La gia hiện tại thuê một cái viện nhỏ coi như là phòng tân hôn của La Văn Danh. Hôn lễ diễn ra phi thường náo nhiệt, trên cơ bản toàn bộ La gia trang đều ở đây. Không chỉ ở La gia bày bàn tiệc, ở trấn trên trong viện cũng bày bàn tiệc chiêu đãi một vài bằng hữu của La Văn Danh.
La Nhiễm xem như là lần đầu chứng kiến hôn lễ ở cổ đại, phải nhắc đến hai chữ "náo nhiệt". Mọi người trong La gia trang đều biết nhau, bình thường xảy ra chuyện gì bất quả chỉ khoảng hai, ba ngày cả thôn đều biết. Hiện tại đúng thời điểm gieo mạ xong rồi, không tính là ngày mùa cho nên đều tới đây. Là nhà mẹ đẻ, Triệu Võ trang cũng không ít người đến, đủ bảy cô tám dì.
Ở hiện đại kết hôn đều là mừng hồng bao, ăn tiệc cưới trên cơ bản thì hồng bao đều một đi không trở lại. Ở nơi này cầm một phần lễ đến, sau đó dẫn đại tôn tử tôn nữ đều đến, đều ngồi vào bàn tiệc.
Người La gia lại tương đối coi trọng việc hôn nhân, bàn tiệc đãi người thân cũng là bàn tiệc trung, thượng đẳng, mất không ít tiền. Việc hôn nhân là tiền của chung, La lão gia tử lại đi vay không ít, đem việc hôn nhân lo liệu đến tương đối náo nhiệt, hoàn toàn không giống với không khí mà La Văn Danh không thi đỗ tú tài.
Ngày hôm sau, La Văn Danh mang theo Triệu Lệ Vân từ tiểu viện ở trấn trên trở về bái kiến người La gia, La Nhiễm nhân cơ hội này đánh giá tỉ mỉ Triệu Lệ Vân. Lần trước La Nhiễm đã thấy Triệu Lệ Vân một lần, chính là lần đầu tiên lên trấn trên. Lúc này Triệu Lệ Vân mặc trang phục của tân nương, một thân đỏ thẫm, trên đầu là kiểu tóc của phụ nhân, mặt tựa hoa đào, quá trình kính trà đều mỉm cười ngượng ngùng. Tjaaatj sự là một tiểu cô nương xinh đẹp. Trách không được người ta nói lúc kết hôn tân nương rất xinh đẹp, quả không sai.
Sau ngày thứ ba La Văn Danh dẫn thê tử lại mặt trở về, tiểu vợ chồng liền trực tiếp ở trấn trên.
Sau khi hôn lễ của La Văn Danh trôi qua được nửa tháng, trời vẫn không có mưa. La Hữu Lễ cũng La Hữu Phú đã không có làm ở trấn trên nữa. Lúc này hoa màu đều trong tình trạng thiếu nước. Trong thôn, mọi người đã bắt đầu gánh nước tưới hoa màu. La gia trang gần một cái sông nhỏ, là một nhánh của dòng sông này, vốn nước không quá sâu, hiện tại mực nước đã giảm xuống rất nhiều.
Khoảng thời gian này thường xuyên thấy được mọi người gánh nước tưới hoa màu, qua hơn một tháng, nước sông đã thấy đáy, lúc này người trong thôn cũng đặc biệt sốt ruột. Trong La gia trang, hoa màu thực sự sắp chết héo, liền cầm thùng sang thôn Đại Vương gánh nước, bị thôn Đại Vương phát hiện đánh cho một cái. Sau đó, thôn trưởng nghiêm cấm người sang thôn khác gánh nước, lại phái hai người trong thôn trông coi, còn hạn chế người trong thôn múc nước không được vượt quá một lượng nhất định, cho dù như vậy, nước giếng trong thôn cũng giảm đi khá nhiều. Bất quá hiện tại La gia trang so với một số thôn khác còn khá hơn một chút, không có nước tưới cho hoa màu, tốt xấu còn có nước uống. Còn ở Tây Bắc, địa thế cao nên hiện tại nước uống cũng là vấn đề.
Hai người La Nhiễm cùng La Văn Tuyến lại đi hái thảo dược lên trấn trên bán mà lần trước chưa có đi. Thời gian dài không có mưa, thảo dược trên núi cũng ít, hơn nữa giá cả thu mua của hiệu thuốc bắc cũng giảm, bây giờ Trịnh thị cũng không yên tâm hai người lên trấn trên. Mới trước mắt thôi, La Nhiễm đã tích cóp được hai mươi tám lượng bạc, bạc nặng trịch làm cho La Nhiễm đang đối mặt với đại hạn hán càng thêm kích động.
Hiện tại đã hơn tám tháng vẫn không có mưa, hoa màu phần lớn đã chết héo. Trong ruộng chỉ có vài mảnh là có quả. La Nhiễm thường xuyên cảm khái, chính mình xuyên qua thì năm thứ nhất liền gặp đại hạn. La gia vì tiết