Điền Viên Cẩm Tú

Nhờ Làm giúp


trước sau

“Sao lại thế được, vụ cày xuân bắt đầu bao lâu rồi, nhà Đại bá của muội không gieo thì làm sao kịp được.” Tử Đào đứng bên đắp đất giật cả mình.

“Người ta không vội đâu, còn phải chờ nhà chúng ta sang gieo giúp chứ! Năm nào chả như vậy.”

Giang Đại Nha đứng vạt luống đằng trước thấy Giang Nhị Nha càng nói càng kích động, sợ cha mẹ nghe thấy sẽ mắng Nhị Nha nên nhỏ giọng quát nàng: “Nhị Nha,2đừng nói to thế, cẩn thận không cha mẹ nghe thấy bây giờ.”

Giang Nhị Nha khinh thường bĩu môi: “Muội chẳng sợ, muội không thèm về nhà cũ giúp đám lòng lang dạ sói kia đâu. Trước đây năm nào chúng ta cũng giúp họ gieo trồng, nhưng họ vẫn muốn ép chúng ta vào đường cùng. Giờ nghĩ phải sang đó giúp là muội lại buồn nôn.” Vừa nói Giang Nhị Nha vừa bực bội đá hòn đất dưới chân.

“Nhị Nha tỷ, hay8nhà tỷ sang gieo giúp muội đi, nhà muội còn nhiều đất chưa gieo lắm. A La mệt muốn chết~” Tử La làm bộ trẻ con nói.

“Ý kiến hay, A La, muội thông minh quá đi!” Nghe Tử La nói vậy, hai mắt Giang Nhị Nha sáng ngời, vỗ đùi, kích động nói với Tử Đào: “Tử Đào, hay là ngày mai nhà muội sang gieo hạt giúp mọi người nhé?”

Tử Đào nghĩ đây cũng là một biện pháp tốt. Nàng không nhìn nổi6việc bà già nhà họ Giang kia làm: “Vậy cũng được, dù sao muội không đi giúp bọn hắn cũng cần có lý do, không sợ bị bọn hắn bắt bẻ.”

Tử Đào nói xong, nhìn thấy nét mặt tinh quái của Tử La thì cười mắng: “A La, muội mệt từ bao giờ thế, hay là tỷ nói với Đại tỷ nhé, cho muội nghỉ hẳn hai ngày.”

“Đừng mà Nhị tỷ, muội không mệt, làm cho mình chứ cho ai, muội không thấy vất3vả, không vất vả. Tỷ đừng nói với Đại tỷ đấy.”

Tử La vội nói, nói xong nhìn nét cười tủm tỉm của Tử Đào, cũng biết mình bị lừa nhưng nàng không tức giận.

Thật ra, Tử La nhắc nhở Giang Nhị Nha để nhà nàng sang giúp huynh muội mình, trừ việc không cần đi giúp đỡ nhà cũ nhà họ Giang không công, một lý do khác nàng muốn Giang Nhị Nha giúp đỡ là vì đến lúc ấy, nàng có thể trả5thù lao cho họ, xem như là giúp đỡ một phần.

Thêm mấy người lao động, hiệu quả được tăng lên rõ ràng, chỉ trong chốc lát, hạt giống lạc đã gieo xong hết.

“Hôm nay thật lòng cảm ơn Tam thúc nhiều lắm, chứ không bọn cháu phải làm một lúc nữa mới xong. Nhà cháu còn nhiều đồ ăn lắm, về nấu thêm nồi cơm nữa là được, Tam Thúc, nhà thúc sang nhà cháu ăn cơm đi.” Tử Thụ vừa thu dọn nông cụ vừa mời gia đình Giang Tam thúc sang ăn cơm.

“Ha ha,Thụ ca nhi, ý tốt của cháu thì thúc nhận, chắc nhà thúc cũng làm cơm xong rồi, thúc về nhà ăn thì hơn.” Sao Giang Tam thúc có thể mặt dày sang nhà người ta ăn cơm được, huống hồ bọn họ giúp đỡ vì muốn trả ơn huynh muội Tử La mà.

“Ôi, Tam Thúc, đừng khách sáo vậy mà, nhà cháu hôm nay ăn cơm trưa xong còn dư nhiều đồ ăn lắm, chúng cháu ăn không hết, thúc sang nhà cháu ăn cơm đi! Bọn cháu còn mong ngày mai nhà thúc có rảnh sang giúp đỡ bọn cháu ấy.”

Tử La nghe Tử Đào nói vậy thì lén giơ ngón tay cái về phía Tử Đào. Nhị tỷ thông minh lên rồi!

Tử Đào thấy Tử La sùng bái nhìn mình nên ném lại cái liếc mắt đắc ý cho nàng xem.

Không ai chú ý tới động tác nhỏ của hai người. Tử Thụ và Giang Tam Thúc đang nói đến việc ăn cơm, mấy đứa Giang Nhị Nha thì mong chờ nhìn Giang Tam Thúc. Không phải vì thèm cơm nhà Tử La, mà các nàng tình nguyện sang nhà Tử La trồng trọt chứ không muốn hỗ trợ bên nhà cũ.

“Được, nhà Tam Thúc hôm nay cũng gieo xong rồi. Ngày mai thúc sang giúp nhà mấy đứa. Sau này mấy đứa có việc gì cần Tam Thúc cứ nói, thúc giúp được chắc chắn sẽ giúp. Cái khác Tam Thúc không có, nhưng sức lực thì có thừa.”

Giang Tam Thúc nghe Tử Đào nói vậy cũng không nghĩ nhiều, đồng ý sang giúp ngay lập tức.

“Tam Thúc, không cần đâu, huynh muội bọn cháu làm được mà.” Tử Thụ không biết suy nghĩ của Tử La và Tử Đào, cậu cảm thấy như thế không ổn nên từ chối.

“Thụ ca nhi, cứ để nhà muội sang giúp đi, muội còn đang không biết cảm ơn mọi người thế nào đây, gần đây cha mẹ ta còn bối rối không biết nên làm gì cho các ngươi nữa.” Giang Nhị Nha nói.

“Nhị Nha nói đúng đấy, Tam Thúc ăn nói vụng về, không biết nói sao cho các cháu hiểu, thúc chỉ muộn báo đáp ân tình của huynh muội các cháu thôi.” Giang Tam thúc gãi đầu, hàm hậu mà chân thành.

“Hay quá! Tam Thúc, nhà cháu còn nhiều đất chưa gieo lắm, huynh muội bọn cháu gieo không xong. Đại ca, Đại tỷ còn đau đầu vì không mời được người tới giúp, người trong thôn ai cũng vội làm ruộng nhà mình mà. Giờ có thúc thì tốt quá, bọn cháu trả tiền công cho thúc. Đại ca, đại tỷ, chịu không?” Tử La nói luôn.

Tử La nghĩ, như vậy không những giúp được nhà Tam Thúc, còn giải phóng Đại ca, Đại tỷ khỏi việc lao động rườm rà. Đúng là một công đôi việc.

Nghe Tử La nói vậy, Tử Thụ biết Tử La có suy tính riêng. Cậu ngẫm lại một hồi cũng biết tại sao Tử La làm vậy, cho nên cậu không phản bác nữa, đáp lời: “Đúng vậy, chúng cháu muốn mời
người gieo trồng giúp, nhưng không mời được. Nếu Tam Thúc có thể qua giúp, bọn cháu cầu còn không được.”

Vốn Giang Tam thúc muốn giúp huynh muội Tử La không cần tiền công, giờ thấy Tử Thụ, Tử La nói vậy vội từ chối: “Thụ ca nhi, Tam thúc giúp mấy đứa cần tiền công làm gì. Tốn chút sức thôi, Tam thúc vẫn có.”

“Tam thúc đừng nói như vậy, trong thôn còn rất nhiều người chưa gieo hạt xong, nhà thúc giúp nhà cháu trồng trọt, như vậy có khả năng sẽ có người bàn tán. Hơn nữa, thúc làm cho nhà cháu rất vất vả, tiền công này thúc vẫn nên nhận lấy thì hơn.” Tử Thụ khuyên can.

Giang Nhị Nha nghe Tử Thụ nói thế thì cao giọng phản bác: “Thụ ca nhi, nhà muội nguyện ý sang gieo hạt giúp nhà mọi người mà, người khác quản sao được. Chúng ta không thể lấy tiền.”

“Tam thúc, Nhị Nha tỷ, các người đừng nói thế, nếu không tính tiền công, sao bọn cháu dám mặt dày mày dạn để mọi người giúp đỡ, như thế trong lòng bọn cháu cũng khó chịu.” Tử Thụ nói.

“Đúng đó, nếu Tam Thúc không cần tiền công, bọn cháu cũng ngại lắm. Chẳng lẽ Tam thúc nhẫn tâm nhìn mấy huynh muội bọn cháu gieo nhiều hạt vậy ư?” Tử Hiên cũng lanh lợi khuyên theo.

“Đúng đúng, nếu thúc không tính tiền công, trong thôn sẽ có người xì xào nhà cháu lợi dụng thúc. Hơn nữa, nếu nhà thúc không cần tiền công, đến lúc đó nhà người khác cũng muốn thúc sang giúp, thúc định giúp ai. Như vậy sẽ dễ dàng đắc tội người khác, nếu tính tiền công thì không còn phiền phức như vậy nữa.” Thật ra, Tử Đào còn một câu chưa nói, nàng sợ người ở nhà cũ nhà họ Giang nhảy ra làm trò.

Giang Nhị Nha cũng nhớ đến đám người ở nhà cũ, đành nói: “Được, vậy mọi người cứ trả chút tiền công là được.

“Đúng, Nhị Nha nói đúng, nếu tính tiền công thì cứ trả bừa một ít cho thúc là được.” Giang Tam thúc cũng sợ sẽ gây phiền toái cho huynh muội Tử La, giờ Giang Nhị Nha nói vậy, hắn nghĩ đây cũng là một phương pháp tốt.

Tử Thụ biết bây giờ không phải lúc nói đến tiền công, bây giờ mà nói, chắc chắn nhà Giang Tam thúc sẽ không đồng ý. Cái này cứ để về sau bàn lại thì hơn.

Vì thế Tử Thụ nói: “Được, về tiền công chúng ta sẽ bàn lại sau. Ngày mai, Tam thúc, Tam thẩm, Đại Nha tỷ, Nhị Nha tỷ, mọi người cứ qua đây, chúng ta tính theo kiểu làm thuê. Tam thúc, ngày mai thúc nhớ sang giúp chúng cháu nhé.”

“Nhất định rồi, ngày mai Tam thúc sang.” Giang Tam thúc nhanh nhẹn đáp ứng.

Huynh muội Tử La bàn chuyện ngày mai sang nhà hỗ trợ xong thì ai về nhà nấy.

Còn chuyện ăn cơm chiều, vì nhà Giang Tam thúc kiên quyết từ chối, nên huynh muội Tử La cũng không cưỡng cầu.

***

Trong nhà Giang Tam thúc.

Giang Tam thúc nhìn mấy chén cháo rau trong tới mức nhìn thấy đáy, lại nhìn mấy đứa con xanh xao vàng vọt thì thở dài một hơi: “Ngày mai, ta và mẹ các con, cả Đại Nha, Nhị Nha sang giúp nhà Thụ ca nhi. Tam Nha, con mang Tứ Nha với Ngũ Nha sang nhà cũ giúp họ cấy mạ.”

“Cha và mẹ mà không ở đó, mấy bà bác đó để Xuân Hoa với Xuân Nha bắt nạt ba đứa nó chết luôn. Cha mẹ quên rồi sao, năm ngoái Tứ Nha còn bị bọn Xuân Hoa đẩy ngã ngoài ruộng đó, sau đấy thì nhiễm phong hàn, thiếu chút mất nửa cái mạng.”

Giang Nhị Nha nghe Giang Tam thúc sắp xếp như vậy cũng vội chen vào: “Hay cứ để Tam Nha xuống ruộng giúp nhà Vi tỷ nhi đi! Tam Nha giúp đắp đất được này, Tứ Nha đi giúp gieo hạt, còn Ngũ Nha bọn con để mắt đến nó là được, không để nó chạy lung tung. Mà Ngũ Nha ngoan lắm, không gây chuyện đâu.”

“Đúng đó ạ, Tứ Nha sẽ nghe lời mà, con trông muội muội nữa, cha đừng bắt con về nhà cũ, Xuân Hoa tỷ sẽ đánh con mất.” Giang Tứ Nha nhớ tới cảnh Xuân Hoa tỷ đánh nàng, mắng các nàng là đồ phí cơm phí gạo, người lại run lên.

Xuân Hoa và Xuân Nha là hai đứa con gái nhà Đại bá, một đứa mười ba tuổi, còn một đứa bằng tuổi Giang Tam Nha, đều tám tuổi. Tuy rằng hai đứa đều là con gái, nhưng chẳng có chút dịu dàng thùy mị nào, suốt ngày được nuông chiều, thích bắt nạt mấy tỉ muội nàng làm thú vui. Trong đám tỷ muội nhà họ Giang trừ Nhị Nha không sợ hai đứa nó ra thì ai cũng sợ chạm phải.

“Cha mẹ xem kìa, Tứ Nha sợ Xuân Hoa thế kia mà.” Giang Nhị Nha thấy Giang Tứ Nha run cầm cập, lòng thấy chua xót.

Giang Đại Nha thấy mấy đứa em sợ phải sang nhà cũ giúp đỡ, lần đầu tiên nàng dám lên tiếng phản bác lại quyết định của Giang Tam Thúc: “Cha mẹ, cứ theo lời Nhị Nha đi! Không có con và Nhị Nha ở đó, con không yên lòng.”

Đương nhiên Giang Tam thẩm để ý tới thái độ của con gái mình, nhưng nhớ tới thái độ của đám người bên nhà cũ thì lại thấy không ổn, bà nhỏ giọng nói: “Cứ như thế bên nhà cũ có làm ầm lên không ông?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện