Thiếu niên nọ thấy xe bò của chị em Tử La dừng lại trước quán thì dừng tay, bước ra nghênh đón: “Chào khách quan, mọi người muốn mua gì sao, lò rèn lão Ngũ của bọn ta là lò rèn tốt nhất ở trên trấn này rồi! Ôi, đây không phải là Ngũ thúc sao? Thúc sao vậy?”
Thấy nam nhân trung niên phía sau, người nọ kinh ngạc thốt lên.
“Không2sao, con ngựa nổi điên làm ta bị ngã. May mà gặp được mấy đứa bé này đưa ta về.” Hắn trả lời.
Nghe người trung niên kia nói vậy, người nọ liên tục nói cảm ơn mấy chị em Tử La.
“Đại ca à, huynh nên đưa đại thúc đến y quán xem thử. Thúc đó không chỉ bị thương ở chân mà còn ở đầu nữa, vẫn nên đi khám thì8tốt hơn.” Tử Thụ đề nghị.
“Được, để ta đi lấy bạc.” Thiếu niên nghe xong cũng không có ý kiến.
“Không cần đi đâu, ta chỉ bị thương ngoài da thôi mà.” Đại thúc nọ phản đối.
“Ôi, Ngũ thúc, thúc bị thương đầu có nhẹ. Sao lại không đi khám đại phu được.” Thiếu niên khuyên nhủ.
Mấy chị em Tử La nghe vậy cũng phụ họa theo, vị đại thúc nọ mới6đành đồng ý.
Sau khi thiếu niên cầm tiền đi ra, Tử Thụ đề nghị: “Để để đưa hai người đến y quán nhé.”
“Phải cảm ơn đệ nhiều rồi.” Thiếu niên cảm tạ lần nữa.
Đến khi tới trước cửa y quán, thiến niên đỡ đại thúc xuống xe, một học đồ trong y quán cũng ra tiếp đón, giúp đỡ người.
Thiếu niên nọ dừng lại nói với mấy người Tử La: “Hôm3nay phải nhờ mọi người nhiều quá. Nhất định chúng ta sẽ tới nhà nói cảm ơn đàng hoàng. Nếu không có gì thì mọi người cứ về trước đi. Mình ta có thể lo được rồi.”
Tử Thụ thấy họ cũng không giúp được gì nhiều, hơn nữa họ còn muốn chạy về trả xe bò lại cho Trần thẩm, thế nên Tử Thụ mới cáo tử.
“Nói cảm ơn thì không5cần đâu ạ! Bọn đệ chỉ thuận tay giúp đỡ thôi mà. Hai người đừng khách sáo. Thế bọn đệ đi trước nhé.” Tử Thụ chắp tay chào.
Không chỉ thiếu niên nọ, vị đại thúc trung niên kia cũng liên tục cảm ơn, còn hứa hẹn nếu sau này mấy người Tử La có đến cửa hàng của họ mua cái gì, họ sẽ làm cho miễn phí.
Sau một hồi khách sáo qua lại, thiếu niên nọ và học đồ mới đỡ đại thúc vào trong y quán.
Đảo mắt đã đến tháng Chín, tiết trời dần trở lạnh.
Hơn hai tháng qua, Tử La đều mong chờ Thần Diệc Phàm có thể mang tin tức tốt đến cho mình.
Nhớ từ bữa tiệc mừng Lưu Hoành thi đậu tú tài đến này, Tử La vẫn trông mong Thần Diệc Phàm có thể phát hiện ra cơ hội làm ăn từ món đồ chơi vải, nhưng rồi hai tháng qua, bên phía Thân Diệc Phàm vẫn không tin không tức. Tử La cũng đành bỏ qua, hơn nữa, hiện tại nàng cũng không phải chỉ có mỗi mối làm ăn này.
Hai tháng nay, có nhiều chuyện xảy ra xung quanh mấy huynh muội Tử La.
Đầu tiên là qua hai tháng này, mối quan hệ giữa họ và vị đại thúc từng cứu được trên đường càng ngày càng tốt.
Sau sự cố lần đó, mấy chị em chưa từng nghĩ đến chuyện họ sẽ tới nhà để báo đáp mình.
Nhưng mà sau đấy, có một lần lúc Tử Thụ, Tử Hiển lên trấn trên mua bút mực, họ lại gặp được vị thiếu niên ở lò rèn.
Thiếu niên nọ nhiệt tình chào hỏi, sau đó lại cảm ơn không ngừng. Hắn nói, may mà khi đó Tử Thụ kịp thời đưa Ngũ thúc lên trấn trên, nhanh chóng đưa tới y quán, đại phu bảo cũng may là đưa tới đúng lúc, nếu không chắc chân của Ngũ thúc phải cắt bỏ.
Hóa ra vị đại thúc nọ họ Dung, thường gọi là Ngũ thúc, trước kia ông là một người áp tải giao hàng, nhưng trong một lần bị thương chân trái, sau này để lại di chứng nên không thể tiếp tục làm công việc đó nữa. Thế là ông đến trấn Cổ Thủy mở lò rèn kiếm kế sinh nhai.
Còn vị thiếu niên kia tên là Dung Nam, là cô nhi được Ngũ thúc nhận nuôi từ nhỏ, trước giờ hắn vẫn gọi ông là Ngũ thúc. Sau khi ông không làm áp tải nữa, hắn cũng theo ông đi tới trấn Cổ Thủy, giữa họ giống như tình cha con.
Bởi vì trước kia chân trái của Ngũ thúc từng bị thương, giờ lại ảnh hưởng thêm lần nữa, cho nên lại càng thêm đau đớn.
Cũng may mà đưa tới y quán kịp thời, nếu không chắc đến đi đường còn khó nhọc.
Dung Nam vô cùng cảm kích họ cũng là vì như thế. Sau khi nói cảm ơn liên hồi, Dung Nam còn nhất quyết kéo huynh đệ Tử Thụ đến lò rèn lấy bạc, sau đó dẫn Tử Thụ đi dạo phố mua quà tạ lễ. Tử Thụ, Tử Hiên từ chối cách nào cũng không được.
Sau đó nữa, lúc Tử Thụ đến chỗ Ngũ thúc làm nông cụ, không chỉ được miễn phí hoàn toàn mà họ còn làm cho Tử Thụ nhiều loại nông cụ khác.
Dịp tết Trung Thu, Ngũ thúc nghe ngóng được địa chỉ nhà chị em Tử La, thế là họ mang quà cáp lễ lạc phong phú đến tặng.
Qua một khoảng thời gian gần gũi, mấy huynh muội Tử La cũng hiểu rõ hơn về gia đình Ngũ thúc. Họ biết Ngũ thúc trượng nghĩa như thế nào, hào sảng ra
sao.
Bây giờ, ngoài Lưu chưởng quấy, Chu bá bá, Tụ Phương Trai ra, họ còn hay lui tới chỗ Ngũ thúc.
Ngoài chuyện này ra, việc kinh doanh bỏng gạo ở Tụ Phương Trai cũng dần đi vào quỹ đạo. Trước Trung Thu, gia đình Tử La nhận được khoản chia hoa hồng đầu tiên, mặc dù không nhiều như bánh kem nhưng cũng không hề ít, được hơn 200 lượng. Tử La đã thấy rất hài lòng.
Ngoài hai chuyện này ra thì còn một việc lớn khác.
Phụ tử của hai anh em Tử Thụ, Tử Hiên, cũng chính là phu tử của trường tư thục trong thôn tính chuyển đi nơi khác.
Năm đó, Ngô phu tử dẫn nhi tử của hắn tới thôn của Tử La.
Thôn trưởng đứng ra nhận họ vào, thế là Ngô phu tử báo ân bằng cách ở lại dạy học cho trẻ em trong thôn.
Sau này nhi tử của ông ra ngoài buôn bán, nghe nói bây giờ đã có thành tựu nhỏ. Hắn và vợ con định cư ở Phủ Thành, cho nên mới muốn đón Ngô phu tử sang đó đoàn tụ gia đình.
Nghe bảo tháng tới Ngô phụ tử sẽ đi.
Mấy chị em Tử La nghe vậy thì vừa vui vừa buồn, vui vì cả nhà Ngô phu tử rốt cuộc cũng được đoàn tụ rồi, buồn vì họ không nỡ để Ngô phu tử rời đi.
Đặc biệt là Tử Thụ, Tử Hiên càng không muốn.
Tử La lấy lại tinh thần, cẩn thận rửa rau.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng xe ngựa. Tử La tò mò nhìn xem ai đến.
Trước cửa là một chiếc xe ngựa cực kỳ sang trọng. Tử La vừa thấy lại càng tò mò không biết người đến là ai.
Đúng lúc đó, rèm xe ngựa được kéo lên, chính là thư đồng Thư Mặc của Thân Diệc Phàm. Hai mắt nàng bừng sáng, chẳng lẽ Thận Diệc Phàm đến đây?
Qủa nhiên, Thư Mặc vừa mới xuống xe, Thân Diệc Phàm cũng theo sau bước xuống.
Thần Diệc Phàm nhìn khung cảnh xung quanh như một bức tranh điền viên ngập tràn hơi thở nông gia bình yên trước mặt, hắn thoáng thất thần.
Phương xa là núi xanh mờ ảo, trước mặt là căn nhà nồng gia điển hình với tiền viện và sân sau xanh mướt, sức sống bừng bừng.
Trước bậc thang trong sân là một cô bé khoảng sáu bảy tuổi đang vui vẻ nhìn mình, dưới bậc thang là hai hàng hoa cúc dại nở tươi rực rỡ.
Hình ảnh tuyệt đẹp đó khiến Thần Diệc Phàm mãi không hoàn hồn được, mãi đến khi Thư Mặc lên tiếng nhắc.
“Thân đại ca đến chơi à.” Tử La vui vẻ nói.
“A La à, ai tới vậy?” Tử Vi hỏi.
“Đại tỷ, là Thần đại ca.” Tử La quay đầu lại đáp. Sau khi Tử La mời Thận Diệc Phàm vào nhà, mấy tỷ muội mang trà nóng bánh ngọt ra tiếp đãi. Thân Diệc Phàm không thấy Tử Hiên, Tử Thụ nên hỏi: “Tử Thụ, Tử Hiên đâu?”
“Đại ca và Nhị ca đi tới trường còn chưa về ạ, chắc phải nửa canh giờ nữa họ mới tan học.” Tử La đáp.
“Hóa ra là vậy, thế ta nói với Tử Vi cô nương trước vậy nhé, hôm nay ta tới là muốn bàn chuyện hợp tác với Tử Vi cô nương.” Thân Diệc Phàm trực tiếp đi vào vấn đề.
Tử La nghe vậy thì càng chắc chắn về mục đích họ đến đây lần này, nàng phấn khích lạ thường.
Tử Vi, Tử Đào nghe xong lại chẳng hiểu ra sao.
“Không biết Thân đại ca muốn hợp tác gì với bọn ta?” Tử Vi hỏi.
“Là vậy, lần trước ta cầm theo con thỏ bằng vải của cô nương, sau khi đưa cho tiểu công tử nhà Tri phủ đại nhân, tiểu công tử thích thú lắm. Không chỉ vậy, nhiều quý nhân quan lớn cũng phải người đến Thân gia dò hỏi, nói là sau khi thiếu gia nhà họ nhìn thấy con thỏ vải của tiểu công tử Tri phủ đại nhân trong ngày sinh nhật, họ đều rất thích, ai cũng muốn có một con, thế nên họ đến hỏi chúng ta có còn con thỏ vải nào không.”
“Ta mới nói, đây là quà sinh nhật ta tặng cho tiểu công tử Tri phủ đại nhân, vì thế bây giờ ta không để đưa họ được. Mấy người kia bèn thất vọng bỏ đi. Nhưng sau đây chúng ta phát hiện trên đường có rất nhiều người bán con thỏ bằng vải, dù không sinh động như của Tử Vi cô nương nhưng lại có rất nhiều người mua.”
“Ta thấy đã có người làm rồi, cứ tưởng sau đợt này thỏ vải không còn được ưa chuộng nữa. Ai ngờ mấy ngày trước, gia quyến nhà Tri phủ lại tới xin thỏ vải. Hóa ra họ có một tiểu thư sắp tới sinh nhật, họ muốn tìm một con thỏ vải giống như đợt ta tặng, nhưng thỏ bán trên đường lại không được đẹp bằng.”
Sau khi nói một hơi Thận Diệc Phàm cũng thấy khát nước. Thế là hắn cầm ly nước lên uống một ngụm.
“Vậy nên Thần đại ca muốn muội làm thêm một con thỏ vải nữa phải không?” Tử Vi nghe vậy thì hỏi.
“Đúng thế, nhưng ngoài chuyện đó ra ta còn muốn bàn chuyện hợp tác với các muội.” Thân Diệc Phàm nói tiếp.