Thôn trưởng nhớ lại việc hôm nay, ít nhiều gì cũng nhờ nhà Tử Thụ giúp đỡ, ông nói với Giang Tam thúc: “Nhắc tới việc ngày hôm nay, ta cũng chẳng giúp được gì. Nếu không có Thụ ca nhi và Hiên ca nhi, chỉ sợ chúng ta cũng không ngăn được bà nội của Đại Nha bán cháu gái. Thế nên muốn cảm ơn thì cứ đi cảm ơn nhà Thụ ca nhi đi.”
Thật lòng thôn trưởng2cảm thấy công lao lớn nhất hôm nay thuộc về Thụ ca nhi, trong giây phút mấu chốt bọn họ đã ngăn bà già họ Giang kia lại, để bà ta thay đổi ý định. Mọi người chỉ hùa theo phụ hoạ thôi.
Gia đình Giang tam thúc thấy thôn trưởng nói vậy cũng cảm thấy đúng. Họ chạy nhanh về phía huynh muội Tử Thụ nói lời cảm tạ.
Tử Thụ, Tử Hiên vội tránh đi, không chịu nhận lễ.
“Giang8Tam thúc, mọi người nhanh đứng lên đi!Tử Thụ không nhận nổi lễ này đâu. Chẳng qua bọn con chỉ khuyên Giang bà bà một câu thôi mà, chuyện nhỏ không đáng gì, không đáng để mọi người làm vậy đâu.” Tử Thụ xua tay từ chối.
Sau đó, mấy huynh muội Tử La vội vàng nâng nhà Giang Tam thúc dậy.
“Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, nên đi ăn trưa rồi, mọi người giải tán đi, buổi6chiều bọn nhỏ còn phải đến trường nữa.” Thôn trưởng thấy mọi việc đều được giải quyết và cũng đã muộn rồi, ông bèn thúc giục mọi người đi về.
Huynh muội Tử La về đến nhà chuẩn bị ăn cơm ngay lập tức. Lúc mọi người ngồi xuống bàn cơm, Tử Thụ nói với mọi người: “Việc hôm nay may mà có A La. Nếu không có muội ấy, huynh và Tử Hiên cũng không biết khuyên Giang lão3bà như thế nào nữa. Đại Nha nhà họ Giang không bị bán đi, công lớn nhất là của A La, cho A La thịt này.”
Tử Đào tò mò hỏi: “Ồ, có cả công A La trong này nữa à?”
“Tất nhiên, lần này Nhị ca cũng phải bội phục sự cơ trí của A La đấy. A La, muội làm tốt lắm, huynh phục!” Hiếm khi Tử Hiên tán dương tiểu muội của mình như vậy.
“Nói muội nghe thử5xem, A La làm gì thế?” Tử Đào thấy ngày thường Tử Hiên tự luyến nhất cũng nói vậy, nàng càng thêm tò mò, gấp gáp hỏi.
Sau đấy, Tử Hiên mồm năm miệng mười nói cho Tử Đào nghe Tử La nhắc bọn họ nên khuyên và dọa dẫm Giang lão bà như thế nào.
Tử Hiên khoa trương tới độ khiến bạn nhỏ Tử La sau khi tới không gian này, tuổi sinh lý thu nhỏ, da mặt càng ngày càng dày cũng cảm thấy xấu hổ.
Tử Thụ thấy Tử Hiên với Tử Đào trêu Tử La, lại thấy bé con thẹn thùng nên lên tiếng khuyên giải: “Rồi rồi, đừng trêu A La nữa, mau ăn cơm đi.”
“A La thật thông minh, ngày mai Đại tỷ mổ gà cho muội ăn nhé.” Tử Vi khen nàng.
Từ khi Tử La vì Mạc Vân Thiên mà đòi ăn gà, cả nhà đều cho rằng nàng thích ăn thịt gà nhất. Nên dạo gần đây mỗi khi các nàng muốn thưởng cho Tử La cái gì đó thì chỉ nghĩ tới thịt gà mà thôi. Đây đúng là một hiểu lầm tuyệt vời mà đầy đau khổ, Tử La thầm nghĩ.
Mấy bữa nay nàng ăn gà nhiều tới nỗi, giờ mỗi khi nhìn thấy Tử Thụ giết gà, mắt nàng lại giật giật. Sau mỗi lần giết gà, gần như tất cả chỗ chân gà đều là do nàng gặm, cùng lắm thì có Tiểu Lục ăn đỡ một hai cái.
Giờ cứ thấy chân gà là răng nàng lại đau đau.
“Không cần đâu đại tỷ, cứ giữ gà đẻ trứng đi!Việc hôm nay chả có gì ghê gớm cả. A La nghe Đại ca bàn chuyện của Lưu đại ca nên cái khó ló cái khôn đấy. Đại ca, thật ra mọi người cũng nghĩ ra cách này thôi, cái này gọi là học đi đôi với hành. Muốn giỏi phải vận dụng những cái học được, nghe được, vào trong thực tiễn hằng ngày. Lúc đấy, tri thức của chúng ta ngoài việc dùng để đi thi thì còn phát huy được tác dụng thật sự của nó.”
Huynh muội Tử Thụ nghe Tử La nói vậy thì trầm ngâm suy nghĩ.
Nhà Tử La cứ tưởng việc nhà Giang tam thúc xong hết rồi, không ngờ chạng vạng tối, lúc chuẩn bị ăn cơm chiều thì tỷ muội nhà họ Giang tới.
“Mau vào đi, thấy nhà tỷ ăn cơm nên không dám vào à?” Tử Đào thấy tỷ muội nhà họ Giang cứ ngập ngừng đứng ngoài cửa mở miệng trêu.
“Không phải… bọn muội… bọn muội chỉ…” Nghe Tử Đào nói thế, Giang Nhị Nha sốt ruột muốn giải thích, nhưng ấp úng mãi không nói nên lời.
Hôm nay, tỷ muội nàng may mắn được huynh muội Tử La giúp đỡ, bằng không… có lẽ Đại tỷ đã bị bán đi rồi. Việc xảy ra hôm nay nàng nhớ kỹ trong lòng, nên bây giờ nàng muốn sang nhà cảm ơn, biểu đạt lòng cảm kích. Nhưng không ngờ lại đến lúc nhà Tử La ăn cơm chiều.
Ở nông thôn, bình thường người ta hay tránh tới thăm giờ ăn cơm. N đến vào giờ ăn cơm, bình thường người ta sẽ mời vào ăn cơm chung luôn. Nhưng người ở quê chẳng dư dả gì, nên thường khi có việc cần tới, mọi người thường tránh giờ cơm ra.
Thế nên đám Nhị Nha tốt số tới vừa lúc nhà Tử La ăn cơm chiều. Họ cảm thấy rất ngại, vào cũng không được, đi cũng chẳng xong, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
“Ai dà! Nói đùa với muội thôi, mau vào đi, yên tâm. Dù có mời cũng chỉ có cơm canh đạm bạc thôi.” Tử Đào thấy hai nàng hoảng sợ, không biết là nàng đang nói đùa, Tử đào vội kéo họ vào trong, nếu để lát nữa Đại tỷ biết lại mắng.
“Đại Nha tỷ, mọi người tới chơi à, mau vào đi.” Tử Vi ngó từ trong phòng bếp ra, thấy tỷ muội nhà họ Giang tới, lên tiếng chào hỏi.
“Mọi người tới có chuyện gì không?” Vào trong phòng rồi, Tử Vi thấy tỷ muội họ đều im lặng không lên tiếng, đành lên tiếng trước.
Đột nhiên tỷ
muội nhà họ Giang quỳ sụp xuống, dọa mọi người trong phòng giật nảy mình. Tử Vi và Tử Đào vội chạy qua đỡ họ dậy.
Tử Thụ, Tử Hiên và Tử La cũng đặt bát đũa trên tay xuống.
Tử Vi nói: “Hai người muốn làm gì thế? Việc hôm nay chẳng phải đã cảm ơn rồi sao. Cần nhiều lễ tiết thế làm gì?”
“Đúng thế, có phải bà nội muội lại gây chuyện nữa không? Đừng sợ, mọi người sẽ giúp các muội mà.” Tử Đào bất bình vì việc của tỷ muội nhà họ Giang ngày hôm nay, giờ thấy hai người họ như vậy nàng nghĩ ngay tới bà già kia lại gậy chuyện.
Tử La, Tử Vi và Tử Thụ cũng quay sang nhìn hai tỷ muội họ ý dò hỏi.
“Không phải, bà ấy không dám gây phiền phức cho bọn muội nữa đâu. Bây giờ bà ta chỉ sợ mọi người mang chuyện này đi tố cáo, từ chiều tới giờ cũng chưa dám mò ra khỏi cửa. Ngay cả trứng gà nhà muội vừa mới đẻ lúc chiều cũng không dám sang nhặt.” Trong giọng nói của Giang Nhị Nha mang theo chút hưng phấn.
Nhắc tới chuyện này, Giang Nhị Nha không nén nổi niềm vui sướng trong lòng, Trước kia, khi gà nhà các nàng đẻ trứng, chỉ cần vừa nghe thấy tiếng gà mái kêu là bà ta đã xông sang nhà nàng nhặt trứng về. Hôm nay không ngờ lại không dám sang nhặt. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng cho các nàng của huynh muội Tử La, trong lòng nàng cảm thấy thật ấm áp.
Giang Đại Nha cũng cảm kích ơn nghĩa và sự quan tam của nhà Tử La. Nàng lấy hết can đảm nói: “Việc hôm nay phải cảm ơn mọi người nhiều lắm, nếu không có mọi người, có lẽ ta đã…”
Giang Đại Nha nói tới đây, giọng có chút sụt sùi. Nàng lau khoé mắt ửng hồng của mình nói tiếp: “Mấy đứa muội muội của ta vẫn còn nhỏ, sức khoẻ cha mẹ lại không được tốt, nếu trong nhà còn không có ta, không biết phải làm sao nữa… nên hôm nay, ta cảm ơn mọi người nhiều lắm…..” Giang Đại Nha nghẹn ngào nói xong lại cúi người hành lễ với huynh muội Tử La.
“Đại Nha tỷ, có chuyện gì cứ nói từ từ, lễ này chúng ta không nhận nổi.” Tử Vi vội đỡ Giang Đại Nha dậy.
Tử Thụ cũng lên tiếng: “Đây là chuyện nhỏ thôi, chẳng tốn chút sức nào, bọn đệ không nhận nổi đâu.”
Lúc này Tử La mới đánh giá tỷ muội nhà họ Giang cẩn thận. Tính ra thì đây là lần đầu tiên nàng thấy Giang Đại Nha mở miệng nói chuyện.
Hôm nay, lúc giữa trưa, tình cảnh lúc ấy quá hỗn loạn, Tử La chỉ thấy hai tỷ muội họ ôm nhau khóc suốt, cho nên cũng không để ý thấy vết thương của Giang Đại a đầu, giờ mới thấy tấm khăn buộc trên đầu nàng ấy, thậm chí còn có chút máu thấm ra. Xem ra vết thương này là do lúc ấy dập đầu, bị tóc che đi nên Tử La mới không phát hiện ra. Bây giờ nhìn dải khăn băng quanh đầu, Tử La cảm thấy sợ hãi, còn thấy đau hộ nàng.
Từ những câu chữ mà Giang Đại Nha nhẹ nhàng nói và biểu hiện hôm nay của nàng ấy, Tử La nghĩ đây hẳn là một cô nương yếu đuối và hơi nhát gan.
Mà Giang Nhị Nha thì trái ngược hẳn với Giang Đại Nha. Nàng ấy can đảm hơn tỷ tỷ mình rất nhiều, cũng khá là có chủ kiến. Nếu hôm nay không có nàng ta luôn miệng nhắc nhở Giang Tam thúc, có lẽ bọn họ đã không trụ nổi phải đầu hàng!
Còn Giang Tam Nha, trước đây Tử La từng gặp nàng hai lần, ấn tượng về nàng ta thì lá gan hơi nhỏ, nhưng là một đứa bé tốt bụng hiểu chuyện khiến người khác đau lòng.
Giang Tứ Nha và Giang Ngũ Nha còn nhỏ quá. Giang Ngũ nha nhỏ nhất mới có năm tuổi thôi.Tử La không có cách nào phán đoán, nhưng cảm giác họ mang lại cũng là những đứa bé biết nghe lời.
Về tổng thể, ấn tượng của Tử La đối với tỷ muội nhà họ Giang cũng không tệ lắm.
Năm tỷ muội nhà Giang tam thúc, dựa theo thứ tự mà gọi tên, lần lượt là: Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha, Giang Tam Nha, Giang Tứ Nha và Giang Ngũ Nha.
Ờ… Tuy rằng tên hơi bị đơn giản trực tiếp, nhưng dễ nhớ. Từ đó cũng thấy được thái độ của nhà họ Giang đối với tỷ muội họ, ngay cả cái tên đàng hoàng cũng không chịu đặt. Tuy ở nông thôn mọi người đều đặt tên chả ra gì, nhưng tên của mọi người ít nhiều gì cũng mang sự chúc phúc của trưởng bối với con trẻ.
Nghe nói, nguồn gốc cái tên của Giang Đại Nha là khi ấy, cha của Giang Tam thúc, Giang Nhị lão gia vẫn còn sống trên đời. Ông thấy đứa trẻ ra đời là cháu gái nên khó chịu trong lòng, Giang lão bà bà còn châm ngòi thổi gió bên cạnh, vì thế nên khi Giang Tam thúc hỏi tên cho con gái, Giang lão gia chỉ qua loa nói, cứ gọi là Đại Nha đi!
Thậm chí mấy đứa con gái sau đấy của Giang tam thúc cũng đều khiến Giang lão gia khó ở, cứ thế gọi theo tên chị cả là Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha. Tử La nghĩ, nếu nhà Giang tam thúc mà sinh con gái tiếp, chắc chắn sẽ gọi là Lục Nha, Thất Nha…
Giang Nhị Nha thấy Giang Đại Nha chần chừ không nói tiếp, hơn nữa huynh muội Tử La phải ăn cơm, nàng càng thấy sốt ruột!!!