể thì Tử La thật sự nghĩ muốn nhổ nước bọt vào người hắn.

“Ha ha ha... Ngươi không thừa nhận cũng không sao, dù sao thì sự thật ở ngay trước mắt!” Thác Bạt Thế Kiệt thấy vậy thì cảm thấy cực kỳ tức giận vì Tử La tin tưởng Mạc Vân Thiên như vậy nên tiếp tục khiêu khích.

Nhưng mà, hắn còn không nói hết, bên phía Mạc Vân Thiên lại có thêm hơn hai mươi kẻ áo đen xuất hiện, vừa thấy liền biết đó là ám vệ đi theo Mạc Vân Thiên, chỉ là tốc độ của bọn họ chậm hơn Mạc Vân Thiên một ít, lúc này mới đến thôi.

Trong trận chiến này, đám người Thác Bạt Thế Kiệt và đám người Mạc Nhất chẳng phân biệt1được cao thấp, ai cũng không làm gì được ai, nhưng hiện tại lại thêm hơn hai mươi ám vệ, đám người Thác Bạt Thế Kiệt liền rơi vào thế yếu.

Nhìn thấy đám tâm phúc ngã xuống, lòng Thác Bạt Thế Kiệt như nhỏ máu, lại hiểu được số ám vệ theo sau Mạc Vân Thiên có tài nghệ cao cường hơn cả đám người Mạc Nhất.

Ngay lập tức, đám người Mạc Vân Thiên liền chiếm thượng phong, nếu không phải trong tay Thác Bạt Thế Kiệt còn có con tin là Tử La thì đám người Thác Bạt Thế Kiệt đều đã bị người của Mạc Vân Thiên bắt hết rồi.

“Thả nàng ấy ra, ta sẽ thả ngươi đi, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!” Lúc này, Mạc Vân Thiên thấy thời cơ đã tới, cuối cùng cũng lên tiếng.

Thác Bạt Thế1Kiệt thấy vậy thì sao còn không rõ người ta vừa rồi không cử động chỉ là vì đang đợi ám vệ phía sau, thấy vậy, hắn ta bị tức đến mức muốn hộc máu.

Thấy Mạc Vân Thiên uy hiếp lại, Thác Bạt Thế Kiệt cắn chặt răng, “Hừ, không có cửa đâu!”

“Nếu nàng ấy mà xảy ra chuyện gì, ngươi sẽ phải chết!”

Lời nói kế tiếp của Mạc Vân Thiên lại khiến Thác Bạt Thế Kiệt không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.

Thác Bạt Thế Kiệt làm sao có thể không hiểu ý của Mạc Vân Thiên và cả tình thế hiện tại chứ.

Lúc này, nếu hắn ta giết Tử La, trước mặt có nhiều ám vệ như vậy, địch nhiều ta ít, khẳng định bọn họ không trốn thoát được.

Vì thế, Thác Bạt Thế Kiệt thiếu chút nữa nghiến răng nghiến lợi, “Vậy ngươi đưa ngựa lại đây, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận, xem ai không nỡ!”

Thác Bạt Thế Kiệt không tin Mạc Vân Thiên lại nỡ đền cả mạng của Tử La, hơn nữa giờ khắc này, hắn ta chỉ có thể cược vào thứ này.

“Nếu ngươi động vào một ngón tay của nàng ấy, hôm nay ta không chỉ lấy mạng của ngươi, chờ sau khi ngươi chết rồi, Mạc Vân Thiên ta thề nhất định sẽ tận diệt ba mươi nghìn tâm phúc mà ngươi lưu lại trên chiến trường, sau đó san bằng Dạ Quốc, thiên đao vạn quả Tĩnh Phi, sau đó đào mộ tổ tiên nhà họ Thác Bạt lên!”

Mạc Vân Thiên gằn từng, mỗi một câu nói, nhiệt độ không khí đều hạ thấp xuống một phần, cuối cùng, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh chưa từng có đang dâng từ lòng bàn chân lên.

Mà Thác Bạt Thế Kiệt nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, cuối cùng cũng không giữ được vẻ trấn định
như trước.

Có thể nói, mỗi nói câu của Mạc Vân Thiên vừa rồi, lòng hắn liền lạnh thêm một phần, cuối cùng là sự phẫn nộ cực kỳ lớn, nhưng mà lại không thể chống trả được gì.

Thác Bạt Thế Kiệt giờ khắc này không thể nào lừa mình rằng sẽ không bị Mạc Vân Thiên uy hiếp, đầu tiên chưa nói đến thủ hạ tâm phúc của hắn ta chỉ còn sót lại hơn ba mươi nghìn tướng sĩ, nhưng Thác Bạt Thế Kiệt có thể nói rằng Tĩnh Phi cũng đã đủ khiến hắn ta biến sắc.

Tĩnh Phi chính là mẹ đẻ của Thác Bạt Thế Kiệt, nhưng Dạ Quốc ai cũng biết Tĩnh Phi đã sớm chết từ mười mấy năm qua.

Trên thực tế, Tĩnh Phi vẫn chưa chết mà vẫn sống lén lút, nhưng số người ở Dạ Quốc biết Tĩnh Phi còn sống cũng chỉ có một mình Thác Bạt Thế Kiệt và cả rất ít tâm phúc trong tâm phúc bên cạnh hắn ta thôi.

Mà hiện tại, Mạc Vân Thiên lại có thể nói chuẩn xác rằng muốn phanh thây Tĩnh Phi ra thành nghìn mảnh, có thể thấy được hắn đã biết Tĩnh Phi còn sống, cho nên sao có thể không làm lòng Thác Bạt Thế Kiệt lạnh toát chứ?

Giờ khắc này, Thác Bạt Thế Kiệt thậm chí đã bắt đầu hoài nghi liệu hắn ta có thật sự nắm giữ tất cả những gì về Dạ Quốc như hắn ta vẫn nghĩ hay không.

Rốt cuộc là Mạc Vân Thiên hiểu biết bao nhiêu về Dạ Quốc bọn họ, rốt cuộc hắn đã cắm bao nhiêu gian tế ở Dạ Quốc?!

Không thể không nói, Thác Bạt Thế Kiệt hiện tại đã bị lời nói của Mạc Vân Thiên làm cho khiếp sợ.

Hơn nữa, Thác Bạt Thế Kiệt nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Mạc Vân Thiên, hắn ta cũng không nghi ngờ Mạc Vân Thiên nhất định sẽ nói được thì làm được.

Bởi vì hắn ta có một dự cảm, nếu hắn ta thật sự giết Tử La, Mạc Vân Thiên sẽ mất đi lý trí cuối cùng, không còn Tử La để khống chế, hắn nhất định sẽ làm ra những chuyện sai trái khiến cả thiên hạ phải khiếp sợ.

Thác Bạt Thế Kiệt không hề nghi ngờ rằng sau khi mất đi người mình yêu dấu, chiến thần Mạc Bắc từng được ví như Diêm La mặt lạnh này sẽ lập tức thật sự biến thành Diêm La đi ra từ địa ngục, không hề bận tâm bất cứ thứ gì mà đại khai sát giới, thậm chí là mặc kệ cái gì mà đại cục Đại Tề làm trọng, có lẽ dù là quân vương của triều Đại Tề cũng không có cách nào ngăn cản cuộc báo thù không chút lý trí của hắn.

Hơn nữa, trong tay hắn có hơn hai trăm nghìn quân Mạc gia, muốn làm đến mức đó cũng dễ dàng. Đến lúc đó, sẽ không ai có biện pháp ngăn cản Mạc Vân Thiên tàn sát.

Cho nên, Thác Bạt Thế Kiệt nếu nói không bị Mạc Vân Thiên uy hiếp thì đó là điều không có khả năng.

Đặc biệt khi nghe được Mạc Vân Thiên còn muốn đào cả phần mộ tổ tiên của nhà họ Thác Bạt hắn thì Thác Bạt Thế Kiệt thật sự đã bị chọc giận đến mức hộc máu.

“Mạc Vân Thiên!” Thác Bạt Thế Kiệt gằn từng tiếng. “Ngươi đúng là tàn nhẫn, ngươi tàn nhẫn thật đấy!” Dù có không phục thì lúc này Thác Bạt Thế Kiệt không thể không tạm thời cúi đầu, vì thế hắn ta chỉ có thể phất tay bảo người của mình dừng lại.

Các tâm phúc của Thác Bạt Thế Kiệt nhìn thấy Thác Bạt Thế Kiệt ra hiệu dừng lại, bọn họ đương nhiên cũng chỉ có thể nghe lời.

Chờ người của hắn ta tụ tập lại, Thác Bạt Thế Kiệt phát hiện những tâm phúc của hắn ta còn có thể đứng bây giờ chỉ không quá mười người.

“Được, được, được! Hôm nay bổn vương nhận thua!”

“Vậy còn không mau thả người ra!” Mạc Nhất lúc này cũng đi tới bên cạnh Mạc Vân Thiên, thấy vậy liền bảo Thác Bạt Thế Kiệt đầu hàng.

Thác Bạt Thế Kiệt nhìn thấy ám vệ của Mạc Vân Thiên đã bao vây bọn họ, trong lòng căng thẳng, hắn ta hô to: “Hừ, muốn bổn vương thả người cũng được, các ngươi rút người về trước, bằng không đừng trách bổn vương không cẩn thận khiến nữ nhân của Hầu gia các ngươi bị thương!”

Thác Bạt Thế Kiệt đương nhiên không có khả năng thả Tử La dễ dàng như vậy, bởi vì hắn ta biết rõ giờ khắc này, Tử La đã là bùa hộ mệnh cuối cùng của bọn chúng.

Vừa nói xong, Thác Bạt Thế Kiệt đồng thời nhanh chóng suy nghĩ về tình thế trước mắt của bọn họ, xem có thể thay đổi được gì hay không. Không thể không thừa nhận, Thác Bạt Thế Kiệt là kẻ cực kỳ thông minh, hắn ta đâu dễ đối phó như vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện