*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bọn họ đến trước chùa Linh Tuyền, vì trời còn sớm cho nên lúc này chùa Linh Tuyền vẫn chìm trong yên tĩnh
Mạc Vân Thiên ôm Tử La đi vào trong chùa Linh Tuyền, bên cạnh còn có Tử Thụ và Trịnh Thể Nghiêm, phía sau là Mạc Tam, Mạc Nhị thúc và nhóm ám vệ tâm phúc.
Dĩ nhiên, lúc này, đoàn người của bọn họ cũng đã giả trang, cho nên sẽ không ai có thể phát hiện ra thân phận thật của bọn họ
Sau khi đi vào đại điện, Mạc Vân Thiên bỗng nhiên dừng lại, rồi đứng trong đại điện hồi lâu
Ngay tại lúc mọi người cho rằng hắn xảy ra chuyện gì, đang định nhắc nhở hắn thì giao Tử3La tựa như trận bảo trong ngực mình vào trong tay của Tử Thụ đang đứng bên cạnh.
Sau đó, dưới sự bất ngờ của mọi người, hắn “rầm” một tiếng đã quỳ xuống
Phải nói rằng, hành động của Mạc Vân Thiên vào giờ phút này đã khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều phải cực kỳ sợ hãi, ngay cả Trịnh Thế Nghiệm trước nay luôn ung dung thản nhiên cũng phải lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Mạc Vân Thiên, con cháu đời thứ tư Trần Bắc Hầu từ nhỏ đã định trước rong ruổi sa trường, từ lúc mười một tuổi tới biên ải thì hai tay đã dính đầy máu tanh, cửa Phật từ chối không nhận học trò cũng2là chuyện đương nhiên
Nhưng mà, Mạc Vân Thiên tự thấy canh giữ biên ải vì đất nước, không mưu cầu công lao chỉ cầu không thẹn với lương tâm
Sát nghiệt đã tạo, nguyện gánh vác một mình
Lần này bởi vì lòng có nút thắt, cho nên mới vô ý khiển biến ải gặp cảnh..
máu chảy thành sống
Bây giờ, quỳ xuống cầu xin, chỉ mong muội ấy qua được kiếp nạn này, cả đời được bình an vui vẻ
Nếu được như mong muốn, Mạc Vân Thiên hứa kiếp này sẽ làm việc thiện tích đức, cũng lấy quãng thời gian còn lại của cuộc đời cùng hưởng với A La, không dám cầu sinh cùng ngày, chỉ mong được chết cùng ngày.”
Gió lạnh bên ngoài1đại điện vù vù thổi qua, lạnh khiến cho người đau đớn, nhưng giọng nói của Mạc Vân Thiên lại rõ ràng, không chút dao động, từng tiếng đi vào trong tại của mọi người, khiến cho người vừa nghe xong tưởng như không nhịn được mà vành mắt nóng lên, nước mắt chảy xuống.
Tử Thụ thấy Mạc Vân Thiên như vậy, sức lực đang ôm người cũng càng nặng hơn, suy nghĩ phức tạp khó tả
Từ trước đến giờ, cậu luôn biết tình cảm mà Mạc Vân Thiên dành cho Tử La khá sâu đậm, hơn nữa cũng mơ hồ biết được từ khi Tử La còn rất nhỏ, Mạc Vân Thiên đã có phần tình cảm này với Tử La rồi.
Nhưng mà,1Tử Thụ không biết là Mạc Vân Thiên đã yêu Tử La sâu sắc tới mức này, đã đi sâu vào trong sinh mạng của hắn rồi.
Nghe thấy Mạc Vân Thiên lần thứ hai nói chỉ mong Tử La cả đời được bình an vui vẻ, cậu liền nhớ tới cái đèn lồng mà đêm Nguyên Tiêu năm đó Mạc Vân Thiên đã làm cho Tử La, phía trên đèn lồng còn tự tay viết bốn chữ “Bình an vui vẻ” nữa.
Có lẽ, tấm lòng này, lúc bắt đầu còn chưa phải là tình yêu nam nữ, đó chỉ là sự yêu mến dành cho Tử La mà thôi, giống như là tình cảm của người thân vậy.
Nhưng mà về sau, không biết là1ai đi vào lòng ai trước, sau đó bọn họ bắt đầu có tình yêu nam nữ.
Mà Tử Thụ không biết là cậu đã đoán đúng chân tướng của chuyện này rồi
Không sai, lúc ban đầu, Mạc Vân Thiên không hề có tình cảm nam nữ với Tử La
Dù sao thì khi đó Tử La mới chỉ là một nha đầu bảy, tám tuổi mà thôi
Thời điểm lần đầu tiên Mạc Vân Thiên gặp được Tử La chính là đoạn thời gian khó khăn nhất trong nhiều năm qua của hắn.
Thời điểm đó là lúc Mạc Vân Thiên vừa mất cha không bao lâu thì lại mất đi mẹ, người thân duy nhất trên đời
Hơn nữa, khi đó hắn đang bị mẹ con Mạc Ngô thị đuổi giết.
Mà khi đó Tử La đột nhiên xuất hiện, còn cứu hơn nữa, không thể nghi ngờ nàng đã trở thành ánh mặt trời trong bóng tối, như vậy hắn mới có chút thân thiết với Tử La
Sau khi biết hoàn cảnh của Tử La, Mạc Vân Thiên lại càng đồng cảm với Tử La hơn, ngày càng thêm yêu mến Tử La cũng là chuyện đương nhiên
Những thứ này cũng chỉ mới là bắt đầu, mà về sau càng tiếp xúc, thì những sự tốt đẹp, sự chân thật, còn có sự quyến luyến và thương xót chân thành của Tử La đã làm cho Mạc Vân Thiên không thể nào khống chế được.
Cứ như vậy, qua mấy năm, Tử La đã dần dần đi vào trong trái tim của Mạc Vân Thiên
Vì vậy, Mạc Vân Thiên yêu Tử La cũng là nằm trong dự đoán
Mà may mắn chính là, cùng lúc Mạc Vân Thiên yêu và thích Tử La thì Tử La cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm với “Đại ca ca” Mạc Vân Thiên này.
Chẳng mấy chốc, trong lúc vô tình, hai người đã phát hiện ra rằng hai bên đều đi vào trong trái tim của nhau rồi
Mà cho tới bây giờ, hai người đã không thể khống chế được nữa, không thể rời bỏ người kia để sống cả quãng đời còn lại một mình cả
Nghĩ như vậy, giờ phút này, Tử Thụ gần như không thể kiềm chế được mà rơi nước mắt
Từ trước đến nay, cậu biết tình cảm giữa Mạc Vân Thiên và
Tử La đã đạt đến độ bền chắc không thể tách rời, đã ăn sâu vào tận trong xương tủy của hai người rồi
Tình cảm này đã vượt qua vô số đôi vợ chồng bởi đủ loại nguyên nhân, hoặc là lợi ích của bản thân mới đi chung với nhau trên trần đời
Có lẽ, trên cõi đời này không còn nhiều người có thể hiểu được phần tình cảm của hai người rốt cuộc là loại tình cảm như thế nào nữa
Có lẽ, bây giờ khi Mạc Vân Thiên quỳ xuống, nỗi ưu tư chất chứa bên trong lời cầu xin không phải là điều mà những người bên ngoài như bọn họ có thể hiểu được
Tử Thụ cho rằng bản thân đã không cần lo lắng Mạc Vân Thiên có thật lòng với Tử La hay không nữa rồi, bởi vì dựa vào hành động ngay lúc này của Mạc Vân Thiên, còn có nhất cử nhất động trước đó của hắn đã chứng minh tất cả rồi.
Mà Mạc Vân Thiên đã dùng mười một năm từ lúc Tử La bảy tuổi đến bây giờ là mười tám tuổi, trong mười một năm thật dài này để tỏ rõ tình cảm này của hắn rốt cuộc kiên định và cố chấp đến nhường nào.
Không nói đến những thứ khác, Tử Thụ đã cảm nhận được phần tình cảm của Mạc Vân Thiên qua trọn vẹn mười một năm này rồi.
Trong mười một năm này, ngoại trừ mấy năm gần đây Mạc Vân Thiên bị rơi vào tranh đấu triều đình ra, thì những năm trước, năm nào hắn cũng tới trấn Cổ Thủy chơi hội Nguyên Tiêu với Tử La.
Hơn nữa, Mạc Vân Thiên còn để cho người đi theo bảo vệ Tử La cả ngày lẫn đêm nữa, cùng với vô số lần nhờ Dung Phong mang đến cho Tử La đủ loại châu báu mà mình tìm kiếm được.
Lại càng không cần phải nói tới người mà hắn đã phái tới
Rất nhiều lần ngay khi Tử La gặp phải nguy hiểm, tuy hắn đang trong tình cảnh nguy hiểm thì vẫn luôn đúng lúc tới cứu Tử La.
Nghĩ như vậy, Tử Thụ bỗng nhiên phát hiện, hóa ra Mạc Vân Thiên đã làm nhiều chuyện vì Tử La như vậy, nhiều đến nỗi khiến cho cậu thân là Đại ca của Tử La phải cảm thấy vô cùng hổ thẹn
Vì thế, Tử Thụ cảm thấy may mắn vì Tử La có thể gặp được một người thật lòng như Mạc Vân Thiên, hơn nữa còn là một người chồng chung thủy, không thay đổi nữa
Mà nỗi lo lắng sợ nàng vì danh tiếng mà không thể tìm được người chồng tốt chất chứa đã lâu, vào giờ phút này cũng bay theo làn gió cả rồi
Nhưng mà, số mệnh lại quá nhiều ngang trái, Tử La mới vừa gặp được một người chồng tốt như Mạc Vân Thiên, bây giờ lại phải rơi vào hôn mê, chuyện này lại khiến cho lòng Tử Thụ thêm nhiều vướng mắc.
Mà Trịnh Thể Nghiêm cũng không ung dung hơn Tử Thụ bao nhiêu.
Trong sinh mệnh của hắn, cho tới bây giờ cũng không biết hóa ra một người có thể yêu một người khác đến như vậy, xem đối phương còn nặng hơn sinh mạng của bản thân mình nữa
Không có đối phương, hắn không thiết tha gì với cuộc sống nữa
Không có đối phương, thế gian này không còn có thứ gì khiến hắn lưu luyến, để tới ý tới nữa
Có thể nói, từ năm ấy lúc hắn hơn mười tuổi đi tới biên ải, đi tới biến thành, bắt đầu từ khi hắn biết Mạc Vân Thiên thì hắn đã biết trong lòng Mạc Vân Thiên có một người gọi là Tử La rồi.
Hắn biết ở trấn Cổ Thủy, có một cô gái nhất định có thể khiến cho Trần Bắc Hầu Mạc Vân Thiên - Chiến thần uy chấn biên ải - phải quan tâm nhất
Hắn biết ý nghĩa của cô gái này đối với Mạc Vân Thiên, hắn cũng biết cô gái này chính là một ánh mặt trời duy nhất trong sinh mệnh cô quạnh, thể lương của Mạc Vân Thiên.
Thậm chí có lúc Trịnh Thế Nghiệm thấy Mạc Vân Thiên một thân một mình ở nơi không có người mà yên lặng nhìn về phương hướng trấn Cổ Thủy, khi đó bóng lưng của Mạc Vân Thiên tuy thế lương nhưng lại mang theo sự nhớ nhung tha thiết, thậm chí là khiến cho Trịnh Thể Nghiêm sinh ra một loại ảo giác, cho rằng trong sinh mệnh của Mạc Vân Thiên chỉ còn lại Tử La đang ở trấn Cổ Thủy xa xôi mới là sự ký thác của đời hắn.
Quả nhiên, suy nghĩ vào năm đó của hắn không hề sai chút nào.
Vào giờ phút này, hắn không hề nghi ngờ rằng, nếu bây giờ Tử La không vượt qua kiếp nạn này thì Mạc Vân Thiên cũng sẽ đi theo nàng luôn..
Trịnh Thế Nghiêm cảm thấy từ trước đến nay hắn chưa từng khẳng định một chuyện như vậy.