“Đương nhiên, Nhị ca muội không ra tay thì thôi, đã ra là dễ như bỡn.” Tử Hiên đắc ý.
Tuy dáng vẻ khoe khoang của Tử Hiên có chút muốn ăn đòn, nhưng Tử La không thể không thừa nhận cậu có thiên phú buôn bán.
Những lời hôm nay từ miệng của Tử Hiên mới chỉ mười tuổi khiến Tử La phải2thay đổi cái nhìn về cậu.
Nếu những lời này do Tử La tự nói, nàng không thấy có chỗ nào đặc biệt hơn người. Nàng không phải là một đứa trẻ bảy tuổi thật sự, chẳng qua chỉ là một người lớn trong xác trẻ con. Nhưng Tử Hiên không giống vậy, cậu mới chỉ mười tuổi mà thôi. Nghĩ được như8vậy đúng là hiếm có.
***
Một ngày trước khi Đào Hoa tỷ xuất giá, tỷ muội Tử La vừa ăn trưa xong đã chạy vội sang nhà Trần thẩm lạo vội.
Lạo vội chính là khi nhà nông tổ chức hỷ sự, bà con thân thích sẽ sang nhà giúp chuẩn bị yến tiệc.
Vì để yến tiệc bắt đầu đúng giờ, mọi người sẽ6chuẩn bị đầy đủ từ trước đó một ngày.
Ví dụ như những món ăn quan trọng như thịt băm, thịt viên, những món này cần chuẩn bị trong thời gian khá là dài nên cần phải chuẩn bị trước.
Còn cả bàn ghế các thứ cũng phải mượn trong thôn từ hôm trước bởi chẳng nhà nào có nhiều bàn ghế như thế3cả nên phải đi mượn.
Ngày mai nhà Trần thẩm mới tổ chức, nhưng từ chiều nay đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Tỷ muội Tử La bước vào nhà Trần thẩm, Trần thúc và huynh đệ Thiết Đản, Thiết Trụ đang xây bếp trong sân.
Lúc làm tiệc cần phải có vài cái bếp to để xào rau, nên ở nông thôn lúc làm5tiệc rượu sẽ xây mấy cái bếp tạm trong sân để dùng, làm tiệc xong lại dỡ xuống.
Tử Thụ, Tử Hiên đến cũng xắn tay hỗ trợ.
“Vi tỷ nhi, các cháu qua sớm thế, cơm nước gì chưa?” Trần thẩm hỏi.
“Bọn cháu vừa ăn xong thì qua luôn.”
“Thẩm! A La cũng qua giúp thẩm nè.” Tử La cũng kiếm cảm giác tồn tại.
“Ừ, A La ngoan quá!” Trần thẩm xoa đầu Tử La khen ngợi.
Sau đấy, người tới giúp cũng lục tục tới.
Người tới lạo vội có vợ chồng Cao ngũ thúc cha mẹ Xuyên Tử, con trai thôn trưởng vợ chồng Trần Sơn, còn có cả vợ chồng Trần Đại Ngưu, vợ chồng Đại Phong thúc, vợ chồng Giang Tam thúc.
Sau nửa canh giờ, đầu bếp Uông mà Trần thẩm mời từ thôn Hoa Lê cũng tới.
Đầu bếp Uông là đầu bếp nổi tiếng nhất làng trên xóm dưới quanh đây. Trừ làm ruộng, ông còn nấu cỗ cho người ta, những hộ dân quanh đây làm tổ chức việc vui đều thích tìm ông tới làm chủ bếp. Thứ nhất, tay nghề tốt, đồ ăn làm ra mọi người đều thích. Thứ hai, giá cả cũng hợp lý, thế nên ai cũng tìm ông nấu cỗ.
Sau khi chủ bếp tới, mọi người cũng vội vàng bắt đầu.
Sau khi Tử Thụ và Tử Hiên giúp mọi người xây một cái lều trên bếp xong thì quay ra đi mượn bàn ghế cùng Trần thúc và hai huynh đệ Thiết Đản.
Mà Tử Vi, Tử Đào đi giúp thái đồ ăn, rửa rau thái rau.
Tử La và Tiểu Lục cũng không rảnh, hai người đứng cạnh làm trợ thủ.
Trong phút chốc, mọi người đều bận quay vòng vòng.
Giữa lúc ấy, thỉnh thoảng lại có người tới tặng hồi môn, có người trong thôn, cũng có thân thích nhà Trần thẩm.
Gần chạng vạng, đầu bếp Uông mới chuẩn bị xong một số món cần dùng như thịt băm, thịt viên.
Trần thẩm mời người tới lạo vội ở lại ăn cơm. Cơm nước xong, đầu bếp Uông quay về thôn Hoa Lê.
Những người còn ở lại đưa tặng đồ hồi môn cho Đào Hoa tỷ xong cũng cáo từ ra về.
Huynh muội Tử La ở lại tới cuối cùng, một phần vì nhà gần không cần về vội, một phần vì các nàng phải tặng đồ cho Đào Hoa tỷ.
Huynh muội Tử La đã thương lượng cả rồi, nếu lúc các nàng tặng đồ hồi môn mà có người khác, nhà nàng chỉ đưa cuộn vải bông thôi, còn vòng bạc và trâm vàng sẽ đưa cho Đào Hoa tỷ sau.
Dù sao thì đồ nhà các nàng mang tới cũng nổi bật hơn so với nhà khác.
Vốn huynh muội Tử La định đợi mọi người đi hết mới lấy quà của mình ra, nhưng Trần Cao thị có vẻ hứng thú với món hồi môn nhà các nàng nên vẫn đợi huynh muội họ lấy ra. Tỷ muội Tử La đành phải lấy cuộn vải bông ra trước.
“Nhà muội vẫn còn vài món cho Đào Hoa tỷ cất đáy hòm đó.” Tử Vi vừa nói vừa lấy trong cái túi lớn đựng cuộn vải lúc nãy ra một cái túi vải nhỏ.
Tử Vi mở túi vải nhỏ ra để lộ trâm vàng và đôi vòng tay bạc, người trong phòng trừ huynh muội Tử La ra đều hít một hơi.
“Vi tỷ nhi, các cháu lấy đâu ra nhiều tiền mà mua những thứ này thế? Tiền không thể tiêu linh tinh như vậy được, nhất là Thụ ca nhi và Hiên ca nhi còn đang đi học, sau này còn nhiều việc phải tiêu tiền. Tấm lòng của bọn cháu Trần thẩm nhận, nhưng những món trang sức này các cháu cầm về đi.”
Sau khi kinh ngạc, Trần thẩm vội từ chối.
“Trần thúc, Trần thẩm, những món trang sức này bọn cháu tặng Đào Hoa tỷ để cất đáy hòm, có lý nào lại cầm về. Còn về tiền nong, mọi người đừng lo, bọn cháu lượng sức mà.” Tử Thụ nói.
“Đại ca cháu nói đúng đó ạ! Hiện giờ nhà cháu cũng có nguồn thu vào. Tuy là bây giờ bọn cháu không cung cấp thỏ cho Lưu Hương Lầu nữa nhưng vẫn cung cấp trứng gà cho bọn họ, mỗi ngày được khoảng năm mươi văn tiền, một tháng cũng được một hai lượng bạc. Còn công thức làm thịt thỏ bọn cháu bán cho Lưu Hương Lầu lần trước nữa, được mười lượng bạc nên số tiền hiện tại vẫn đủ dùng.”
Tử Hiên báo lại thu nhập nhà mình cho Trần thúc và Trần thẩm yên lòng.
Lần trước sau khi huynh muội Tử La tặng một trăm quả trứng gà cho Lưu chưởng quỹ, ông cảm thấy rất thích thú với hương vị đặc
biệt của trứng gà nhà nàng, còn to hơn trứng bình thường nữa, ăn ngon hơn trứng gà mua ở nơi khác.
Lưu chưởng quỹ chớp ngay lấy cơ hội mua trứng gà nhà Tử La. Thế nên bây giờ trứng gà nhà nàng không lo ế, càng không cần phải bày quán ngồi ở chợ, mà giá Lưu chưởng quỹ lấy của họ cũng giống ngoài chợ, một văn tiền một quả.
Trần thẩm nghe xong, liên tục cảm tạ Lưu chưởng quỹ.
“Chưởng quỹ của Lưu Hương Lầu đúng là người tốt. Vị Lưu thiếu gia kia cũng là người lễ phép, không giống một số kẻ có tiền nhìn thấy nông dân chân đất chúng ta là treo mắt lên đỉnh đầu. Các cháu gặp được Lưu chưởng quỹ đúng là duyên phận, thím Trần vui thay cho các cháu.”
Cuối cùng, nhà Trần thẩm cũng nhận lấy những món trang sức này. Tỷ muội Tử La còn ở lại nhà Trần thẩm hàn huyên một lúc lâu.
Thấy sắc trời không còn sớm, tỷ muội Tử La mới cáo từ đi về.
Chờ huynh muội họ rời đi, Trần thúc ngồi ở đầu giường im lặng một hồi mới nói: “Huynh muội Thụ ca nhi là người biết nhân nghĩa.”
“Đúng vậy, ân tình này chúng ta phải nhớ. Thiết Đản, Thiết Trụ, sau này các con cũng càng phải nhớ đấy.” Trần thẩm nói.
“Mẹ, huynh đệ bọn con đã nhớ kỹ.” Thiết Đản trịnh trọng nói.
“Mẹ, con cũng nhớ tình nghĩa hôm nay của Thụ ca nhi.” Đào Hoa nói tiếp: “Những món trang sức này cha mẹ nên cầm đi. Lúc trước chuẩn bị của hồi môn cho con cũng đủ rồi. Con biết vì cuộc hôn nhân này, trong nhà gần như chẳng còn gì cả. Sau này Thiết Trụ với Thiết Đản đi học phải tốn rất nhiều tiền, nên là những thứ này cha mẹ cứ để lại đi.”
“Con ngoan, tầm lòng của con cha mẹ hiểu, không có chuyện gì đâu. Mấy món trang sức này con cứ cầm đi, có bạc phòng thân, con sang nhà chồng cũng có tiếng nói. Việc trong nhà con đừng lo, cắn răng cái là qua thôi.” Trần thẩm thấy nữ nhi ngoan ngoãn như vậy, trong lòng được an ủi phần nào.
“Đúng đó Đại tỷ, về sau bọn đệ sẽ nghe lời cha mẹ, giúp đỡ làm việc nhà. Nếu sau này có ai muốn bắt nạt tỷ, tỷ nhất định phải nói cho bọn đệ biết, đệ với Đại ca chống lưng cho tỷ.” Thiết Trụ nói. Nó và Tử Hiên chơi thân với nhau, cái tính bênh người nhà này cũng học được bảy tám phần.
“Thằng nhóc này, con nói gì thế.” Trần thẩm đập nó một cái, cười mắng.
“Thiết Trụ nói có lý đấy chứ.” Trần thúc cười ha ha: “Nhóc con, đi học cái tiến bộ hẳn.”
“Những món đồ trang sức này là tấm lòng của huynh muội Thụ ca nhi đối với con! Đào Hoa, con cứ cầm đi. Ý của bọn họ là lén cho con những thứ này, không cần phải ghi vào sổ nhân tình, nói cách khác là chúng ta muốn xử lý như nào cũng được. Con không cần phải ghi chúng nó vào danh sách của hồi môn đâu, cất lấy làm vốn riêng, cũng giữ lại một đường lui cho mình. Ý cha là, đôi vòng tay kia, con viết nó lên danh sách hồi môn, coi như là đồ cha mẹ cho. Như thế lúc con sang nhà chồng cũng có thể diện, có chỗ dựa. Còn cây trâm vàng kia, con giữ làm của riêng, lúc cần thiết có thể lấy ra được.” Thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Trần thúc dặn con cẩn thận.
Sổ nhân tình là thứ bọn họ dùng để ghi lại các nhà khác đã đưa những gì làm quà khi làm hỷ sự, dùng làm căn cứ sau này trả dần. Đến lúc đối phương làm hỷ sự, ngươi cũng phải đưa một phần lễ vật tương đương mới không khiến người khác cười chê.
Huynh muội Tử La không cần ghi vào sổ nhân tình có nghĩa là, những món trang sức bọn họ đưa sang không cần làm tiêu chuẩn tặng lễ sau này. Nói cách khác thì về sau, nhà thím Trần không cần phải đưa lễ nặng như thế cho nhà Tử La. Còn nữa, khi không ghi những thứ đó vào sổ, sẽ không có ai biết nhà Tử La tặng trang sức, thế nên nhà thím Trần có sắp xếp những món đồ này thế nào cũng không ai biết được.
Bọn họ cũng không ngờ rằng, nhờ sự sắp xếp cẩn thận ngày hôm nay của Trần thúc, chẳng mấy lâu sau, cây trâm vàng đó đã cứu Đào Hoa một mạng.
***
Tử La ngủ một giấc dậy đã thấy mặt trời treo cao trên đầu. Nhớ ra hôm nay là ngày Đào Hoa tỷ xuất giá, nàng muốn xem tân nương tử cơ. Nàng còn chưa từng thấy hôn lễ cổ đại bao giờ đâu.
Tử La giật mình bò dậy từ trên giường đất, mặc quần áo trong chớp nhoáng rồi phi ra khỏi phòng.
Cũng may, nàng thấy Tử Đào vẫn đang lúi húi trong bếp.
“Nhị tỷ, mấy giờ rồi? Sao tỷ không gọi muội dậy, muội muốn xem tân nương tử cơ. Muộn thì làm sao bây giờ?
“Muội còn nói à, lúc tỷ gọi, muội ngồi dậy một lúc rồi lại lăn ra ngủ. Còn trách tỷ cái gì, lại còn đòi xem tân nương tử, tiệc tan lâu rồi. Nhà trai qua đón dâu từ bao giờ.”
“Ơ? Sao lại thế được!”