Chương 67:
"Nếu đã công khai thì tôi sẵn lòng thừa nhận chuyện này."
Biên tập: Chuối
Cơn buồn ngủ của Lục Văn bay sạch, hắn cúp máy, ấn thẳng vào đường link Tôn Tiểu Kiếm gửi tới, màn hình nhảy sang trang đầu giới giải trí, tên của hắn và Cù Yến Đình nổi bật trên tiêu đề.
Từ khóa cực kỳ bắt mắt: Đêm khuya, khu biệt thự, ngôi sao mới nổi, biên kịch lừng danh.
Có tổng cộng 9 bức ảnh đính kèm, hai ảnh đầu tiên là Lục Văn đến cổng khu chung cư, xuống xe đi bộ vào khu chung cư. Từ ảnh thứ 3 đến thứ 6 là Lục Văn cõng Cù Yến Đình ra, ống kính chụp từ xa đến gần.
Dù buổi tối ánh sáng kém, nhưng bóng người cao to trong bức ảnh nhìn phát biết ngay Lục Văn, âu phục vẫn là bộ mặc lúc tham gia sự kiện. Bức ảnh thứ bảy là hắn mở cửa xe cho Cù Yến Đình, trên mặt nhoẻn cười thoải mái.
Hai bức ảnh cuối cùng sáng hẳn lên, Lục Văn xuống xe mua bữa khuya, ánh đèn rực rỡ sắc màu của biển hiệu nhà hàng hắt vào trong xe, Cù Yến Đình ngồi trên ghế phó lái, rốt cuộc gương mặt đã bị chộp được qua lớp kính chắn gió.
Lục Văn đọc hết cả bài viết, cách dùng từ hơi khoa trương, nào là khiến người ta mở rộng tầm mắt, nào là cõng nhau thân mật, cố tình cường điệu Cù Yến Đình là tổng biên kịch kiêm nhà đầu tư của bộ phim chiếu mạng "Đêm đầu tiên", còn hắn giữ vai trò nam chính trong phim.
Cánh tay rời khỏi cơ thể mãi không thấy về, Cù Yến Đình cựa mình trong chăn, thức dậy bắt gặp Lục Văn đang cầm điện thoại nhìn chăm chú, bèn hỏi: "Sao thế... Ban nãy ai gọi cho em?"
Lục Văn chìa điện thoại: "Người đại diện của em, thầy Cù... chúng ta bị chụp ảnh."
Cù Yến Đình nằm ngửa, nhận điện thoại giơ lên xem, đôi mắt thụy phượng kèm nhèm dần dần trợn to, hết nhìn con chữ rồi đảo xuống ảnh chụp. Tên của anh, mặt của anh, trong vòng một đêm đã bại lộ hoàn toàn trước công chúng.
Ngón tay buông lỏng, điện thoại rơi xuống đập lên trán anh.
Lục Văn lập tức sấn tới, xoa xoa vệt đỏ trên trán anh: "Có đau không, có sao không?"
Cù Yến Đình đẩy hắn ra, khom người ngồi dậy tựa vào gối đầu đọc tiếp, cứ như có vô số người đổ dồn tầm mắt lên người mình vậy, anh hoảng lắm, đồng thời cũng chột dạ, những tấm ảnh đó càng nhìn càng thấy thân mật.
"Đệch!" Lục Văn giật mình bật thốt: "Tối qua bên đường đối diện có một chiếc minibus, chắc chắn là paparazzi!"
Cù Yến Đình giận cá chém thớt: "Giờ em mới nói thì có ích gì?"
Lục Văn giải thích: "Em lái xe sang, đương nhiên sẽ không để ý đến xe phèn rồi."
Cù Yến Đình bỗng rùng mình: "Thế tối qua paparazzi bám theo chúng ta cũng biết em qua đêm ở đây à?"
"Chuyện đó thì không." Lục Văn mở wechat ra, mở tin nhắn thoại Tôn Tiểu Kiếm gửi.
Để tránh việc trong tay giới truyền thông còn thứ khác, Tôn Tiểu Kiếm đã liên hệ thương lượng với đối phương và nghe ngóng được kha khá, thực ra lần này paparazzi đánh bậy đánh bạ chẳng may trúng thôi.
Sáng hôm qua, paparazzi cắm chốt gần khu biệt thự Tử Sơn, bám theo xe Lục Văn đến khu chung cư của Phòng làm việc, ban ngày dễ lộ nên không chụp được.
Paparazzi canh trước cổng khu chung cư trọn một ngày, đến tối Lục Văn xuất hiện mới chụp được những bức ảnh trên trang đầu.
Thực ra paparazzi đã bám theo vài ngày rồi, nhưng Lục Văn lái xe nhanh quá nên toàn mất dấu, trừ khi tắc đường hoặc giảm tốc độ tìm nhà hàng, chờ Lục Văn mua bữa khuya xong quay về Vườn Lâm Tạ thì giữa đường lại bị cắt đuôi tiếp.
Paparazzi muốn đào móc gia cảnh của Lục Văn, không ngờ có niềm vui ngoài ý muốn, định bụng công bố vào đêm qua, nhưng Cù Yến Đình kín tiếng quá, quần quật cả đêm mới xác định được thân phận của biên kịch Cù lừng danh.
Nghe xong vài tin nhắn thoại dài dòng, tin cuối khá ngắn gọn, Tôn Tiểu Kiếm nói: "Anh nhìn qua qua còn tưởng cậu bị bóc chuyện yêu đương cơ, nhìn lại thì tưởng cậu hứng lên comeout, sợ đến mức suýt chết."
Lục Văn gãi gãi mũi: "Anh ấy nói đúng phết."
Cù Yến Đình không có tâm trạng nói đùa, theo cái nhìn khách quan thì hai người đàn ông đi với nhau chẳng phải chuyện gì to tát hay tai tiếng, nhưng chết ở chỗ Lục Văn cõng anh.
Trong bình luận bên dưới bài viết, không thiếu những cư dân mạng có chung cảm nghĩ nói huỵch nói toẹt ----
"Lần đầu tiên thấy ngôi sao cõng nhau trên đường, nhìn mà nhớ đến lúc tôi cõng bạn gái."
"Không đọc bài viết mà chỉ nhìn ảnh thôi thì tôi cứ tưởng là cõng bạn gái ấy chứ."
"Cá nhân tôi thấy hai người họ rất thân mật với nhau."
Cù Yến Đình lướt màn hình, đọc từng dòng bình luận của những người xa lạ mà hoang mang, bỗng nhìn thấy một dòng - "Chả nhẽ chiếc nhẫn chim yến nhỏ là tặng cho vị biên kịch này... Nghĩ kĩ mà thấy hãi."
Tim anh đập chệch nửa nhịp, dường như chuyện riêng tư của mình bị công khai với công chúng vậy, mà suy đoán như thế không chỉ có một người. Có cả những đánh giá phiến diện và tiêu cực, đoán xằng đoán bậy rằng Lục Văn và anh có quan hệ bất chính, nịnh bợ, ôm đùi, tài nguyên nam chính, kim chủ, đủ các kiểu suy đoán ùn ùn kéo đến.
Càng ngày càng khó nghe, Cù Yến Đình nhăn mặt. Lục Văn giật di động lại và nói: "Anh đừng đọc nữa, toàn là antifan mượn gió bẻ măng thôi, đừng để bụng."
Cù Yến Đình hỏi: "Em mới nổi thì lấy đâu ra antifan?"
"Fan của Cận Nham Dư đấy thôi." Lục Văn nói: "Mấy cô đó cay em lắm, chỉ ước gì em ngã ngựa."
Fan của lưu lượng tiểu sinh rất trung thành và sở hữu sức chiến đấu kinh khủng, Cù Yến Đình bực bội nói: "Năm ngoái đấu đá với Cận Nham Dư, may mắn thoát nạn, sang năm mới lại dính phốt kim chủ, chả cần ai ước em ngã ngựa, em cũng đủ sức tự ngã rồi đúng không?
Lục Văn tủi thân nói: "Cận Nham Dư phạm lỗi thì sao trách em? Trách cậu ta hết! Chuyện lần này càng không thể trách em toàn bộ, rõ ràng là hai đứa mình chung tay gây án cơ mà."
Cù Yến Đình: "Anh không cho em cõng mà em cứ cố cõng bằng được."
"...Anh đau chân còn gì?!"
"Tại ai mà anh đau chân?"
Lục Văn nghẹn lời không tài nào phản bác được, hắn im lặng, điện thoại kêu lên vài tiếng, nhóm chat trên wechat nhảy ra vài tin nhắn mới, ba thằng bạn nối khố đồng thanh gửi: Lục Văn, trâu bò!
Chuyện này chưa rầm rộ quá, Lục Văn và Cù Yến Đình là đàn ông nên không tạo thành scandal, trước vô vàn suy đoán, không thích hợp dùng văn bản chính thức để thanh minh.
Cù Yến Đình hỏi: "Công ty của em bảo sao?"
Lục Văn trả lời: "Công ty hỏi em về tình hình cụ thể, em bảo em mời anh đi ăn, anh bị trật chân nên mới cõng thôi."
"Định đáp lại thế nào?"
"Ý của đội ngũ quan hệ xã hội là làm chuyện to hóa thành chuyện nhỏ, về bản chất thì việc này không vi phạm pháp luật hay rối loạn kỷ cương, thậm chí không thể coi là vết nhơ đạo đức, thanh minh trang trọng quá thành ra giấu đầu hở đuôi. Cuối cùng quyết định để em đăng bài giải thích lên weibo."
Cù Yến Đình ngẫm nghĩ chốc lát, rồi nói: "Cứ làm vậy đi."
Bấy giờ wechat của Cù Yến Đình cũng bắt đầu réo vang, Nguyễn Phong, Nhâm Thụ và Vu Nam đua nhau hỏi thăm xem có chuyện gì, anh xuống giường rửa mặt, cầm điện thoại ra ban công gọi điện.
"Tiểu Phong, lát nữa Lục Văn đăng weibo... em tạm thời đừng nhúng tay vào..."
"Nhâm Thụ, tôi đây, ngại quá. Đoàn phim cố gắng đối phó nhé... Được, sau này sẽ mời cậu đi ăn."